Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 304: Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của đám võ giả, Khương Ly chưa hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói:
"Chư vị có đầu nhập vào ta hay không là lựa chọn của các ngươi, Khương mỗ chẳng hề ép buộc. Nếu ai không muốn, có thể dẫn người ra về, đóng cửa toạ sơn quan hổ đấu. Đợi Khương mỗ và Dương Minh Công phân ra thắng bại, đến khi đó quyết định đầu nhập cũng chưa muộn."
"Cái này..."
Đám cao tầng của các thế lực đều há miệng, nội tâm rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Hiện tại, bọn họ thật dám rời khỏi Tào Bang, rất có thể Khương Ly không truy cứu ngay, sau đó có lẽ cũng sẽ không truy cứu. Nhưng đợi sau khi hắn và Dương Minh Công phân thắng thua, thì tình thế của bọn họ nhất định sẽ vô cùng khó xử.
Bất kể là Khương Ly hay Dương Huyền dành chiến thắng, đều chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Giả sử Dương Minh Công thắng, y há sẽ bỏ qua chuyện bọn họ công nhiên phản bội ngay lúc tối hậu quan đầu, tất sẽ thi hành thủ đoạn lãnh huyết. Thậm chí là tiến hành diệt môn cho hả giận.
Uy lực của Biên Bức Phi Kỵ, bọn họ mặc dù chưa được tự mình trải nghiệm, nhưng cũng có thể đoán được phần nào.
Sức mạnh của phi kỵ, không phải thế lực bình thường như bọn họ có khả chống lại đấy.
Dù sao chẳng phải ai cũng sở hữu thực lực và can đảm như Khương Ly, dám mượn lực lượng của Cửu Ngưu Liên Châu Nỗ, trực tiếp đạp lên cự tiển phóng lên trời cao, xuất thủ với phi kỵ.
Còn giả sử Khương Ly dành chiến thắng, vậy thì kết cục của bọn họ cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đợi Khương Ly đánh bại Dương quân, thống nhất Thanh Châu, rất có thể sẽ tìm tới bọn họ tính sổ.
Đến khi ấy, không chỉ giao tiền tài đơn giản như vậy.
Chuyện Khương Ly là Tinh Thần Niệm Sư, đồng thời nắm giữ một loại niệm cấm có khả năng khống chế sinh tử của người khác, sớm đã không còn là chuyện bí mật gì.
Thử nghĩ, bọn họ, một đám Vũ Vương, tông sư cường giả, bị gieo xuống niệm cấm, từ nay sống hay c·h·ế·t đều phụ thuộc vào một ý niệm của người khác, quả thực khó lòng chấp nhận.
Cho nên tất cả mọi người đều chau mày do dự, nhưng chẳng ai dám đứng dậy rời đi.
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc có một âm thanh lanh lảnh vang lên khắp Tụ Nghĩ Sảnh:
"Hồng Lâu chúng ta xin phép được đầu nhập vào Khương thiếu chủ, trong vòng ba ngày, tài nguyên cùng linh ngọc sẽ đúng hạn vận chuyển tới Đúc Kiếm Sơn Trang"
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn sang, liền phát hiện ra, người vừa lên tiếng không ai khác chính là đệ tam lâu chủ của Hồng Lâu, Cố Mi Sanh.
Chỉ thấy đây là một nữ nhân mặc váy vàng, khuôn mặt mỹ miều sắc sảo, như yêu nữ từ trong bóng tối sâu thẳm, như hoa hồng có gai, dáng dấp kiêu sa quyến rũ, xinh đẹp không ai sánh bằng, giọng nói của nàng trong trẻo, lanh lảnh như linh đang, có thể thấy đây là một nữ nhân tính tình nhảy thoát, cực kỳ khó đoán.
Cũng chính nàng đã kích động bọn họ lâm trận phản bội Dương Minh Công.
Hiện tại nàng chủ động đứng ra làm chim đầu đàn, liền khiến nội tâm của đám võ giả như thả xuống một hòn đá.
