Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 301: Thiên Mã Hành Không, Cả Gan Làm Loạn
Mũi tên dài hơn hai trượng, to bằng bắp chân, lấy tốc độ thật nhanh hướng về trời cao mà lao đi.
Trên đầu mũi tên, Khương Ly toàn thân bao khỏa bởi kim quang, dùng cương khí gia tốc cho cự tiễn. Thoáng cái đã lao v·út lên hai trăm trượng trên không trung.
"Thằng điên..."
Đám kỵ sĩ của Biên Bức Phi Kỵ nhìn thấy cử động của Khương Ly đều giật mình cả kinh.
Không nghĩ đường đường Đông Ly thiếu chủ lại là hạng người liều lĩnh, ngu xuẩn như vậy.
Mục đích của đối phương là gì, bọn họ mắt mù cũng đoán ra, rõ ràng là muốn mượn lực lượng của cự tiễn, tiếp cận biên bức, thậm chí chiếm quyền kiều khiển chúng.
Nhưng vấn đề là, Khương Ly thật nắm chắc có thể đoạt được tọa kỵ của bọn họ sao? Hết thảy Biên Bức Phi Kỵ đều bay cách mặt đất chừng hai trăm trượng, độ cao như vậy, trừ phi là Thiên Nhân cường giả, có thể đạp không phi hành. Nếu không, coi như Vũ Tôn cường giả rớt xuống, hạ tràng cũng sẽ vô cùng thê thảm.
"Nếu ngươi đã muốn c·hết, vậy bản tướng sẽ thành toàn cho ngươi"
Phi kỵ thống lĩnh lạnh lùng cười gằn, lập tức hạ lệnh.
"Tản ra bốn phía, mau"
Đám kỵ sĩ nghe thế, vôi vàng điều khiển biên bức, hướng về bốn phía mà bay đi, rời xa quỹ tích bay lên của cự tiễn.
"Muốn đi?"
Khương Ly toàn thân bọc bởi kim quang, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía đám phi kỵ đang bay tứ tán, khẽ thì thào một tiếng.
Tiếp theo, ánh mắt của hắn lộ ra tia xám trắng, ngón tay trỏ chậm rãi vươn ra, cách không hướng về phía một đầu biên bức ở gần nhất mà điểm nhẹ.
Một chỉ điểm tới, có tia màu xám lóe lên, bắn trúng làn da của đầu yêu thú, nhanh chóng hóa thành từng đạo vòng sáng màu xám, như từng gợn sóng biển, từ nơi bị Khương Ly điểm trúng mà tản ra, đồng thời truyền đến tiếng tụng kinh cổ lão như có như không.
Đầu biên bức đang lấy tốc độ cai phi hành bỗng nhiên bị cố định tại chỗ, không tài nào nhúc nhích.
"Cái gì!!! Sao có thể..."
Tên kỵ sĩ ngồi ở trên lưng biên bức cũng giật mình cả kinh, vội vàng ra sức điều khiển tọa kỵ. Nhưng để cho gã kinh hãi phát hiện là.
Đầu cấp bốn biên bức này lại giống như bị một bàn tay vô hình túm chặt, cố định giữa không trung.
"Đáng c·hết!!"
Tên kỵ sĩ nọ luống cuống tay chân, hấp tấp rút ra đoản kiếm bên hông, đâm xuống cổ của tọa kỵ, muốn kích thích biên bức để nó phá vỡ giam cầm.
Nhưng ngay lúc gã vừa kịp rút đoản đao ra, thì có vệt kim quang lóe lên, phía sau lưng gã chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi.
"Người thanh niên nhìn cũng không thèm nhìn tên lục phẩm đại vũ sư kỵ sĩ, mà nhấc chưởng vỗ xuống, đem cả người lẫn áo giáp của đối phương vỗ thành thịt vụn, rơi vãi từ trên không trung xuống đất.
Nói thì lâu, nhưng từ lúc Khương Ly cưỡi cự tiễn lao lên trời, rồi dùng Định Thân Thuật định trụ biên bức, cũng như g·iết c·hết một tên kỵ sĩ vẻn vẹn chỉ trong vòng mấy hơi thở.
Đám Biên Bức Phi Kỵ còn chưa kịp định thần, Khương Ly đã g·iết c·hết một người.
Éc éc éc
Lại thêm vài hơi thở sau, đầu tứ phẩm biên bức mới thoát khỏi khống chế, ré lên mấy tiếng đầy kinh hoàng.
Nó cũng tựa hồ cũng phát giác ra đồng bạn của mình đ·ã c·hết, lập tức chao đảo hai cánh, muốn đem Khương Ly hất xuống dưới.
"Hừ"
Khương Ly đứng vững vàng ở trên bản lưng rộng của nó, hừ nhẹ một tiếng.
Khí thế trên người hắn tràn ra, bao phủ toàn thân con yêu thú, đề cho lông mao toàn thân nó dựng ngược lên, cả người run rẩy như gặp phải thiên địch, chẳng dám phản kháng mảy may.
Ngưng mắt nhìn về phía bầy phi kỵ ở phía xa xa, Khương Ly nhếch miệng cười nhạt, nhấc chân dẫm nhẹ, đầu biên bức dưới chân vội vàng lao về phía trước.
Phi kỵ thống lĩnh nhìn thấy cảnh này, nội tâm trầm xuống, không chút do dự hạ lệnh.
"Tập trung hỏa lực b·ắn c·hết đầu biên bức kia, nhanh"
Mệnh lệnh vừa truyền tới, gần năm trăm tên phi kỵ chia thành từng nhóm nhỏ vội vàng điều khiển tọa kỵ, bay lượn vây quanh Khương Ly, đồng thời lấy ra cung nỏ hướng về phía đầu biên bức dưới chân hắn mà bắn tới.
