Chương 281: Lộc Tồn, Cự Môn, Sát Lục Điện Kinh Hiện
Khương Ly ở lại Khương thị tổ địa chừng nửa tháng liền quyết định rời đi.
Một chuyến này hắn xem như đạt được mục đích ban đầu, bất kể là Đúc Khí Tông hay Khương thị đều xem hắn như thượng khách, đồng thời khẳng định sẽ toàn lực duy trì đại nghiệp của hắn.
Có thêm hai cái nhị phẩm thế lực âm thầm trợ giúp, Khương Ly cũng yên tâm hơn phần nào.
Tính toán đâu đấy, hắn đã rời quận Thanh Hà chừng bốn tháng, đã đến lúc quay trở về chủ trì đại cục.
Một đường giục ngựa lao nhanh, không có chuyện gì khác xảy ra, nhưng lúc cách Khương thị tổ địa chừng năm mươi dặm.
Trong lúc Khương Ly đang lấy tốc độ cao đi đường, thì sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện chấn động khủng bố.
Một bàn tay gầy guộc xương xẩu đánh vào lưng hắn, cương khí cường đại bộc phát mà ra, chưởng lực như che khuất bầu trời!
Đáng tiếc, thời điểm khô chưởng sắp đập vào hậu tâm của Khương Ly, trên người hắn có kim quang chớp hiện, tiếp theo cả người Khương Ly thoáng cái đã xuất hiện ở bên ngoài ba trượng, mà khoái mã dưới hông thì bị chưởng lực đánh cho thịt nát xương tan.
Vẻ mặt Khương Ly trầm xuống, đưa mắt nhìn tới, liền thấy ngay vị trí ban nãy của hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một người mặc áo choàng màu tím che đầu, đeo mặt nạ quỷ màu nâu, hai bàn lộ ra ngoài có làn da nhăn nheo, khí tức t·ang t·hương tựa hồ là một vị lão nhân.
Lão nhân xuất thủ quá mức đột nhiên làm hắn không kịp trở tay.
May mắn mỗi lần Khương Ly đều có thói quen chú ý động tĩnh chung quanh, lúc này hắn mới có thể kịp thời sử dụng Kim Quang Thuấn, vào thời khắc mấu chốt đem thân hình dịch chuyển đi chỗ khác.
Nếu không nhất định đã bị trọng thương.
Vừa tiếp đất, Khương Ly không nói hai lời nâng chỉ oanh kích trở về, trong nháy mắt trên trăm đạo kiếm khí được hắn phát huy tới mức tận cùng t·ấn c·ông đối thủ.
Lão nhân kia tựa hồ bị chiêu thức ấy dọa sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Tam phẩm Chân Vương! Sao có thể...."
Lão nhân mặc áo bào tím này không ai khác chính là thiên tự cấp sát thủ của Sát Lục Điện, Lộc Tồn.
Ban đầu lão nhận được tin tức, Khương Ly chỉ là ngũ phẩm vũ tướng đỉnh cao, gần đây mới đột phá tới tứ phẩm tông sư.
Nhưng ai mà nghĩ đến, thiếu niên trước mặt lại là một vị Vũ Vương.
Mười chín tuổi, Vũ Vương, đùa gì thế?
Trong lúc suy nghĩ, mấy trăm đạo kiếm khí đã bao phủ toàn bộ không gian, kiếm khí hoặc cương hoặc nhu, để Lộc Tồn có cảm giác mình như đối chiến với mười tên đối thủ.
Song thủ của lão bóp nát mấy đạo kiếm quang, chưởng ảnh vô tận tỏa ra hào quang sáng ngời, lão chật vật ngăn cản kiếm khí oanh kích nhưng kết quả chờ lão muốn ra tay thì đâu còn bóng dáng của Khương Ly.
Khương Ly mặc dù cả thân thể lẫn tu vi đều song song đột phá vương cấp, ở trong tam phẩm Vũ Vương xem như cường giả, thậm chí có thể đấu với tam phẩm trung kỳ, tam phẩm hậu kỳ một trận.
Nhưng lão nhân vừa rồi thế nhưng là một vị tam phẩm đỉnh phong cường giả, hơn nữa từ cách ăn mặc cho đến khí tức âm trầm, rét lạnh, có thể đoán được, đối phương là một vị vương bài sát thủ.
Vũ Vương cấp bậc sát thủ, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra, đối phương đến từ Sát Lục Điện.
Cho nên sau khi phát hiện được tu vi của lão ta, Khương Ly lập tức quả quyết xoay người bỏ trốn.
Bản thân hắn còn chưa dám chắc có đánh lại đối phương hay không, hơn nữa, chưa biết chừng lão còn có trợ thủ đâu?
Cho nên sau khi toàn lực đánh ra Lưỡng Tụ Thanh Xà, Khương Ly trực tiếp vận dụng Kim Quang Thuấn hướng về phía trước mà chạy.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa đã có uy áp đáng sợ bao phủ thân thể hắn.
Lại một người mặc áo choàng, đeo mặt nạ ác quỷ khác từ không trung rơi xuống, một tay kết ấn, một đóa bạch liên xuất hiện với phật quang diệu thế vô cùng thần thánh.
Bên dưới phật quang, Khương Ly nhíu mày thật chặt, hắn có cảm giác như bị hung thú viễn cổ nhìn chằm chằm, nội tâm lạnh buốt chẳng nói thành lời.
Người vừa đến, thực lực không thua gì lão nhân ban nãy.
Bỏ tiền thuê mướn hai vị tam phẩm đỉnh cao cường giả tới g·iết hắn, là ai đưa ra thủ bút lớn như vậy?