Vài cái tứ phẩm, ngũ phẩm thế lực có quan hệ thân thiết với Hồng Lâu lập tức đứng ra, lựa chọn thần phục, đồng ý giao nộp tài nguyên cùng Linh Ngọc.
Đã có người dẫn đầu, những thế lực khác cũng nhao nhao lựa chọn.
Hai khắc đồng hồ trôi qua, trong nghị sự đường chỉ còn Bá Tuyệt Đao Thành, Thất Huyền Kiếm Tông, Hận Kiếm Cốc và Hạ thị là vẫn đang do dự chưa quyết.
Bọn họ đều là thế lực nhất lưu ở Thanh Châu, bởi vì thực lực thua kém mà đầu nhập vào cường giả, nhưng cũng không thể tuỳ tiện hạ quỳ gối xuống.
Ngày trước mặc dù đầu nhập dưới trướng Dương Minh Công, hàng năm tiến cống tài nguyên, chịu sự điều động của đối phương, nhưng gần giống như quan hệ hợp tác.
Bọn họ cống hiến sức lực cho Dương Minh Công, hàng năm đối phương cũng sẽ hỗ trợ bọn họ những chuyện khác.
Nhưng nếu quy phục vào Khương Ly thì lại khác.
Đều là thế lực cự đầu, mỗi nhà đều có tổ chức tình báo riêng, đối với tình huống ở quận Thanh Hà cũng hiểu rõ một hai.
Tại quận Thanh Hà, Đúc Kiếm Sơn Trang hoàn toàn chính xác một nhà độc đại, nhất hô bá ứng.
Tất cả các thế lực đều toàn tâm toàn ý thuần phục Khương Ly, đứng chung một con thuyền với Đúc Kiếm Sơn Trang.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng có một điều khiến bọn họ canh cánh trong lòng, đó là Đúc Kiếm Sơn Trang được chế tạo thành chỗ tu luyện thánh địa. Mỗi năm, sơn trang sẽ tặng cho các thế lực phụ thuộc một chút danh ngạch.
Các thế lực ở quận Thanh Hà được phép cử đệ tử ưu tú tới sơn trang tu luyện.
Hiệu quả như thế nào thì khỏi cần phải nói. Mỗi đệ tử ưu tú chỉ cần đến sơn trang tu luyện nửa năm đều hầu như thoát thai hoán cốt, tu vi ngày đi ngàn dặm.
Dẫn đến danh nghạch này trở thành đồ vật mà vô số thiếu niên trẻ tuổi ở quận Thanh Hà ngày đêm khao khát.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, những đệ tử ưu tú kia, đa phần là dòng chính ở các thế gia, tông môn.
Sau khi bọn họ đến Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện, nếm được ngon ngọt, như ăn tủy mới biết vị, đồng thời nội tâm dần dần bị ảnh hưởng một cách vô thanh vô tức.
Nửa năm, một năm thì chẳng sao, nhưng ba năm năm năm sau, bọn họ rốt cuộc là đệ tử của các gia tộc, tông môn hay là đệ tử của Đúc Kiếm Sơn Trang?
Đến một ngày, hai bên xảy ra xung đột, bọn họ sẽ lựa chọn đứng ở bên nào?
Vấn đề ấy, cao tầng của các thế gia, tông môn đều đã từng nghĩ tới, nhưng lại chỉ có thể âm thầm chấp nhận, đâm leo phải theo lao, đã bước lên thuyền giặc thì không thể quay đầu.
Vũ Giới từ trước đến nay vẫn luôn tuân chỉ nguyên tắc mạnh được yếu thua, phận là kẻ yếu, nếu không thể phản kháng, thì đành thỏa hiệp.
Giống như các thế lực ở quận Thanh Hà, hoàn toàn quy phục dưới trướng Khương Ly. Thế lực của Khương Ly càng mạnh, bọn họ cũng theo đó hưởng lợi.
Vẻn vẹn nửa năm, ở toàn bộ quận Thanh Hà, số lượng võ giả, đặc biệt là trung tam phẩm cao thủ đột nhiên tăng mạnh, nguyên nhân là như thế.