"Vèo"
Mấy trăm chi mũi tên từ bốn phương điên cuồng bắn tới, uy lực khủng bố coi như tông sư cường giả cũng có khả năng b·ị b·ắn c·hết, nói gì một đầu cấp bốn đại yêu.
Nhưng đối mặt với trùng trùng mưa tên, sắc mặt Khương Ly vẫn bình thản ung dung, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, thần niệm phun trào mà ra, hình thành một lớp kết giới, bao bọc cả người hắn lẫn biên bức ở bên trong.
Vô số mũi tên bắn tới, đâm lên kết giới, lại giống như bắn phải tường đồng vách sắt, gãy vỡ rơi lả tả giữa không trung.
Vù!
Một đầu mũi tên mang theo cương khí màu bạc xé gió lao tới, đâm rách thần niệm kết giới, nhưng lúc lúc sắp chạm tới sọ não của biên bức chừng một tấc thì dừng lại, không thể tiến lên mảy may.
"C·hết tiệt"
"Toàn lực công kích"
Phi kỵ thống lĩnh gầm lớn, lần nữa giương cung hướng về phía đầu biên bức dưới chân Khương Ly mà bắn tới.
Vù!
Mũi tên được bao bọc bởi cương khí sắc bén, chẻ đôi không khí, thứ hai đâm thần niệm kết giới.
Đáng tiếc, vẫn chưa thể làm tổn thương được Khương Ly cùng đầu dơi lớn dưới chân hắn.
Mà hai vòng tiễn cũng đầy đủ để Khương Ly tiếp cận một toán kỵ binh.
Chân trái dẫm nhẹ xuống, cả người hắn lóe lên, chớp mắt liền rơi xuống đỉnh đầu của một gã kỵ sĩ, chân phải dẫm xuống, giống như hài đồng bướng bỉnh giận dỗi dẫm nát quả cam, dễ như trở bàn tay liền đạp nát đầu lâu của đối phương.
G·i·ế·t xong một gã kỵ sĩ, Khương Ly lắc người, lướt qua đầu biên bức cách đó mấy trượng.
Tên thất phẩm kỵ sĩ nọ mắt thấy vệt kim quang hướng về phía mình lướt đến, chỉ có thể cuống cuồng nhắm mắt bổ loạn một đao, căn bản không hy vọng xa vời có khả năng chém trúng Khương Ly.
Chỉ là trong tích tắc, gã bất ngờ ý thức được, dù chính mình dùng sức như thế nào thì chiến đao đều không thể chém xuống.
Nội tâm gã có cảm giác khựng lại.
Khẽ mở mắt ra, liền kinh hãi phát hiện, phía trên chiến đao của mình đứng lấy một người thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen, một đôi giày vải đang giẫm ở trên mũi đao, không chút động đậy, đang lẳng lặng nhìn xuống chính mình.
Chỉ gặp chân phải của hắn điểm nhẹ, chuôi chiến đao này trong tích tắc đâm thủng ngực của chủ nhân. Thân hình của Khương Ly hơi ngửa về sau, lướt qua ba trượng, ngay ở giữa không trung trung nhấc chỉ, phóng xuất kiếm khí, bắn thủng đầu một tên kỵ sĩ, đồng thời chiếm đoạt tọa kỵ.
Một loạt thao tác của hắn, để cho không chỉ đâm Biên Bức Phi Kỵ hít vào hơi khí lạnh, mà đám cường giả bên dưới mặt đất cũng được một phen trợn mắt há mồm.
Đông Ly thiếu chủ quả thực không gì không thể ah.
Nếu là Vũ Vương bình thường, đối mặt với năm trăm phi kỵ, trừ phi là các loại thần tiễn thủ, hoặc am hiểu ném mâu như Thiên Sách Vương Dương Hưu. Nếu không đa số đều sẽ thúc thủ vô sách.
Mà Khương Ly thật mẹ nó cả gan làm loạn, trực tiếp mượn Cửu Ngưu Liên Châu Tiễn bay lên trời, ngay ở trên không trung đối phó phi kỵ.
Hơn nữa hắn còn làm được, ngăn ngắn nửa khắc đồng hồ, đã có gần ba mươi phi kỵ m·ất m·ạng.
Nếu để hắn tiếp tục hoành hành như vậy, Biên Bức Phi Kỵ sẽ thật sự c·hết sạch mất.
"Chia binh hai đường, rút lui, mau"
Phi kỵ thống lĩnh không cam lòng gầm to một tiếng, rồi điều khiển tọa kỵ hướng về phương xa bỏ chạy.
Những binh sĩ khác cũng vội vàng điều động biên bức đuổi theo, chia ra hai hướng mà chạy.
"Giờ mới trốn...đã muộn" Khương Ly cười gằn, thúc giục đầu biên bức dưới chân cao tốc đuổi theo, đồng thời nâng chỉ liên miên điểm về phía trước.
Vô hình kiếm khí từ đầu ngón tay hắn phá không mà ra, công kích của Vũ Vương cường giả, một đám thất phẩm, lục phẩm vũ phu há có thể chống đỡ.
Cho nên trên trời cao, từng tên từng tên phi kỵ b·ị b·ắn thủng đầu lâu, từ trên lưng dơi lớn rớt xuống chiến trường như sung rụng, cảnh tượng tráng lệ mà kỳ dị.
Chưa đầy nửa khắc lại có thêm bốn mươi gã kỵ sĩ vong mạng dưới tay Khương Ly.
Đây hoàn toàn là nghiêng về một bên đồ sát. Không phải Biên Bức Phi Kỵ không mạnh. Đổi lại là Vũ Vương khác, đối mặt với năm trăm phi kỵ, nhất định sẽ vô cùng đau đầu.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Khương Ly.