Khương Ly không có nửa phần do dự, vận dụng Kim Quang Thuấn tới mức cực hạn, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời điểm ra một chỉ giống như bão táp, chỉ phong đánh tan phật quang đang tới gần.
Lưỡng Tụ Thanh Xà vừa đánh tan phật quang.
Người vừa đến kêu cũng lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Y cùng Lộc Tồn giống nhau, đều đã phát hiện ra tu vi thật sự của Khương Ly.
Nghe đồn Đông Ly thiếu chủ thời gian gần đây mới đột phá tứ phẩm tông sư, ai nghĩ tới đó chỉ là biểu tượng bề ngoài, tu vi thật của hắn lại là tam phẩm Vũ Vương.
May mắn, hôm nay Lộc Tồn tính toán cẩn thận mời cả y tới tham dự á·m s·át, nếu không một mình lão ta, chưa chắc đã làm gì được hắn.
Bị hai vị cường giả vây g·iết, Khương Ly chỉ có thể liều mạng chạy trối c·hết, hắn thi triển Kim Quang Thuấn nhanh tới mức tận cùng, làm cho Khương Ly có cảm giác như ngự không phi hành, thân ảnh hắn hóa thành kim quang lướt qua bình nguyên.
Loại tốc độ như thế cho dù hai vị thiên t·ự s·át thủ của Sát Lục Điện là Vũ Vương đỉnh phong cũng khó đuổi kịp trong thời gian ngắn, nhưng vấn đề là Khương Ly không thể bảo trì tốc độ như vậy mãi.
Kim Quang Thuấn có thể nói là một môn vũ kỹ, nó dùng bộc phát tốc độ gia tăng chiến đấu, dùng nó với tư cách công pháp khinh thân chạy trốn thì không thích hợp.
Khương Ly lúc này mới lao đi hơn mười dặm thì cương khí trên người chỉ còn phân nửa.
Không thể làm gì khác, hắn đành phải dừng lại, lúc bấy giờ hai vị thiên t·ự s·át thủ đã đuổi tới gần.
"Đông Ly thiếu chủ sao, đúng là một nhân vật, nếu ngươi không phải mục tiêu của lão phu, thì ta nhất định sẽ tiến cử ngươi lên Dạ Đế, ngày khác, Sát Lục Điện trưởng lão có một vị trí của ngươi"
Lộc Tồn lắc đầu nói, lão làm ra bộ dạng tiếc hận nhưng thân thể không ngừng tới gần Khương Ly.
Khương Ly cười lắc lắc đầu nói:
"Đáng tiếc, dù ta không bị người treo thưởng trên Sát Lục Điện, cũng sẽ không đi theo các ngươi lăn lộn.”
“Vì sao?”
Lộc Tồn khàn khàn hỏi.
Khương Ly thản nhiên nói:
"Một đám chuột nhắt núp ở trong bóng tối, chẳng đáng để bản tọa phục vụ"
Sắc mặt của Lộc Tồn ở trong mặt nạ âm trầm xuống, cười lạnh nói:
“Tuổi trẻ vô tri, không biết trời cao đất dầy"
Lão còn định nói gì đó, thì vị thiên tự cấp sát thủ khác đã lớn tiếng thúc giục:
"Nhiều lời làm chi, g·iết!"
Vừa mới dứt câu, hai tay của y kết ấn và xuất hiện từng đóa bạch liên giáng lâm, phật âm vô cùng vô tận bạo phát chấn nh·iếp nhân tâm, cảnh tượng thần dị không nói thành lời.
Chưởng pháp của y vô cùng kỳ dị, giống như thoát thai từ ba nhà đạo phật ma.
Dùng ma làm xương cốt, dùng phật làm huyết nhục, dùng đạo làm tinh thần, ba nhà hợp nhất.
Phật âm nhiễu loạn tinh thần, may mắn Khương Ly sở hữu niệm lực cường đại, lại có Ngũ Sắc Kỳ Thạch bảo vệ tâm thần, cho nên đầu óc thanh tỉnh, thần niệm như tấm lưới lớn kết thành dây sau đó ngăn cản phật âm ra ngoài.
Vị thiên t·ự s·át thủ kia nhìn thấy cảnh tượng như thế càng kinh ngạc hơn, y tinh thông bí pháp tinh thần, lại chẳng làm gì được Khương Ly, tiểu tử này có bao nhiêu át chủ bài còn chưa xuất ra.
Ngay lúc bạch liên mang theo sát cơ giáng xuống, Khương Ly đâu dám chậm trễ, vội vàng vỗ túi trữ vật, lấy ra Xuân Thu Kiếm, một chiêu Nhất Tụ Thanh Long ầm ầm chém lên.
Kiếm mang vừa hiện đem bạch liên chém đứt đôi.
Trong sát na, bạch liên tỏa ra phật quang như mộng như ảo, Khương Ly sử dụng Nhất Tụ Thanh Long phá tan ảo cảnh, cương khí bắn khắp bốn phía.
Cho dù Khương Ly thành công phá vỡ tuyệt chiêu của đối phương nhưng cũng bị rút sạch cương khí chỉ còn một phần ba, thân hình lão đảo lui về phía sau.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì chợt nghe thấy âm thanh lạnh buốt vang lên bên tai.
“Mau c·hết to ta!”
Từ phía mạn trái, một luồng chưởng kình như bài sơn đảo hải, mang theo cương khí âm hàn truyền đến, để toàn thân Khương Ly lạnh giá thấu xương.
Lão nhân Lộc Tồn ra tay rồi.
Phía khác, vị thiên tự cấp sát thủ còn lại nâng tay điểm ra một chỉ, thiên địa biến hóa, phong vân bắt đầu chuyển động, phật quang vô tận mang theo một thế giới như ẩn như hiện.