Nhưng bọn họ thì khác, đều là tam phẩm thế lực, đồng thời từng là bá chủ ở một cái võ quận. Bọn họ khác với Hồng Lâu, chưa đủ can đảm cùng lòng tin đánh cược một lần, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào Khương Ly.
Dịch Thiên Tứ và Mộ Thư Hàng thì còn đỡ, bọn họ là chủ nhân của Bá Tuyệt Đao Thành cùng Thất Huyền Kiếm Tông, đồng ý hay không đều từ một ý nghĩ.
Mà Hạ Vũ Minh cùng Liên Chiến thì khác. Cả hai mặc dù là người đứng đầu của thế lực nhà mình, nhưng chuyện lớn như thế lại chẳng phải bọn hắn có thể tự mình quyết đoán.
Gặp bốn người vẫn còn do dự, Khương Ly cũng không vội vã thúc ép mà nghiêng đầu nhìn phía đám Trần phu tử, trầm giọng hỏi:
"Đại chiến lần này, chúng ta tổn thất bao nhiêu người?"
Trần phu tử vuốt vuốt râu, hơi nhẩm tính chốc lát buồn bã đáp:
"Đông Ly Vệ chiến tử ba ngàn hai trăm chiến vệ, Đông Ly giáp kỵ tổn thất một ngàn hai, Thanh Hà Vệ Binh chiến tử ba vạn tám, bá tánh bình thường trong thành bị tai bay vạ gió, tử vong gần ba vạn"
"Về phần võ giả, ngũ phẩm vũ tướng chiến tử ba người, lục phẩm đại vũ sư chiến tử hai mươi tám người, thất phẩm vũ sư chiến tử chừng ba trăm người"
Lời của Trần phu tử, lập tức để cho không khí trong Tụ Nghĩa Đường trầm lặng xuống.
Trận chiến vừa rồi, bọn họ dành chiến thắng, nhưng tổn thất cũng cực kỳ to lớn. Nếu không phải trong lúc tối hậu quan đầu, các thế gia tông môn quay đầu phản chiến, tổn thất chỉ sợ sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Cho đến hôm nay, bọn họ mới hiểu rõ đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.
Ngay cả Trần phu tử cũng âm thầm thở dài, cuối cùng hắn đã biết vì sao Trương phu tử lại cố gắng trì hoãn loạn thế ba mươi năm, bởi vì một khi loạn thế nổ ra, sẽ có không biết bao nhiêu tính mạng mất đi, bao nhiêu thành trì làng mạc bị phá huỷ.
Như trận chiến ở thành Tương Phàn một năm trước, liên quân tám chư hầu tiến đánh Kinh Châu. Vương Minh Dương, tướng thủ thành hàng đầu Đại Ngụy toạ trấn đầu thành. Hai mươi vạn binh sĩ thủ thành c·h·ế·t sạch, tám mươi vạn dân Tương Phàn chỉ còn không đến ba vạn.
Có thể nói máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Khương Ly ngược lại sắc mặt bình thản không chút cảm xúc.
Hắn tu đạo mấy trăm năm, đã trải qua vô số trận chiến tranh, nhất là hơn trăm năm toạ trấn Kiêu Dương Thành, ngày ngày đại chiến, ngày ngày chứng kiến có người c·h·ế·t đi, nội tâm của hắn sớm đã c·h·ế·t lặng.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Khương Ly nhẹ giọng nói:
"Người c·h·ế·t, dựa theo quân quy, bồi thường cho gia đình, người thân. Người bị thương, toàn lực chữa trị. Dân chúng Bố Hải Thành bị chiến tranh ảnh hưởng, cũng theo lệ bồi thường"
"Rõ"
Khương Ly gật đầu:
"Sau trận chiến này, chúng ta và Dương sứ quân hay Dương thị, đã bước vào thế không c·h·ế·t không thôi, chư vị nói xem, sắp tới chúng ta nên làm cái gì?"