Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 312: Xâm Nhập Mai Cốt Lĩnh, Cốt Sơn
Khương Ly tiếp nhận thẻ ngọc, cảm thụ được lực lượng mênh mông ẩn giấu ở bên trong, ánh mắt loé lên một tia dị sắc.
Mặc dù thẻ ngọc này bao hàm một kích tuỳ ý của Hắc Bạch Dạ Đế, nhưng lực lượng lại so với nửa bước Chân Nhân bình thường còn mạnh hơn mấy phần. Có thể thấy, thực lực của y mạnh mẽ đến cỡ nào.
Nếu không phải bởi vì thiên địa chi bình hạn chế thì Hắc Bạch Dạ Đế nhất định đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân.
Vẻn vẹn một đòn này, đã đủ để thuấn sát Vũ Tôn đỉnh cao, thậm chí đả thương nhất phẩm Vũ Đế.
"Đa tạ Dạ Đế tặng bảo!"
Đồ tốt tới tay, hắn tự nhiên sẽ không già mồm cãi láo, mà tiện tay đem thẻ ngọc thả vào túi trữ vật rồi ôm quyền cảm tạ.
"Bản toạ tặng ngươi thủ đoạn bảo mệnh thứ hai, là bọn họ"
Hắc Bạch Dạ Đế nói xong, phất nhẹ ống tay áo, từ bên ngoài có hai thân ảnh một đen một trắng loé lên xuất hiện ở chính giữa đại điện.
Đây là hai bộ Vũ Tôn cấp bậc thi khôi.
"Hai người này từng là hai tên cường giả hàng đầu của giới ma đạo ở Đại Ngụy nhiều năm trước, uy vọng chỉ thua tiền nhiệm giáo chủ Thiên Ma Giáo, Giang Thượng chút ít mà thôi. Một người tên là Huyền, một người tên là Tiễn, danh xưng Hắc Bạch Huyền Tiễn."
"Đáng tiếc, bọn họ cùng mười tên Vũ Vương cao thủ ở ngoài kia, đều dám cả gan xâm nhập vào Sát Lục Huyết Giới, bị bản tọa g·iết c·hết, luyện thành khôi lỗi"
"Hiện tại bản toạ liền tặng chúng cho ngươi"
Hắc Bạch Dạ Đế thấp giọng giải thích, tiếp theo nâng bàn tay, lần thứ hai ngưng tụ ra một tấm ngọc giản màu bạc, ném cho Khương Ly.
Khương Ly tiếp nhận thẻ ngọc, dùng thần niệm đảo qua, lập tức phát hiện bên trong thẻ ngọc ẩn chứa hai đạo tinh thần ấn ký, cùng phương pháp điều khiển, bảo dưỡng hai bộ thi khôi.
Ban đầu cảm giác không rõ, hiện tại trực tiếp cảm thụ khí tức trên người hai bộ thi khôi một đen một trắng này, hắn mới giật mình cả kinh.
Bởi vì dựa theo khí tức mà phán đoán, thì hai vị cường giả Hắc Bạch Huyền Tiễn trước mặt, lúc còn sống rất có thể là hai vị Vũ Tôn đỉnh phong.
Vũ Tôn đỉnh phong, toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều đều không đủ năm bàn tay, thân phận hiển hách, dẫm chân một cái đã đủ khiến cho Trung Vực mười ba nước rung động ba lần.
Có tấm thẻ ngọc này bên người, lúc Khương Ly hành tẩu thiên hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ra hai vị Vũ Tôn cường giả trợ trận.
Hai vị Vũ Tôn đỉnh phong, đủ để quét ngang hết thảy các thế lực từ nhất phẩm trở xuống.
Không đợi Khương ly thu hồi thẻ ngọc màu bạc, Hắc Bạch Dạ Đế lại lấy ra một viên thẻ ngọc màu đen xì, ném cho hắn.
"Đây là thủ đoạn bảo mệnh thứ ba mà bổn toạ tặng cho ngươi. Nó gọi là thẻ ngọc giáng lâm. Chỉ cần ngươi còn ở trong phạm vi của Trung Vực, một khi bóp vỡ thẻ ngọc này, bản toạ liền sẽ mượn truyền tống trận giáng lâm ở bên người của ngươi. Lấy tu vi nhất phẩm đỉnh cao, vì ngươi chiến một trận"
"Thẻ ngọc cùng tùy cơ truyền tống trận, chỉ có thể sử dụng một lần, cho nên thẻ ngọc này ngươi cần dùng cẩn thận"
Hắc Bạch Dạ Đế bình đạm nói.
