Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 291: Vũ Hoa Song Sát
"Đến rồi!" Trần Nhược Hoa khẽ truyền âm:
"Lão thân tu luyện một môn tinh thần pháp môn tàn khuyết, có thể chế tạo ra tinh thần lĩnh vực áp chế thực lực của địch nhân. Để ta đứng ở ngoài lược trận, thiếu chủ hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, lão đầu tử ngươi động thủ chính diện!"
"Quyết định như vậy" Khương Ly và Lệ Hồng Vũ đều gật đầu.
Lệ Hồng Vũ nhìn xem Đông Phương Vô Kỵ hoá thành kim ảnh đánh tới, hai con mắt hơi nheo lại, hai thanh búa đeo ở sau lưng bị cương khí cuốn lấy, rơi vào trong lòng bàn tay, mỗi tay cầm chặt một cây búa. Lưỡi búa rất lớn, nếu đỡ ở trước người chẳng khác gì tấm chắn.
"Thiếu chủ, Nhược Hoa mau xem ta!" Lệ Hồng Vũ chiến ý mãnh liệt, vừa cất bước liền đem mặt đất chấn động rạn nứt, cũng hoá thành tàn ảnh hướng về phía kẻ địch mà áp sát.
Thân hình của cả hai trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt nhau.
Vù vù vù
Lực lượng trong cơ thể Lệ Hồng Vũ điên cuồng tăng trưởng rồi hội tụ ở cánh tay phải, tay phải nâng lên thật cao rồi hung hăng bổ xuống.
Lưỡi búa giáng xuống trong trời đất đều xuất hiện một tia huyết quang.
Một búa này đã đem lực lượng cùng kỹ xảo hoàn mỹ kết hợp với nhau, coi như ngọn núi lớn, trúng phải một búa cũng sẽ bị chẻ làm đôi.
Nhưng phía đối diện, Đông Phương Vô Kỵ lại chẳng mấy lưu tâm, tuỳ ý nhấc chưởng đánh ra, cương khí hình thành đầu rồng bao phủ cánh tay.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, đầu rồng do cương khí tạo thành dễ dàng liền túm chặt búa lớn, không thể nhúc nhích.
Nhưng đúng vào lúc này.
Trần Nhược Hoa đứng ở phía sau chợt khẽ động tâm ý, phương viên ba mươi trượng nháy mắt hoá thành một vùng trắng xoá, tinh thần lĩnh bực ầm ầm bộc phát mà ra.
Trần Nhược Hoa mặc dù là Vũ Vương trung kỳ, tuy nhiên chính diện tranh đấu cũng không quá nổi bật. Toàn bộ tâm huyết của nàng chủ yếu dành để nghiên cứu lực lượng tinh thần.
Giờ khác này, Trần Nhược Hoa bạo phát mười thành thực lực, lĩnh vực áp chế tăng mạnh.
"Không tốt!"
Đông Phương Vô Kỵ nhíu mày, cảm giác tu vi của mình gặp phải áp chế trầm trọng, chưa kịp nghĩ nhiều, một búa của Lệ Hồng Vũ mang theo mãnh liệt trùng kích đã làm cho cả người y trầm xuống, mặt đất ở mười trượng xung quanh lún xuống hơn một thước.
"C·hết!" Lệ Hồng Vũ cười to, càng thêm hung mãnh cuồng bạo, tay phải vừa bổ xuống một búa. tay trái đã theo sát phía sau thuận thế mà bổ xuống búa thứ hai.
Vèo.
Một đạo quang mang loé lên, cùng với tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phương trời Đông Phương Vô Kỵ liên tục đánh ra ba chưởng, mới đẩy lùi Lệ Hồng Vũ, thân hình đồ sộ vội vã lùi về phía sau.
Y lau v·ết m·áu ở bên khoé miệng, cười dữ dằn mà nhìn Lệ Hồng Vũ, lại nhìn về phía Trần Nhược Hoa và Khương Ly ở phía xa xa.
