Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 285: Chủ Tướng Dám Ra Thành

Chương 285: Chủ Tướng Dám Ra Thành


Mặt trời vừa lên, quang mang vạn trượng.

Ánh mặt trời giống như một đường thuỷ triều, từ hướng đông chậm rãi chạy về hướng tây, khiến cho khung cảnh bốn phía trở nên quang đãng.

Đầu thành Bố Hải, một lá cờ lớn thiêu hình một con chim Lạc tung bay trong gió, mà bên ngoài thành, trong đại doanh của Dương quân, trên một cây cột cờ lớn, hắc kỳ cơ hồ đồng thời bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

Bên trái cột cờ, thống soái của Dương quân, đại công tử Dương Tố cưỡi một thớt Long Câu, thân khoác áo giáp vàng chói lọi, dõi mắt nhìn lên tường thành phía xa, đắc ý vừa lòng, vẻ mặt tươi cười.

Bên dưới cột cờ ở đầu thành, xây dựng một toà đánh trống đài cao hơn một trượng, có tên nữ tử trẻ tuổi mặc váy dài màu đỏ, nhẹ nhàng dẫm bậc thang từ từ đi lên, đứng ở phía trước một cái trống lớn hai mặt làm từ da trâu.

Chỉ thấy nàng đem trường kiếm ở bên hông đặt xuống mặt đất, sau đó tiến lên một bước, tựa hồ do dự đôi chút, cuối cùng hít thở một hơi thật sâu, cầm lên dùi trống, nắm thật chặt.

Đám bang chúng Tào Bang hay Đông Ly Vệ từng trải qua trận đại chiến năm ngoái, sau khi nhìn thấy một màn này, đều không thể ức chế được vẻ kích động.

Năm trước Bố Hải Thành bị ba phương thế lực vây công, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc hẳn phải thua không nghi ngờ, có một thiếu nữ mảnh khảnh đứng ra gõ trống, cỗ vũ sĩ khí cho ba quân.

Những người khác có lẽ không nhớ, nhưng những ai từng tự mình tham chiến, đối với bộ trống to kia, đối với mỹ nhân mặc váy đỏ kia, ký ức vẫn còn mới mẻ.

Bộ trống to này gọi là Ngư Long Trống, được Tào Vũ Sinh chế tạo hơn hai mươi năm trước, ngay cả dùi trống cũng có lịch sử lâu đời.

Ngư Long Trống đi theo Tào Vũ Sinh đánh đông dẹp bắc, cuối cùng thống nhất Bố Hải Khẩu. Tào Bang an vị ở Bố Hải Thành, Tào Vũ Sinh liền xây một tòa đánh trống đài, dùng làm biểu tượng.

Trống, vẫn là bộ trống da trâu lớn kia, nữ nhân vẫn là nữ nhân ấy, váy đỏ vẫn chói lòa như thế, dung nhan vẫn như cũ nghiêng nước nghiêng thành.

Nữ tử cúi đầu nhìn về phía đoạn giữa cổng thành, đang đứng một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào.

Người sau tựa hồ cảm ứng được tầm mắt của nàng, quay đầu nhìn lại, hướng nữ tử nở nụ cười cỗ vũ, ánh mắt tràn đầy khen ngợi cùng nhân từ.

Thiếu nữ cũng gật đầu, mỹ mâu nhìn lướt qua bốn phía, như muốn tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nào đó, nhưng cuối cùng thất vọng thu hồi tầm mắt.

Tiếp đó, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định. Hai tay nâng dùi trống lên, khí thế trên người tràn ra, nóng rực như lửa, khiến cho thân ảnh của nàng càng thêm mông lung mờ ảo.

Thiếu nữ trẻ măng, thình lình là một vị ngũ phẩm Vũ Tướng.

Bên dưới tường thành, tên vạn phu trưởng sau khi lớn giọng thách thức, liền ngửa đầu cười to, thân thể hơi nghiêng nghiêng về phía sau, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, thái độ vênh váo hung hăng.

Chỉ có điều, khi gã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, xuất hiện ở bên trên cửa thành, liền kìm lòng không được mà nắm chặt dây cương, ngồi thẳng thân thể, một cánh tay vô ý thức đè chặt chuôi đao ở bên hông.

