Chương 283: Đúc Kiếm Sơn Trang Không Sợ Chiến
Đúc Kiếm Sơn Trang, Nghị Sự Điện.
Khương Thượng ngồi ở trên chủ sự, hàng ghế ở hai bên ngồi đầy cao tầng của sơn trang
Mà chính giữa sảnh đường, có một tên võ giả mặc cẩm bào, đang cao ngạo cầm lấy một tờ ý chỉ, lớn tiếng tuyên đọc.
"Lời của Dương Công, tại hạ đã thông báo rõ ràng, chẳng hay ý của Khương trang chủ như thế nào?"
Tên võ giả kia đọc xong thủ dụ, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thượng, kiêu căng hỏi.
Phía trên chủ vị, Khương Thượng sắc mặt không chút động dung, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phương xa, tựa hồ chưa nghe rõ lời của gã.
Khương Ly rời Đúc Kiếm Sơn Trang tiến về Hoan Châu đã gần nửa năm. Trong khoảng thời gian này, Đúc Kiếm Sơn Trang có thể nói phát triển thần tốc.
Bản thân Khương Thượng là trang chủ, tất nhiên sẽ nhận được điều kiện và tài nguyên tu luyện ưu đãi nhất, nửa tháng trước đã đột phá tới ngũ phẩm Vũ Tướng.
Tu vi tăng mạnh, cộng thêm thời gian dài ngồi ở trên vị trí cao, dẫn tới tâm tình của hắn biến hoá, trên người Khương Thượng dần dần xuất hiện một loại khí thế không giận tự uy, thâm trầm như biển.
Khương Thượng không nói chuyện, những người khác cũng chưa lên tiếng, mà dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía gã sứ giữa đứng ở giữa đại sảnh.
Sứ giả nhíu mày, trầm giọng:
"Khương trang chủ vẫn nên suy nghĩ cẩn trọng thì hơn, thực lực của Dương sư quân và Dương thị, không phải một cái Đúc Kiếm Sơn Trang nho nhỏ có thể so sánh..."
Đáng tiếc, Khương Thượng vẫn lẳng lặng nhìn về phương xa, ánh mắt thuỷ chung chưa hề nhúc nhích, cũng chưa hề đáp lời.
Trấn Hải Thành sứ giả thấy thế thì rên lạnh một tiếng, trực tiếp đem ý chỉ đặt ở trên mặt đất, xoay người dẫn theo phái đoàn của Trấn Hải Thành rời khỏi sơn trang.
Mãi cho tới khi đám sứ giả rời biến mất bóng dáng, Khương Thượng mới thu hồi ánh mắt, bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, hoàn toàn không để tâm tới ý chỉ của Dương Minh Công.
Toàn bộ đại sảnh lẳng lặng yên ắng.
"Hắc, yên lặng nửa năm, Dương Minh Công bắt đầu hướng về phía chúng ta khai đao sao?" Một âm thanh ồm ồm truyền tới, phá vỡ không khí an tĩnh của đại điện, Thiết Khai Sơn nói.
Tây Thành Dũng cười gằn nói: "Họ Dương muốn chiến liền khai chiến, Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta lại không sợ"
Lời của gã được chúng tướng lãnh của Đông Ly Vệ nhận đồng.
Thời gian trước, Khương Ly thống lĩnh tám ngàn Đông Ly Vệ vây g·iết năm ngàn Ngư Cổ Doanh, đem đội quân truyền kỳ này g·iết cho hoa rơi nước chảy. Mặc dù phần lớn là do mưu lợi, nhưng bọn họ quả thực đã dành chiến thắng.
Nửa năm trôi qua, Đông Ly Vệ đã xưa đâu bằng nay, toàn viên thất phẩm, lục phẩm đại vũ sư trở lên có hơn trăm người, hơn nữa nhân số đã tăng tới một vạn người.
Hiện tại bọn họ hoàn toàn có tự tin chính diện đối kháng với Ngư Cổ Doanh.
Trần phu tử ngồi trên ghế thái sư, vuốt vuốt râu nói:
"Dương Minh Công lựa chọn thời điểm này tiến hành động binh với chúng ta, cũng hoàn toàn dễ hiểu. Đầu tiên, ngoại trừ quận Thanh Hà và quận Xích Hà ra, các thế lực lớn nhỏ ở bốn quận còn lại đều đã hoàn toàn quy phục. Thứ hai là quân chủ lực của y do đại công tử Dương Tố dẫn dắt gia nhập liên quân đối phó q·uân đ·ội triều đình đã quay trở về. Ngoài ra, chiến sự phía nam với q·uân đ·ội của Ngô Lãm Công cũng tạm thời đình chỉ. Hiện tại, y đã rảnh tay để giải quyết quận Thanh Hà chúng ta"
Nghe Trần phu tử phân tích, tất cả mọi người đều gật gù, bọn họ đều biết rõ, Dương Minh Công sớm muộn gì cũng sẽ xuất thủ với Đúc Kiếm Sơn Trang. Vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
Nửa năm vừa qua, vừa vặn đầy đủ cho Đúc Kiếm Sơn Trang có thời gian thở dốc, tăng cường lực lượng. Hiện tại toàn bộ quân Thanh Hà đã được chế tạo thành thùng sắt, lấy Đúc Kiếm Sơn Trang làm trung tâm, xung quanh có Thanh Hà Thành, Bình Thành, Bố Hải Thành, Ngân Giang Thành làm bốn mắt xích liên kết chặt chẽ với nhau, đã không còn rời rạc như trước.
Hiện tại Dương Minh Công muốn đánh bọn họ là đánh được.