"Rất giảo hoạt, bản toạ từng gặp không ít tinh thần niệm sư, nhưng chưa từng thấy ai sở hữu thủ đoạn như vậy, tinh thần lĩnh vực của ngươi lại có thể áp chế ba thành thực lực của ta, rất tốt, rất tốt"
Đông Phương Vô Kỵ nhìn về phía Trần Nhược Mai thản nhiên nói, tiếp theo ánh mắt của y rơi vào trên người của Lệ Hồng Vũ.
"Lực lượng của ngươi rất mạnh, không thua kém gì bổn toạ, nếu ta đoán không nhầm, hai người các ngươi chính là Vũ Hoa Song Sát bên người Khí Tôn Khương Thần Cơ chứ?"
Lệ Hồng Vũ và Trần Nhược Hoa không đáp.
Đông Phương Vô Kỵ cười cười, quay sang nói với Khương Ly:
"Còn có ngươi...bị hai vị Thiên tự cấp sát thủ của Sát Lục Điện á·m s·át, vẫn như cũ nhảy nhót tưng bừng, hẳn là nắm giữ thủ đoạn không kém. Nếu có gan thì tới bên cạnh ta thử xem? Bản toạ hiện tại thế nhưng đang bị lĩnh vực áp chế à"
Khương Ly đứng ở đằng xa, chẳng thèm để ý tới.
Sinh tử chém g·iết nhất định phải giữ vững lý trí, hiểu được dương trường tránh đoản. Tuy Đông Phương Vô Kỵ bị lĩnh vực áp chế, nhưng nếu chính mình thật cận thân áp sát. Đối phương nhất định sẽ vận dụng sát chiêu, đánh đổi thật lớn để g·iết c·hết hắn.
Hiện tại có hai vị cường giả trợ trận, Khương Ly chỉ cần tiến hành tập kích q·uấy r·ối, liền có thể mài c·hết đối phương.
"Thật là nhát gan, trừ lão già này ra, hai ngươi các ngươi đều không dám tới gần bổn toạ...." Đông Phương Vô Kỵ cười nhạt, nhìn Lệ Hồng Vũ nói:
"Ngươi cho rằng mình đấu thắng được ta?"
Trong lúc nói chuyện, long văn trên người đột ngột sáng rực, khí cơ trên người cũng tăng lên một đoạn nhỏ, tiếp theo thân hình của y khẽ động lao về phía trước.
"Tới hay lắm!"
Lệ Hồng Vũ hô to, không sợ hãi chút nào.
Hai tay liên tục vung búa bổ tới, cùng Đông Phương Vô Kỵ lấy cứng đối cứng với nhau.
Rầm rầm rầm
Ngao ngao ngao.
Từng t·iếng n·ổ lớn vang vọng bốn phía, cùng với đó là từng tiếng rồng ngâm chói tai.
Lệ Hồng Vũ cùng Đông Phương Vô Kỵ đã giao chiến hơn ba mươi chiêu, bất phân thắng bại.
"Đáng c·hết, đều là tại lão ẩu Trần Nhược Hoa kia, lĩnh vực của ả quá đáng ghét, làm cho thực lực của ta chỉ có thể phát huy ra bảy thành. Lực lượng, tốc độ đều bị suy yếu, vậy mà không đánh bại được một tên tam phẩm hậu kỳ."
Đông Phương Vô Kỵ thầm hận.
"Nếu là một đối một, chỉ cần mười chiêu, bản toạ nhất định sẽ g·iết c·hết lão già c·hết tiệt này"
Phía đối diện, nội tâm Lệ Hồng Vũ cũng tương đối gấp gáp, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ cẩn thận.
Giao thủ chốc lát, ông ta cũng cảm giác được sự đáng sợ của Đông Phương Vô Kỵ.
Dù đối phương bị lĩnh vực suy yếu, chính mình chiếm cứ cự đại ưu thế, nhưng ông ta cũng chỉ có thể liều một cái ngang tay mà thôi.