Gã chưa vội thúc ngựa rời đi mà là quang minh chính đại ngẩng đầu thật cao, nhìn về phía người kia.

Người đàn ông trung niên nọ, chính là chủ nhân của Bố Hải Thành, tông sư cường giả Tào Vũ Sinh. Một năm trôi qua, y lần nữa thống lĩnh Bố Hải Thành chống cự ngoại địch.

Nhưng khác với lần trước, kẻ địch lần này mạnh hơn quá nhiều, đồng dạng chiến hữu bên cạnh y cũng không yếu.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tào Vũ Sinh, tên vạn phu trưởng nọ trong lòng mơ hồ có chút kinh hoảng, nhưng gã trời sinh đối với quyền thế cực kỳ truy cầu, lập tức nhẫn tâm ép xuống cỗ sợ hãi.

Gã hoàn toàn rõ ràng, trận chuyến hôm nay, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Thanh Châu, rơi vào trong tai Dương Minh Công.

Dù còn chưa ra trận g·iết địch, nhưng chính mình biểu hiện uy mãnh như thế, nhất định sẽ bị Dương Minh Công xem trọng, nếu còn cùng chủ tướng của đối phương lời qua tiếng lại mấy câu, càng có thể trợ giúp chính mình dương danh thiên hạ.

Cho nên gã suy nghĩ chốc lát, liền cố ý thúc ngựa dạo một vòng, dùng roi ngựa chỉ hướng đầu thành, đã biết rõ còn cố hỏi:

"Ngươi chính là Bố Hải Thành chủ tướng, Tào Vũ Sinh?"

Chỉ tiếc, tầm mắt của Tào Vũ Sinh căn bản không đặt ở trên người gã mà nhìn về phía đại doanh của Dương quân, như đang tìm kiếm cái gì.

Dương quân Vạn Phu Trưởng tự chuốc lấy nhục nhã, trong lòng thầm hận, còn muốn tiếp tục khiêu khích một phen, không ngờ vị thống thoái tuổi trẻ mặc giáp vàng ngồi bên cạnh cột cờ đột nhiên vung tay lên, phía trong Dương quân lập tức vang lên từng tiếng kèn lệnh, công thành chiến sự liền như thế kéo ra màn che.

Đen kịt bộ tốt bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước di chuyển, như các diếc sang sông, từ tây hướng đông.

Nếu đứng ở trên Bố Hải Thành nhìn xuống, có thể thấy đại quân Trấn Hải Thành giống như đàn châu chấu lít nha lít nhít.

Chính giữa đại quân, gần một trăm khẩu đại pháo dưới sự đốc xúc của đám giám quan viên, bày thành trận hình vòng cung, vây quanh Bố Hải Thành.

Chính giữa đàn châu chấu, đồng dạng xen lẫn từng cỗ sàng nỏ đặc chế, đây là loại sàng nỏ công thành, tác dụng rất đơn giản, là đem những nhánh mũi tên thô dài bằng sắt cắm lên tường thành, dễ dàng cho bộ tốt công thành leo lên.

Nghe đồn dưới trướng Dương Minh Công có mười vạn bộ tốt không s·ợ c·hết, bọn họ mỗi lần công thành, chẳng cần thang mây, cũng không cần lầu xe công thành, mà là vứt bỏ tấm chắn, vẻn vẹn khoác lấy áo giáp da, miệng ngậm một thanh chiến đao, dựa vào những mũi tên cắm ở trên tường thành, vận dụng thể lực mạnh mẽ như viên hầu, nhanh chóng lắc lư mà leo lên, tốc độ tiến công cực kỳ nhanh chóng.

Trấn Hải Thành đại quân áp cảnh, khí thế cuồn cuộn như thiên binh hàng thế.

Chính giữa đại quân, Dương Tố đột nhiên nhíu nhíu lông mày, bởi vì ở bên cạnh hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một người đàn ông trung niên dáng vẻ thật thà chất phác, y cũng không mặc giáp trụ giáp sắt, bên hông không đeo chiến đao, mà sau lưng cõng lấy bốn nhánh đoản mâu màu đen, mũi mâu sắc lẹm.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên tới gần, Dương Tố hơi hơi cong eo, vẻ mặt ôn hoà mỉm cười nói:

"Ra mắt Thiên Sách Vương, sao ngài lại hiện thân sớm như vậy, chẳng lẽ bên phía Bố Hải Thành còn có cường giả có thể một đường g·iết tới nơi đây không thành?"