Khương Ly cầm lấy ba tấm thẻ ngọc ở trên tay, nội tâm càng lúc càng nặng nề, chỉ cảm thấy bọn chúng giống như ba củ khoai lang nóng, bỏ thì tiếc, mà giữ lại thì bỏng cả tay.
Có ba tấm thẻ ngọc này, Vũ Giới tuy lớn, Khương Ly hoàn toàn có thể đi ngang.
Nhưng va tấm thẻ ngọc nhỏ bé, lại bỗng nhiên nặng trịch, tựa như nặng vạn cân.
Hôm nay, hắn thu rồi chỗ tốt của Hắc Bạch Dạ Đế.
Ngày sau, hắn cần thực hiện lời hứa, thay y mở ra Thiên Môn.
Ban nãy chưa hiểu, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng.
Hắc Bạch Dạ Đế muốn hắn mở ra Thiên Môn, cũng không phải đơn giản như vậy.
Một khi Thiên Môn được mở ra, phong ấn của Vũ Giới cũng theo đó ấm biến mất.
Đến khi ấy, toạ độ của Vũ Giới nhất định sẽ bị tiết lộ ra ngoài, rất có khả năng đưa tới ngoại địch, thậm chí dẫn đến Vũ Giới rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Vì lý do nào đó, Hắc Bạch Dạ Đế muốn mở ra Thiên Môn, nhưng y cho rằng bản thân chưa đủ cường đại, có thể gánh chịu nổi đại giới kia.
Cho nên, y đưa tặng Khương Ly chỗ tốt, trợ giúp hắn trưởng thành, để tương lai Khương Ly thay mình gánh chịu đại giới.
Nhưng vì sao Hắc Bạch Dạ Đế lại cho rằng hắn có đủ khả năng mở ra Thiên Môn?
Hay là đối phương đang đánh cược một ván lớn?
Không rõ ràng cho lắm!
Nhưng hắn bỗng dưng cảm thấy, mạch nước ở Vũ Giới, càng ngày càng sâu.
......
Rời khỏi Khai Dương đảo, Vũ Khúc Điện, dưới sự dẫn đường của Phá Quân, Khương Ly vượt qua Huyết Hà, đi ra Sát Lục Huyết Giới.
Lần này, đồng hành cùng hắn là hai lão giả mặc áo choàng một đen một trắng, đeo mặt nạ quỷ, da dẻ khô khốc, nhăn nheo, khí tức băng lãnh.
Bên ngoài tế đàn, sáu vị Thiên Tự sát thủ của Sát Lục Điện vẫn ngồi bất động ở trên bồ đoàn, thản nhiên nhập định.
Cho đến lúc cánh cửa không gian màu máu mở ra, phát hiện Khương Ly, Phá Quân cùng Hắc Bạch Huyền Tiễn xuất hiện, thì đồng thời tỉnh giấc, híp mắt nhìn về phía Khương Ly.
Ngay cả vài vị Vũ Tôn cảnh sát thủ, nội tâm cũng co rụt.
"Là hai vị Huyết Giới thủ hộ giả"
"Vì sao bọn họ lại đi ra ngoại giới?"
....
Mấy vị trưởng lão một mặt kinh nghi, lặng lẽ truyền âm.
Bọn họ là trưởng lão của Sát Lục Điện, từng có cơ hội đi vào Sát Lục Huyết Giới, yết kiến Hắc Bạch Dạ Đế, tự nhiên từng gặp qua hai bộ thi khôi này, cũng biết được sự lợi hại của chúng.
Nhưng từ trước đến nay, hai bộ Vũ Tôn thi khôi này cùng mười bộ Vũ Vương cấp thi khôi khác, chưa từng rời khỏi Sát Lục Huyết Giới nửa bước. Hôm nay bỗng dưng đi ra, để bọn họ kinh ngạc không thôi.
Tất cả mọi ánh mắt, đều đổ dồn về phía Khương Ly.