"Gần đây, bên ngoài có tin đồn, thiếu chủ bị sát thủ Sát Lục Điện á·m s·át, hài cốt không còn, chư vị cho rằng tin tức này có chính xác hay không?" Triệu Xích Hà chợt hỏi.
Đám võ giả trong đại điện đưa mắt nhìn nhau.
Có thể nói, Khương Ly chính là linh hồn của toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang, nếu hắn quả thực c·hết đi, thì không cần Dương Minh Công đánh tới, quận Thanh Hà cũng đại loạn.
Trần phu tử cười ha ha hỏi:
"Triệu huynh trước đó tựa hồ bị thiếu chủ gieo xuống niệm chứ?"
Triệu Xích Hà gật đầu.
"Theo Trần mỗ biết, thì một người được gieo xuống niệm cấm, muốn niệm cấm biến mất, trừ phi chủ nhân của niệm cấm tiện tay hoá giải, hoặc là người đó c·hết đi. Triệu huynh kiểm tra thử xem, trên người của ngươi còn có niệm cấm nữa sao?"
Triệu Xích Hà nghe thế, có chút xấu hổ, thâm cảm thấy chính mình ngu xuẩn. Bởi vì niệm cấm trên người y chẳng những chưa biến mất, mà thời gian trước càng tăng mạnh. Điều đó có nghĩ là Khương Ly rõ ràng đang sống khoẻ mạnh đây.
Trần phu tử lại nói tiếp:
"Tuy nhiên, trên đời này, không có lửa làm sao có khói? Tin tức thiếu chủ bị Sát Lục Điện á·m s·át hẳn là sự thật"
"Là người nào thuê mướn sát thủ Sát Lục Điện ra tay với thiếu chủ?" Tây Thành Dũng lớn tiếng nói.
"Ngoài Dương Minh Công ra, còn ai khác nữa chứ?" Liên Thành Chiến nhàn nhạt đáp.
"A a, đường đường là quân chủ của một đạo sứ quân, lại giở thủ đoạn hạ lưu như vậy, thật không muốn mặt" Tây Thành Dũng chửi ầm lên.
Trần phu tử lắc lắc đầu cười bảo:
"Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng không tính là hạ lưu. Đáng tiếc, thiếu chủ chính là thiên mệnh chi tử, cũng không dễ bị g·iết như vậy"
Những người khác hoàn toàn đồng tình. Bọn họ đi theo Khương Ly đã một khoảng thời gian, đã sớm chứng kiến sự thần kỳ của vị thiếu chủ này.
Cho nên, người khác bị á·m s·át m·ất m·ạng, bọn họ sẽ tin, nhưng Khương Ly thì không.
Đúng lúc này, Khương Thượng chợt lên tiếng:
"Ý tứ của Dương Minh Công đã rõ ràng, nếu chúng ta không đồng ý quy hàng hoặc là giải tán binh mã, y sẽ xua quân tiến đánh quận Thanh Hà. Chư vị nói xem, chúng ta nên làm thế nào?"
"Trang chủ, chúng ta liền đánh với bọn hắn một trận" Thiết Khai Sơn hùng hổ nói.
"Đánh đánh đánh, đánh cho bọn hắn ném mũ giáp mà chạy"
"Đúng vậy, một vạn Đông Ly Vệ không phải ăn chay, mười vạn Thanh Hà Vệ Binh cũng chẳng phải để trưng bày. Chúng ta há lại sợ bọn họ"
......
Nhất thời trong đại sảnh, quần tình sục sôi.
Khương Thượng không đáp lời, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Trần phu tử.
So với đám mãng phu chỉ biết chém biết g·iết, hắn vẫn coi trọng ý kiến của Trần phu tử hơn.
Trần phu tử vuốt vuốt râu nói:
"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nếu Dương Minh Công đã quyết tâm tiến đánh quận Thanh Hà, vậy thì chúng ta chỉ cần giữ chặt các phòng tuyến quan trọng là được."
"Nửa năm phát triển, lực lượng của quận Thanh Hà sớm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, q·uân đ·ội của Dương sứ quân muốn trong thời gian ngắn đánh hạ chúng ta cũng không phải chuyện dễ"
"Trước tiên tăng cường phòng thủ, chờ đợi thiếu chủ trở về chủ trì đại cục"
Khương Thượng gật gật đầu, mỉm cười nói:
"Trận chiến sắp tới, vừa vặn khảo nghiệm năng lực của Thanh Hà Vệ Binh và Đông Ly Vệ. Nếu đánh thua, chúng ta liền rút lui trở về trong sơn cốc không ra ngoài. Dù đợi ba năm, năm năm, Dương Minh Công cũng không thể phá trận"
Mọi người nghe thế thì cười ha hả.
Bọn họ đều biết, hộ sơn đại trận của Đúc Kiếm Sơn Trang chính là một cái cửu phẩm Đế Trận, một khi khởi động lên, thì dù mấy chục vạn đại quân áp cảnh cũng chẳng sợ.
Hơn nữa, thời gian vừa qua không ngừng vơ vét, bên trong sơn trang dự trữ rất nhiều nguyên thạch, đầy đủ cho đại trận vận hành mấy năm. Lấy nồng độ thiên địa nguyên khí ở trong sơn trang, chỉ cần vai ba năm, thực lực tổng hợp sẽ tăng mạnh.
Đợi nguyên thạch hao hết, bọn họ g·iết trở về cũng không muộn.
Đương nhiên đó là tình huống xấu nhất, trận chiến sắp tới, bọn họ chưa chắc đã thua.