Người đàn ông đeo hắc mâu lặng yên không nói.

Y tên là Dương Hưu là một trong bốn vị tam phẩm Vũ Vương của Dương thị, ngoại hiệu Thiên Sách Vương.

Trong bốn vị Vũ Vương thì hắn là cùng Dương Huyền quan hệ thân thuộc nhất, cho nên lần đại chiến này, y được Dương Minh Công mời đến, an bài ở bên người của Dương Tố đề phòng bất trắc. Dù sao vị tướng quân tuổi trẻ trước mặt, chính là chủ soái trên danh nghĩa của ba mươi vạn Dương quân.

Dương Hưu vốn dĩ ẩn núp ở trong bóng tối, nhưng hiện tại đột nhiên hiện thân, lý do rất đơn giản.

Bởi vì y nhìn thấy bên phía Bố Hải Thành xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Thẩm Ngạo!

Dương Hưu cùng Thẩm Ngạo xem như là bạn cũ, thời tuổi trẻ từng cùng nhau du lịch giang hồ, từng đồng thời leo lên Tiềm Long Bảng rồi Tông Sư Bảng.

Hơn nữa, Thậm Ngạo luôn luôn xếp cao hơn y một bậc.

Về sau, Dương Hưu đột phá Vũ Vương, ẩn lui về trong tổ địa tu luyện, mà Thẩm Ngạo cũng biến mất hành tích ở trên giang hồ.

Nghe đồn, Thẩm Ngạo lấy tu vi tứ phẩm tông sư, đ·ánh c·hết một vị tân tấn Vũ Vương của Đại Ly Vương Triều, nhưng bản thân cũng trọng thương, sinh tử không rõ.

Ai nghĩ tới, nhiều năm sau gặp lại, Thẩm Ngạo đã đột phá Vũ Vương, đồng thời còn là kẻ địch của mình.

Nội tâm Dương Hưu nhẹ cảm khái, đối với kẻ đã từng lấy song quyền đục xuyên mười vạn đại quân của Đại Ly Vương Triều, so với ai khác y càng rõ ràng thực lực của đối phương khủng bố thế nào.

Phía trước tường thành, Dương quân vạn phu trưởng cầm chặt giây cương, dự định lùi về sau, bởi vì đại quân ở sau lưng chuẩn bị tiến hành một lượt oanh pháo, dùng để yểm trợ cho bộ tốt công thành.

Nhưng lúc vừa định thúc ngựa rời đi, thì bên thân gã phất qua một hồi gió mát, ngạc nhiên quay đầu, phát hiện bên cạnh chiến mã chẳng biết lúc nào đứng đấy một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, bàn tay to cầm chặt dây cương ngựa, ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía lít nha lít nhít đại quân.

Gặp phải tình cảnh này, Dương quân vạn phu trưởng sợ nứt gan, ngây ngốc như gà gỗ, dù thế nào cũng không nghĩ đến, đường đường địch quân chủ tướng sẽ đích thân vượt hiểm ra ngoài thành:

"Ngươi..ngươi dám ra ngoài thành? Tào Vũ Sinh, ngươi làm sao dám...."

Không đợi vị vạn phu trưởng này nói dứt câu, chiến mã dưới hông đã giống như bị núi lớn ép xuống, không chịu nổi gánh nặng mà bốn chân bẻ gãy, bụng ngựa ầm ầm chạm đất.

Người đàn ông trung niên vươn tay phải ra, thân thể của tên vạn phu trưởng kia không tự chủ nghiêng xuống, đầu lâu bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, khẽ bóp nhẹ, sọ não vỡ nát, máu tươi trộn lẫn với óc bắn tung tóe ra xung quanh, thân thể không đầu bị ném ra ngoài mấy trượng, m·ất m·ạng tại chỗ.

Cùng lúc đó, bên trên đầu thành, nữ tử mặc váy đỏ bắt đầu gõ trống.

Chương 285: Chủ Tướng Dám Ra Thành