Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 294: Nộ Triều Hải Tặc Tiến Đánh Trấn Hải Thành
Thời điểm Dương Tố suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tiến đánh quận Thanh Hà.
Thì khoảng cách Bố Hải Thành tám mươi dặm, Ngân Giang bến tàu, Thanh Hà thuỷ quân dưới sự suất lĩnh của Sát Hải Hầu Hoàng Tá Thốn cũng tập kết binh mã, chuẩn bị ra khơi.
Nửa năm huấn luyện, từ nguyên bản một vạn thuỷ binh ban đầu, số lượng thuỷ binh đã mở rộng ra gần ba vạn.
Ngoài mười hai chiếc chiến hạm lấy được từ trong tay Dương Kiếm Chi ra, Hoàng Tá Thốn còn hạ lệnh đóng thêm gần năm mươi chiếc chiến thuyền nhỏ khác, mỗi chiến thuyền có thể chứa đựng tối đa ba trăm người.
Theo một tiếng kèn lệnh vang vọng bốn phương trời, tất cả chiến thuyền đồng loạt giong buồm, một đường hướng về phía Tây Bắc mà đi.
Vượt qua lãnh hải của quận Thanh Hà rồi quận Kim Hà, rốt cuộc đi tới ngoài khơi của quận Xích Hà.
Phía trước mặt, dưới màn sương mù mờ ảo, xuất hiện ba chiếc chiến hạm màu đen hùng vĩ đang lẳng lặng chờ đợi.
"Giảm tốc độ!"
Hoàng Tá Thốn đứng ở trên đầu thuyền, nheo mắt nhìn về phía ba chiếc chiến hạm khổng lồ ở đằng xa, trong đáy mắt loé lên vài phần phức tạp, phất tay hạ lệnh.
Ba toà chiến hạm này, lão cực kỳ quen thuộc, bởi vì chúng chính là chủ hạm của Nộ Triều Thành Hải Tặc.
Nhiều năm trước lúc lão còn là đô đốc thuỷ quân của Đại Nguỵ Vương Triều, từng nhiều lần cùng bầy hải tặc đối địch với nhau.
Nhất là hai mươi mấy năm trước, Hoàng Tá Thốn suất lĩnh mười vạn thủy quân tiến đánh Nộ Triều Đảo, dự định nhổ tận gốc bọn ác nhân này.
Đáng tiếc, vì nhiều nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan, đại quân do Hoàng Tá Thốn dẫn đầu thất bại thảm hại, mà lão cũng bị cách chức, thu hồi binh quyền, thậm chí suýt chút nữa mạng già khó giữ, chỉ có thể dẫn theo gia quyến ẩn cư ở nơi thôn dã.
Hơn nửa năm trước, Trần phu tử tìm tới cửa, thuyết phục lão tới phò trợ Khương Ly, cũng được hắn giao cho nhiệm vụ thống lĩnh thủy binh quận Thanh Hà, khiến Hoàng Tá Thốn lần nữa được triển lãm tài năng của mình.
Nhưng ai nghĩ tới, ở trận chiến đầu tiên, minh hữu của lão lại chính là kẻ địch cũ.
Mặc dù biết rõ, Nộ Triều Thành đã đổi chủ nhân, Nộ Triều Hải Tặc cũng không còn làm ác, nhưng trở thành đồng minh với một đám hải tặc. Cho đến bây giờ, Hoàng Tá Thốn vẫn chưa kịp thích ứng.
Chiến hạm chầm chậm giảm tốc, khoảng cách ba chiếc cự hạm màu đen chừng hai trăm trượng thì dừng hẳn.
Hoàng Tá Thốn nheo mắt nhìn sang, liền thấy ở trên bong tầu của tòa cự hạm trung tâm, có từng đám hải tặc xếp hàng ngay ngắn.
Chính giữa đám cao thủ, ngồi ở trên ghế rồng là một nữ nhân mặc váy đen, vắt chân ngang đầu gối, thản nhiên nhìn về phía Thanh Hà thủy quân.
"Ngọc La Sát nữ vương!"
Hoàng Tá Thốn thì thào, âm thầm đánh giá nữ nhân ở trước mặt.
Đó là một vị nữ tử tuyệt mỹ vô song, như mộng như ảo, như ma tiên như ma.
