Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 299: Biên Bức Phi Kỵ, Quân Đoàn Bí Mật?

Chương 299: Biên Bức Phi Kỵ, Quân Đoàn Bí Mật?


Bố Hải Thành khói lửa bập bùng, trải qua sáu ngày đại chiến, q·uân đ·ội hai bên đều hứng chịu tổn thất to lớn.

Nhất là bên phía Dương quân, ba mươi vạn đại quân, nay chỉ còn chưa đến hai mươi vạn, bên cạnh đó lượng lớn Linh Ngọc Pháo, sàng nỏ, lầu xe bị vô tình phá hủy, có thể nói thương gân động cốt.

Nhưng hao binh tổn tướng nhiều như thế, bọn họ vẫn như cũ chưa thể đánh hạ Bố Hải Thành, để cho sĩ khí của toàn quân tương đối điêu linh.

Dương Tố mười tuổi lên chiến trường, hành quân đánh giặc hai mươi năm, trải qua trên trăm trận chiến, có thắng có thua, nhưng ngoại trừ trận thua ở bên ngoài Sơn Hà Quan ra, thì lần tiến đánh Bố Hải Thành này là biệt khuất nhất.

Năm ngoái, tám đường chư hầu kết hợp với nhau tiến đánh Thượng Châu, cuối cùng đại bại ở dưới Sơn Hà Quan, Dương Tố mặc dù buồn bực, nhưng cũng không quá mức nhục nhã.

Bởi vì đối thủ của hắn là danh tướng thủ thành hàng đầu Vũ Giới, Đại Nguỵ quân thần, Phạm Bạch Hổ.

Thua dưới tay Phạm Bạch Hổ, Dương Tố tâm phục khẩu phục, nhưng nếu thua ở Bố Hải Thành, thua dưới tay Khương Ly thì hắn không tài nào chấp nhận nổi.

Dương quân đại doanh, bên trong tòa lều trướng ở trung tâm, Dương Tố ngồi ở sau bàn đọc chiến báo, sắc mặt âm trầm như nước.

Hai bên doanh trướng, ngồi ba người, một vị lão nhân tóc dài lốm đốm bạc, nhẹ nhàng vuốt râu.

Một người đàn ông thân hình cao lớn đồ sộ, cánh tay trái băng bó kín mít, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cùng một người đàn ông tướng mạo âm nhu, đang nhẹ nhàng lau chùi đoản mâu.

Không khí trong phòng trầm lặng như tờ.

Hồi lâu, Dương Tố mới ngẩng đầu lên, khàn khàn hỏi:

"Đại chiến năm ngày, vẫn chưa thể công phá Bố Hải Thành, chư vị có kế sách gì không?"

Hắn nói rồi, đưa mắt nhìn lướt qua từng nhân vật ở trong lều.

Đông Phương Vô Kỵ từ từ mở hai mắt, nhàn nhạt nói:

"Chớ nên hỏi ta, bản toạ chỉ biết đánh nhau, không giỏi hành quân đánh trận"

Dương Hưu thì vẫn cúi đầu chăm chú lau đoản mâu đáp: "Ta cũng giống Đông Phương huynh thôi"

Tựa hồ đã dự liệu từ trước, ánh mắt của Dương Tố nhìn sang phía lão nhân mặc nho sam ngồi ở bên trái.

Vị lão nhân này là thủ tịch quân sư dưới trướng Dương Minh Công.

Phương Hiếu Lê đi theo Dương Huyền hai mươi năm, sớm đã trở thành cánh tay phải của y.

Dương Huyền sở dĩ có được thành tựu ngày hôm nay, bản thân Phương Hiếu Lê cũng đóng góp rất nhiều công lao.

Cho nên vị lão nhân không biết võ công này, tại Trấn Hải Thành có địa vị cực kỳ cao thượng.

