Chương 280: Thoát Thai Hoán Cốt
Người khác không rõ ràng, nhưng Khương Phàm biết rõ.
Loại thần thông nghịch thiên như Ngự Linh Quyết, một người tu luyện còn tốt, nếu để cho cả gia tộc cùng nhau tu luyện, có khả năng chưa hẳn đã là một việc tốt.
Bởi vì môn thần thông này, vốn không thuộc về nhân gian, một khi tiết lộ ra ngoài thậm chí sẽ khiến cho Khương thị rơi vào nguy cơ diệt tộc.
"Ngươi nói không cho liền không cho sao?"
Thanh niên đứng ở bên trái cười nhạt, tiến lên một bước, lạnh giọng nói:
"Theo ta biết, Khương Ly thiếu chủ chưa bao giờ nói qua, hắn tặng ngươi đồ vật thì chỉ cho phép một mình ngươi tu luyện"
"Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đây, đừng buộc ta mạnh mẽ đoạt lấy"
Tu vi của gã là lục phẩm sơ kỳ, cao hơn Khương Phàm một cảnh giới lớn, thêm một vị thất phẩm hậu kỳ đường đệ.
Đối phó một kẻ hèn thất phẩm sơ kỳ, hoàn toàn dư dả.
Mặc dù ở trong Khương thị có quy định, nghiêm cấm đồng tộc tương tàn.
Nhưng chỉ cần không đánh cho tàn phế, chẳng phải được rồi?
Hơn nữa, gã có tự tin nghiền ép Khương Phàm. Chỉ cần giải quyết đủ nhanh, không đưa tới sự chú ý của người khác, sau đó gã liền có vô số biện pháp bãi bình Khương Phàm.
Dù sao, một bên là một vị thiên tài, bên còn lại là một tên phế vật, chư vị trưởng lão trong tộc hẳn là sẽ biết phân rõ nặng nhẹ.
Điều duy nhất làm cho gã lo lắng, chính là thái độ của Khương Ly.
Nhưng nghĩ tới, lấy thân phận của Khương Ly, hiển nhiên sẽ không để tâm đến chuyện ấy.
Dù sao, thân phận của hai người chênh lệch quá lớn.
Khương Ly thiếu chủ há sẽ đem Khương Phàm để ở trong lòng.
"Bằng ngươi ?"
Con ngươi dài hẹp của Khương Phàm chợt lạnh xuống, mang theo ba phần tà mị, ba phần băng lãnh, thản nhiên nói:
"Ngươi cho rằng hôm nay Khương Phàm ta vẫn là Khương Phàm của nửa năm trước hay sao?"
"Phế vật mãi mãi cũng là phế vật!"
Thanh niên đứng ở bên trái hừ nhẹ, tay phải phất nhẹ, lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc sắc lẹm.
Đây là một thanh tứ phẩm danh kiếm, bị gã cầm trong tay, có kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí tua tủa.
"Đường đệ, ngươi lùi ra phía sau giúp ta đề phòng bốn phía, đợi ta trấn áp hắn"
Thanh niên kia mở miệng, gã đã quyết định chủ ý c·ướp đoạt cơ duyên của Khương Phàm.
"Đường huynh....hazzz...được rồi"
Người thanh niên được xưng là đường đệ kia mở miệng giống như muốn nói cái gì, nhưng nhìn tới thái độ của đường huynh mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lui về phía sau.
Mặc dù gã không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ đồng tộc vì tranh đoạt bảo vật mà ra tay đánh nhau, nhưng gã đồng dạng cũng tò mò, Khương Ly thiếu chủ rốt cuộc đã cho Khương Phàm thứ gì, mà khiến cho hắn thoát thai hoán cốt như vậy.
Chẳng lẽ là thiên giai công pháp???
Nên cân nhắc chốc lát, gã quyết định lựa chọn sống c·hết mặc bay.
Nhìn thanh niên kia lăm le trường kiếm, dự định xuất thủ, sắc mặt Khương Phàm vẫn bình thản như thường, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt đánh giá đối phương.
"Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, giao ra đồ vật mà Khương Ly thiếu chủ tặng cho ngươi, nếu không đừng trách Khương Nhất Bác ta hạ thủ ác độc"
"Ngươi nói quá nhiều"
Khương Phàm lạnh rên một tiếng, thân hình phiêu hốt, chủ động hướng về phía Khương Nhất Bác mà đánh tới.
Muốn c·hết!
Khương Nhất Bác cười gằn, trường kiếm trong tay lập tức đâm ra, hoá thành một dải kiếm quang óng ánh, chém xuống.
Vô số toái thạch dồn dập nổ tung, cả khoảng sân b·ị c·hém nứt làm đôi, nhấc lên đầy trời bụi bặm.
Đối mặt với một kích của đối phương, ánh mắt của Khương Phàm chưa hề lay chuyển, nhấc tay điểm ra một chỉ.
Từ trong lòng bàn tay hắn, có mười tám đạo phù văn đột ngột loé sáng, bắn về phía thanh trường kiếm của Khương Nhất Bác.
"Ừm, chuyện gì xảy ra?" Khương Nhất Bác nội tâm chợt hoảng hốt, có cảm giác liên hệ của mình và trường kiếm trong tay bị gián đoạn. Mà chiêu thức vừa thi triển ra cũng đột nhiên tắt ngúm.
Cùng thời điểm đó, Khương Phàm đã tiếp cận trước người gã. Cánh tay trái trong suốt như ngọc trực tiếp túm lấy lưỡi kiếm, mà tay phải thì bị một cái quyền sáo màu đen bao khoả, mặt trên phù văn lấp loé, như khắc dấu một bộ thiên thư.