"May mắn có Nhược Hoa trợ công...." Lệ Hồng Vũ thầm nghĩ.
Trần Nhược Hoa cùng Lệ Hồng Vũ từ bé đi theo hầu hạ Khí Tôn Khương Thần Cơ.
Lệ Hồng Vũ trời sinh thần lực, Trần Nhược Hoa có năng khiếu về tinh thần lực.
Cả hai ở cạnh nhau mấy chục năm, thời tuổi trẻ từng nhiều lần hành tẩu giang hồ, nên phối hợp vô cùng ăn ý.
"Phải g·iết c·hết con mụ đó, đối với ta ả có uy h·iếp lớn nhất!"
Ánh mắt Đông Phương Vô Kỵ lập loé, hai chân phát lực, cương khí bộc phát, nhấc chưởng đánh ra một chiêu Thời Thừa Lục Long.
Cương khí ngưng tụ thành sáu con rồng cùng xuất hiện, cuồn cuộn đại thế, che trời lấp đất, đem Lệ Hồng Vũ đánh bật ra ngoài. Tiếp đó, cả người y hoá thành ảo ảnh xông thẳng tới vị trí của Trần Nhược Hoa.
"Chịu c·hết đi!"
Đông Phương Vô Kỵ gầm lớn, người chưa tới nơi, chưởng kình ầm ầm phóng tới.
Như đã nói, Trần Nhược Hoa mặc dù là tam phẩm trung kỳ, nhưng chuyên môn tu luyện tinh thần lực, nên khả năng cận thân chiến đấu cũng không mạnh, vài ba chiêu là có thể giải quyết.
Chỉ cần g·iết c·hết nàng, mất đi lĩnh vực áp chế, y liền có thể dễ dàng làm gỏi bọn người Khương Ly.
Chỉ là y còn chưa kịp tới gần, thì chợt có kim quang loé lên, tiếp theo chỉ cảm thấy mạn sườn đau nhói, cả người của Đông Phương Vô Kỵ bay văng ra ngoài, đâm sầm vào đám bộ binh, đạp thành một cái hố sâu.
Đáng thương mấy chục tên bộ tốt bị dư kình v·a c·hạm, c·hết ngay tại chỗ.
Phụt!
Đông Phương Vô Kỵ một tay chống mạn sườn, lổm ngổm bò dậy, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, cả kinh nhìn về phía Khương Ly.
"Sao ngươi biết?"
Vị trí dưới mạn sườn, chính là điểm yếu nhất trên người y.
Mười hai năm trước, trong lúc Đông Phương Vô Kỵ đang tập trung đột phá Vũ Tôn, thì bị cường địch đánh lén, một kiếm đâm xuyên mạn sườn, phá vỡ kim thân, cũng khiến y đột phá thất bại.
Mặc dù vậy, tên cường địch kia cũng bị y giận dữ g·iết c·hết, v·ết t·hương ở mạn sườn cũng đã lành lại từ lâu, dù tận mắt nhìn kỹ, cũng khó lòng phát hiện được.
Vì sao Khương Ly lại biết được chỗ đó, đồng thời tiến hành đánh lén?
Đông Phương Vô Kỵ nhíu mày thật chặt, trúng một quyền vừa rồi, y chỉ b·ị t·hương nhẹ, nhưng nội tâm lại âm thầm cảnh giác.
Dù sao, bất kể là võ giả thông thường hay cao thủ tuyệt đỉnh, thì điểm yếu của bản thân bị kẻ địch biết được chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Y đâu biết, Khương Ly sở hữu Thiên Nhân Pháp Mục, có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường hay thần niệm không thể nhìn thấy.
Ban nãy, lúc Đông Phương Vô Kỵ cùng Lệ Hồng Vũ tranh đấu, hắn đã cẩn thận quan sát một lần, đối với điểm yếu của y sớm đã rõ trong lòng bàn tay.