Khuôn mặt nàng bị một tấm lụa mỏng che kín nhưng bất kỳ ai nhìn lướt qua đều sẽ phải cảm thán, đây nhất định là một vị nghiêng nước nghiêng thành mỹ nhân.
Nàng mặc bộ một cung trang màu đen dù khá rộng rãi lại chẳng thể che đậy nổi vóc dáng uyển chuyển của mình.
Nếu chỉ được phép dùng hai chữ để miêu tả dung nhan, khí chất của Ngọc La Sát, Hoàng Tá Thốn lập tức sẽ nghĩ đến hai chữ:
Ma mị!
Mỗi một chỗ đường cong, đều phảng phất là Thần Ma miêu tả.
Đặc biệt là hai con mắt của nàng, quỷ dị mà đen nhánh, sinh ra ở trên khuôn mặt mỹ miều ấy, càng lộ ra vẻ yêu mị, hoặc nhân.
Ngoài nhan sắc trời phú ra, nữ nhân trước mặt càng sở hữu chiến tích lừng lẫy, có thể nói chính là bá chủ của Đông Hải.
Trên đời này, lại có ai mới có thể xứng với mỹ nhân tuyệt thế như vậy?
Hẳn là chỉ có một người duy nhất, chính là vị chủ quân trẻ tuổi, Đông Ly thiếu chủ kia đi.
Nhìn thấy hạm đội của Thanh Hà thuỷ binh tới gần, Tô phu nhân nhẹ nhàng đứng dậy, nâng chân trần từ từ đi lên phía trước, cất tiếng nói, âm thanh thanh thuý như chim hoàng anh, lại giống như ma âm, mê hoặc chúng sinh:
"Các hạ chính là thống lãnh mười hai cửa biển Sát Hải Hầu Hoàng Tá Thốn?"
"Hư chức mà thôi, Hoàng mỗ gặp qua Ngọc La Sát nữ vương!" Hoàng Tá Thốn ôm quyền nói, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
"Tiểu nữ có lễ!" Tô phu nhân gật đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Tá Thốn, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt nói:
"Hiện tại Dương Minh Công sai phái ba mươi vạn đại quân, toàn lực tiến đánh quận Thanh Hà, binh lực ở quận Xích Hà đúng lúc thiếu thốn. Chúng ta thừa lúc vắng mà vào, cho bọn họ một chút bất ngờ"
Hoàng Tá Thốn gật đầu nói:
"Chủ quân từng dặn dò, lần hành động này hết thảy nghe theo sự phân phó của nữ vương. Nếu cần Hoàng mỗ làm việc gì, ngài chỉ cần phân phó một tiếng là được"
"Sát Hải Hầu chỉ cần lộ mặt là được, những chuyện khác để ta làm"
Tô phu nhân thản nhiên nói.
Ồ! Hoàng Tá Thốn không đáp lời mà ôm quyền.
Lão huấn luyện nửa năm thủy quân, mặc dù chưa quá mức tinh nhuệ, nhưng cũng đã có lực đánh một trận.
Hiện tại tiến đánh quận Xích Hà, há sẽ có chuyện ngồi chơi xơi nước?
"Khởi hành!"
Tô phu nhân nhếch miệng cười khẽ, quay lưng ngồi trở về ghế rồng.
Theo mệnh lệnh vừa hạ xuống, ba chiếc cự hạm đồng thời quay đầu hướng về phía đất liền mà lao nhanh.
"Chúng ta cũng đi thôi"
Hoàng Tá Thốn phất phất tay, sáu mươi hai tòa chiến thuyền cũng quay đầu, bám theo sát phía sau cự hạm màu đen của Nộ Triều Thành.
Trời đã sáng!
Đón lấy, trời vừa chập tối!
Trong bóng đêm!
Khoảng cách giữa Thanh Hà thủy quân, Nộ Triều hải tác với quận Xích Hà càng ngày càng gần, khoảng cách tới hang ổ của Dương Minh Công càng ngày càng gần.
Không biết có phải hay không là một loại ảo giác, có rất nhiều người phảng phất ngửi thấy khí tức tử vong.
Sau đó, trời lại sáng lên!
Bình minh đến!
Ngay sau đó...
Bên trên đường chân trời trước mặt, xuất hiện một đạo ánh sáng óng ánh.
Quận Xích Hà đã ở ngay trước mặt.
Đạo ánh sáng óng ánh này, chính là một toà thành thì khổng lồ.