Chỉ thấy Phương Hiếu Lê vuốt râu dài, bình thản nói:

"Bố Hải Thành mặc dù không phải tường đồng vách sắt, nhưng trong thành có nhiều cao thủ trấn giữ, một lòng tử thủ, chúng ta muốn phá thành trong thời gian ngắn, hầu như không có khả năng"

"Cho nên ba hôm trước, lão hủ đã gửi thư về Trấn Hải Thành, xin Dương Công cử thêm viện quân đến hỗ trợ"

"Viện quân gì?" Dương Tố hai mắt lóe lên, đối với chuyện Phương Hiếu Lê chưa báo mới mình đã xin viện quân cũng không thèm để trong lòng.

Phương Hiếu Lê cười thần bí nói:

"Đây là quân đoàn bí mật mà mấy năm nay, lão hủ thay Dương Công bồi dưỡng. Hiện tại vốn dĩ chưa định lấy ra, nhưng sự uy h·iếp của Khương Ly, của Đúc Kiếm Sơn Trang quá lớn, so với các sứ quân khác còn lớn hơn. Nên chi quân đoàn này sẽ xuất chiến!"

Quân đoàn bí mật...

Ba người Dương Tố đều đồng thời nhìn chằm chằm về phía lão nhân mặc nho sam, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.

Nhất là Dương Tố, hắn là con trai trưởng của Dương Minh Công, đồng thời là bộ binh thống soái, lại chưa từng nghe tới, Trấn Hải Thành còn một cái quân đoàn bí mật.

Phương Hiếu Lê cười nhẹ, không thừa nước đục thả câu mà chậm rãi nói:

"Thế nhân đều cho rằng, Ngư Cổ Doanh là đội quân vương bài mạnh nhất dưới trướng Dương Công, nhưng thực ra không phải như vậy."

"Quân đội vương bài thật sự của chúng ta là Biên Bức Quân Đoàn"

Dương Tố, Đông Phương Vô Kỵ, Dương Hưu ba mặt nhìn nhau, còn chưa hình dung ra Biên Bức Quân Đoàn là cái gì, thì đã nghe Phương Hiếu Lê giải thích:

"Biên Bức Quân Đoàn là một phi kỵ, dùng tam phẩm biên bức làm tọa kỵ, phối hợp với thất phẩm vũ sư kỵ sĩ, uy lực ra sao, các vị rất nhanh sẽ được biết"

"Phi kỵ..?"

Cả ba người Dương Tố lập tức chấn kinh.

Ở Vũ Giới, kỵ binh có rất nhiều chủng loại, ngoài ngựa chiến ra, cũng có thế lực dùng các loại yêu thú làm tọa kỵ như lang kỵ, báo kỵ...

Như dưới trướng Trấn Bắc Vương La Hầu, có một chi Hãm Thiên Thiết Kỵ, sử dụng vật cưỡi là Đại Tuyết Sơn Long Câu. Đại Tuyết Sơn Long Câu là loài ngựa sống ở trên Đại Tuyết Sơn, bên trong huyết mạch l·ây n·hiễm một tia long huyết, lúc trưởng thành có thể đạt tới lục phẩm đại yêu, hơn nữa mã vương thậm chí là một đầu thất phẩm yêu vương.

Hãm Thiên Thiết Kỵ, do ba ngàn lục phẩm đại vũ sư trở lên tạo thành, phối hợp với một đầu Đại Tuyết Sơn Long Câu uy mãnh vô song, có thể quét ngang hết thảy mọi kẻ địch.

Nhưng bất kể là ngựa, sói hay long câu...đều không biết bay. Nếu đối đầu với một chi phi kỵ, nhất định sẽ ăn phải thua thiệt.

Bởi vì phi kỵ bay ở trên trời, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cực kỳ khó đối phó.

Toàn bộ Đại Ngụy Vương Triều tựa hồ chưa nghe nói qua, có thế lực nào sở hữu phi kỵ.

Nghe tới đây, lông mày của Dương Tố lập tức giãn ra, như trút được gánh nặng.

"Không biết Biên Bức Quân Đoàn bao giờ thì đến?"

"Hẳn là sắp đến nơi rồi, trận chiến ngày mai nhất định sẽ có mặt ở trên chiến trường" Phương Hiếu Lê nói.