Đối với ánh mắt soi mói của đám cường giả, Khương Ly sắc mặt không lộ chút cảm xúc, chậm rãi đi về phía bên ngoài.
Phá quân cùng Hắc Bạch Huyền Tiễn chậm rãi đi theo.
Rời khỏi phạm vi của Sát Lục Điện, Khương Ly chưa vội rời khỏi Mai Cốt Chi Địa, mà hướng về phía trung tâm Mai Cốt Lĩnh mà đi tới.
Mai Cốt Chi Địa là đệ nhất sinh mệnh cấm khu của Vũ Giới, hắn từng nghe qua nhiều lần, hôm nay nhân cơ hội liền ghé thăm một lượt.
Chuyến đi này, hắn không cưỡi biên bức, mà dự định tự mình hành tẩu.
Một đường đi về phía trước.
Nơi đây, một vùng hoang mạc hoang vu rộng lớn không thấy bờ bến, chân trời là một cảnh tối tăm mù mịt, căn bản là không xác định được đâu là Đông Nam Tây Bắc!
Nếu không quen thuộc đường đi nước bước nơi đây, rất dễ bị lạc đường.
Tại nơi hoang mạc hoang vu, tựa hồ là không có ngày đêm, Khương Ly một đường đi tới, cũng chẳng biết mình đã đi được bao xa và bao lâu, hắn chỉ cứ thế mà tiến tới, gặp đủ loại hài cốt.
May mắn một điều, trên đường đi hắn không hề gặp nguy hiểm gì.
Tại bên trong hoang vu vô tận này, là một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, Khương Ly đi lâu như thế, nhưng hắn chưa thấy bất luận một con vật sống nào, thậm chí là một con kiến cũng không có, chỗ này thật sự là quá quỷ dị.
Chẳng phái nói, Mai Cốt Chi Địa là nơi ma quỷ tụ hội, yêu vật hoành hành ư?
Cũng không biết đã đi được bao xa và đi được bao lâu, hắn rốt cục gặp được vật sống, nhưng thời điểm Khương Ly nhìn thấy nó, thì hắn lại giật mình kinh ngạc.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc..." Từng đợt tiếng động vang lên ở giữa phiến thiên địa cô quạnh, đó là thanh âm của xương cốt v·a c·hạm vào nhau.
Và vật sống mà Khương Ly nhìn thấy là từng cỗ bạch cốt, có xương cốt người, có xương cốt yêu thú, cũng có xương cốt mà bản thân Khương Ly cũng không biết là gì.
Từng cỗ xương cốt từ mặt đất bò lên, tiếp tục hướng phía trước mà đi, những xương cốt nọ tựa hồ là có sinh mệnh. Từ mặt đất bò lên, thi nhau hướng về một phía đi tới tựa hồ nơi đó có gì thu hút chúng vậy.
Nhìn từng cổ xương cốt chậm rãi đứng lên tiến về một phía, Khương Ly liền minh bạch, phía trước hẳn là có loại đồ vật gì đó thu hút chúng, khiến cho cả xương cốt ở tại vùng hoang mạc này đều tiến tới.
Từng gặp quá nhiều chuyện hung hiểm, Khương Ly rất nhanh chóng ổn định tâm thần, nhấc chân đi theo những xương cốt nọ. Hắn cũng muốn đến nhìn một chút, ở phía trước đến tột cùng có đồ vật gì có thể để cho đám xương cốt này bị thu hút như thế!
Đi thật lâu, hắn rốt cục tới được đích đến của đám xương cốt, mặc dù là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng là khi Khương Ly chứng kiến thứ trước mắt cũng không thể tránh khỏi tâm thần rung động.
Trước mặt là một tòa cốt sơn to lớn vô cùng, tòa cốt sơn này rộng hơn mười dặm, cao gần trăm trượng, tất cả đều từ bạch cốt mà làm thành, hơn nữa kích cỡ đó vẫn không có ngừng tăng lên, những xương cốt đến sau đó thay phiên nhau bò lên bồi đắp thêm vào.
Chuyện quỷ dị như vậy Khương Ly chưa bao giờ nghe thấy.
"Hắc, hắc, hắc, lại còn có người sống!" Ngay tại thời điểm Khương Ly ngẩn người, một âm thanh đầy rùng mình từ đỉnh cốt sơn truyền xuống dưới.