Đại bản doanh của Dương Minh Công, cũng là thủ phủ của toàn bộ Thanh Châu, Trấn Hải Thành.
Lúc đầu, Hoàng Tá Thốn còn lo lắng hạm đội của mình gặp phải thuỷ lôi.
Kết quả, trong nước biển rỗng tuếch, không có cái gì.
Thậm chí trên mặt biển cũng không có bất kỳ thương thuyền, chiến thuyền gì cả, triệt để trống không.
Trấn Hải Thành là một toà thành thị duyên hải, là trung tâm mậu dịch của toàn bộ Thanh Châu.
Trước đây, nơi này thuyền bè như mây, trăm tàu tranh lưu.
Quy mô của bến tàu, thậm chí so với bến tàu của Ngân Giang Thành còn rộng lớn gấp mấy lần, mà bây giờ triệt để vắng lặng như tờ.
Toàn bộ Trấn Hải Thành có khoảng ba trăm vạn nhân khẩu, độ dài của tường thành vượt qua tám mươi dặm, cao mười lăm trượng, tuyệt đối là một toà thành siêu cấp kiên cố.
Mà lúc này, toàn bộ thành trì đèn đuốc chưa nghỉ.
Phía trên đầu thành, hướng ra ngoài bến cảng, đứng lít nha lít nhít quân đội.
Từng họng, từng họng hoả pháo màu đen nhánh, nhiều không đếm xuể, từ trong lỗ châu mai thò ra, nhắm ngay mặt biển.
Dương Minh Công giống như đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ đợi đám người Tô phu nhân đến tiến công vậy.
Nhìn thấy tràng cảnh ở trước mắt, bất kể là Tô phu nhân hay Hoàng Tá Thốn đều tương đối bình tĩnh, không chút nào ngoài ý muốn.
Dương Minh Công từ trước đến nay vẫn luôn nổi danh với tính cách cẩn trọng, làm việc một giọt nước cũng không lọt.
Y điều động ba mươi vạn đại quân tiến về quận Thanh Hà, dẫn đến binh lực ở quận Xích Hà giảm bớt đáng kể, nếu không đề phòng cẩn thận, bị địch nhân thừa lúc vắng mà vào, tiến đánh hang ổ của mình thì xui xẻo rồi.
Nhất là hải tặc Nộ Triều Thành.
Thời gian trước, Dương Kiếm Chi mang trở về tin tức, Ngọc La Sát nữ vương buông lời bảo hộ quận Thanh Hà, hiển nhiên nàng và Khương Ly có mối liên hệ nào đó, hoặc chí ít là đạt thành hợp tác nào đó.
Hiện tại, Dương Minh Công cho người tiến đánh Khương Ly, ai dám đảm bảo, Ngọc La Sát nữ vương sẽ không xua quân tiến đánh Trấn Hải Thành, dự định vây Nguỵ cứu Triệu?
Cho nên để đề phòng vạn nhất, Dương Minh Công vẫn hạ lệnh tạm thời bế quan toả cảng, điều động quân đội tuỳ thời tác chiến.
Quả đúng như trong dự liệu của y, Ngọc La Sát nữ vương thật đến rồi.
Trấn Hải Thành, phủ châu mục.
Dương Huyền ngồi ở trong lương đình lẳng lặng uống trà.
Phía xa xa, chính giữa vườn hoa, có một nữ nhạc công mắt mù đang gãy đàn cổ, tiếng đàn du dương, trầm thấp, lúc thì réo rắt sắc bén, để Dương Huyền nghe như si như say.
"Bên trong bách khí, đàn đức là tốt nhất, bởi vậy từ xưa tới nay, sĩ vô cớ không lui đàn. Dương mỗ không đánh đàn đã gần hai mươi năm"
Nữ nhạc công không đáp, mà tiếp tục cúi người đánh đàn, bất chợt dây cung ngưng trệ.
Đầu ngón tay của nàng uốn cong, đang câu một cọng dây đàn, đột nhiên kéo đứt.
"Đại địch của Dương Công tới rồi!"
Nữ nhạc công nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh thánh thót như chim vành khuyên, lại ẩn chứa đôi chút u buồn, xa xăm.
"Vậy sao?" Dương Minh Công lơ đãng nói, tiếp theo khoan thai đứng dậy, hướng về phía nữ nhạc công ôm quyền khách khí bảo:
"Tiết cô nương tuỳ tiện, Dương mỗ đi trước một bước"