Dương Tố mừng rỡ nói:

"Hay lắm, vậy để Dương mỗ tập kết lực lượng, toàn lực phối hợp với Biên Bức Quân Đoàn, ngày mai chúng ta đánh một trận định càn khôn"

........

Sáng ngày thứ bảy, khi ánh ban mai vừa le lói khắp Bố Hải Thành.

Bên phía Dương quân, từng tiếng kèn lệnh vang lên, hai mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp di chuyển về phía trước, chuẩn bị công thành.

Chính giữa trung quân, bốn vạn võ đạo quân đoàn, qua mấy ngày quyết chiến, đã giảm bớt chỉ còn hơn hai vạn.

C·hết đều là đệ tử của các tông môn, gia tộc. Dẫn đến đám cao tầng sắc mặt âm u, tâm tình tương đối trầm thấp.

Dịch Thiên Tứ cùng Mộ Thư Hàng cưỡi ngựa song song với nhau, không hề nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía tường thành bị cự tiễn cắm chi chít, v·ết m·áu chưa khô, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Hạ Vũ Minh, La Chiến cùng gia chủ, chưởng môn của mấy cái thế lực lớn khác, cũng lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Phía đằng sau đám người, có hai tên nữ tử xinh đẹp mang khăn che mặt, cưỡi trên lưng khoái mã.

Hai nữ một người mặc váy vàng, một người mặc váy trắng, dáng người uyển chuyển, dung nhan diễm lệ, xuất hiện ở giữa đại quân đen nghìn nghịt như cá diếc sang sông, có vài phần không hợp.

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cổng thành, nơi đó đứng một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào trắng khoác đen, đang nhàn nhạt quan sát đại quân ngoài thành.

Tựa hồ cảm ứng được tầm mắt của nữ tử, người thanh niên nghiêng đầu nhìn sang, một đôi mắt trắng đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như xuyên thủng thiên binh vạn mã, rơi vào trên người nữ tử.

Cùng với đó là một âm thanh trầm thấp truyền vào trong tai nàng:

"Liễu cô nương cẩn thận"

Tâm cảnh của Liễu Như Thị, nguyên bản có chút thấp thỏm bất an, lập tức an bình trở lại.

Chẳng biết từ bao giờ, chỉ cần ở trong tầm mắt có khả năng trông thấy bóng người của hắn, nàng liền an tâm.

Thùng thùng thùng

Từ trong thành, đúng hẹn truyền ra tiếng trống trận dồn dập.

Tất cả binh lính thủ thành hay võ đạo cường giả đều không tự chủ cầm chặt v·ũ k·hí, chiến ý sục sôi.

Những ngày qua, bọn họ đã quen thuộc với tiếng trống trận này, mỗi trận chiến, nữ tử mặc váy hồng kia sẽ thay bọn họ gõ trống cổ vũ, đại chiến chưa dừng, Ngư Long Trống còn chưa ngừng nghỉ.

"Đi thôi"

Khương Ly thu hồi tầm mắt, nhún người nhảy xuống mặt đất, theo sau lưng hắn là đám Thẩm Vận, Lệ Hồng Vũ...

Mười mấy vị cao thủ võ lâm, tiếp tục ra thành quyết chiến, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, thoáng cái đã lao vào giữa lòng địch.

"Trận lên"

Bảy ngàn Đông Ly Vệ đồng loạt hô to, khí huyết quay cuồng mà lên, tạo thành một đạo hư ảnh chiến thần cao mười hai trượng, uy phong lẫm lẫm.

Sáu ngày đại chiến, Đông Ly Vệ tổn thất ba ngàn chiến vệ, nhưng những người còn sống, bất kể là thực lực hay khí thế trên người đều tăng mạnh, thậm chí không ít chiến vệ đương trường đột phá.

Bởi vì liên tục vận dụng Kinh Dương Thần Trận, dẫn đến lý giải đối với quân trận cũng đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, có thể vận dụng quân hồn nửa canh giờ, sau khi tán đi cũng không rơi vào tình trạng suy kiệt.

Đại chiến lần nữa nổ ra!

Chương 299: Biên Bức Phi Kỵ, Quân Đoàn Bí Mật?