Bành!
Trọng quyền vô cùng dứt khoát, tức khắc liền nhắm ngay ngực của Khương Nhất Bác.
"Phốc!"
Huyết quang văng khắp nơi.
Thân thể Khương Nhất Bác bỗng nhiên run lên, lồng ngực lõm xuống, từ trong miệng máu tươi giống như nước suối ào ào phun ra, trực tiếp té bay ra ngoài, đâm sụp cả tường viện.
Không đợi gã rơi xuống đất, thân hình của Khương Phàm đã hoá thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng đuổi theo, tay phải lần nữa hạ xuống, lòng bàn tay có phù văn huyền ảo chớp động, hoá thành quyền sáo, trầm trọng vỗ xuống.
Một chưởng này, giống như thái sơn áp đỉnh, nhắm thẳng thiên linh của Khương Nhất Bác.
Đây là một cái sát chiêu!
Nếu là thật vỗ xuống, dù cho gã là lục phẩm đại vũ sư cũng chẳng sống nổi.
"Dừng tay!"
Thanh niên còn lại lúc này mới hoàn hồn, vội vàng kinh hô một tiếng.
Vạn vạn không nghĩ tới, nửa tháng không nhìn thấy, Khương Phàm đã biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Xuất thủ tàn nhẫn quả quyết, vừa ra tay liền vận dụng sát chiêu, dự định lấy mạng kẻ địch.
Phải biết rằng, nơi này là Khương thị tổ địa. Nếu Khương Phàm thật sự chém g·iết tộc nhân, cho dù hắn là con trai của tộc trưởng, cho dù có Khương Ly bảo đảm thì cũng chưa chắc đã giữ được hắn.
Dù sao, bất kể là đồng môn tương tàn hay đồng tộc tương tàn đều là đại kỵ ở Vũ Giới.
Còn một điều làm cho gã không nghĩ tới đó là Khương Phàm mạnh mẽ như vậy.
Một chiêu, vẻn vẹn một chiêu.
Lấy thất phẩm sơ kỳ đánh bại một vị lục phẩm sơ kỳ đại vũ sư, thậm chí chiêu thứ hai có thể đem đối phương kích sát.
Đây quả thật bất khả tư nghị.
Phải biết rằng.
Hắn nửa năm trước, hắn vẫn là một tên phế vật a!
"Ầm ầm!"
Bụi mù vẩy ra, bao phủ bát phương.
Sau khi bụi mù tán đi, tình hình giữa sân mới xuất hiện rõ ràng.
Khương Nhất Bác nằm ở trên mặt đất, thân thể run rẩy, trong miệng không ngừng trào ra bọt máu. Ở phía trên đỉnh đầu hắn khoảng chừng một tấc, lơ lửng một bàn tay gầy guộc tỏa ra hắc quang.
Ở một khắc cuối cùng, Khương Phàm vẫn chưa hạ sát thủ, mà là thu liễm uy năng.
"Trên đời này, không có thứ gì là có thể không làm mà hưởng..."
(Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn đầu bùi, ăn cứt)
Khương Phàm đạm mạc nói, thu bàn tay về, rồi xoay người rời đi, hắn không quay trở lại tiểu viện của mình, mà là trực tiếp hướng về bên ngoài sơn môn, rời khỏi Khương thị tổ địa.
Hôm nay có một người hiếu kỳ thực lực của hắn vì sao tăng mạnh như vậy, ngày mai tất sẽ có người thứ hai.
Cứ mãi như thế, hắn sẽ gặp phải vô tận phiền phức. Càng đáng giận, là hắn cũng không thể đem đối phương g·iết c·hết, vĩnh trừ hậu hoạn.
Khương Phàm cũng không nắm chắc, chính mình có thể giấu diếm được cường giả trong gia tộc.
Cho nên ở lại tộc địa là điều chẳng khôn ngoan.
Chi bằng trực tiếp rời đi, tìm chỗ thanh tịnh mà tu luyện.
"Phù phù!"
Sau khi Khương Phàm khuất bóng, Khương Nhất Bác mới thở nhẹ một hơi, thân thề mềm nhũn trực tiếp quỳ ở trên mặt đất
Một màn vừa rồi, mang cho hắn bóng ma tâm lý thật sâu.
Còn kém một tấc, chính mình đã đi đời nhà ma rồi.
Có thể nói, vừa rồi gã chẳng khác gì mấp mé ở giữa bờ vực sinh tử một lượt.
"Đường huynh, ngươi không sao chứ ?"
Thanh niên còn lại cấp tốc chạy tới, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì."
Khương Nhất Bác lau máu tươi ở bên khóe miệng, nhìn về phía bóng lưng gầy gò của Khương Phàm, trong ánh mắt lóe lên từng tia kiêng kỵ cùng sợ hãi.
"Khương Ly thiếu chủ đến tột cùng cho Khương Phàm đồ vật gì, mới có thể khiến cho hắn trong vòng nửa tháng, trực tiếp thoát thai hoán cốt rồi"
Cái nghi vấn này, luẩn quẩn ở trong lòng hắn thật lâu không tiêu tan.
Muốn giải khai sự nghi ngờ ấy, phỏng chừng chỉ có thể chờ đợi Khương Ly giải thích, hoặc là Khương Phàm chủ động lên tiếng, nhưng hôm nay mặc kệ là cái nào cũng không có khả năng.
Đối với cơ duyên của Khương Phàm, gã cũng không dám nhúng chàm.
Quả thật như lời hắn nói lúc trước, Khương Phàm hiện tại và Khương Phàm nửa tháng trước, đã chẳng còn là một người.