Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 316: Cửu Tu Lăng Loàn, Chọc Nhầm Ổ Kiến Lửa

Chương 316: Cửu Tu Lăng Loàn, Chọc Nhầm Ổ Kiến Lửa


(***Cảm tạ Hoàng Đạo Nhân đã tặng gạch, cảm tạ lão Minh tặng bia, chúc ae cuối tuần vui vẻ***)

"Ừm!"

Theo một tiếng rên khẽ.

Động tác của Khương Ly cũng chợt dừng lại, bụng nghĩ lúc nãy Cửu Tu không hề nói dối, trí óc của mình chắc chắn đã bị y động đến, nếu không làm gì xảy ra biến cố như vậy.

Nhân cơ hội này, Cửu Tu cười lớn rồi lẻn vào trong cơ thể hắn.

Cả thân người giật bắn, toàn thân Khương Ly cứng đờ, đến cử động mí mắt cũng không được, hệt như đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Một giọng nói âm trầm vọng ra từ bên trong:

"Ha ha ha, tên tiểu bối ngu dốt, muốn phản kháng bản toạ à! Xem bản toạ gạt hết ý thức của ngươi, độc chiếm cơ thể ngươi đây này!"

Nếu là võ giả bình thường, bị cường giả cấp bậc Chân Vương đoạt xá, thì nhất định chỉ có cách đứng im chờ c·h·ế·t, chẳng thể chống như mảy may, nhưng Khương Ly đâu phải võ giả thông thường.

Hắn cũng là một vị Chân Vương, hơn nữa, nếu nói thần niệm lĩnh vực, Khương Ly tự tin mình không hề thua kém bất kỳ cường giả đồng cấp nào.

Cho nên mặc dù thân thể cứng đờ, chẳng thể cử động nhưng thần sắc của hắn lại không chút hoang mang, giống như đã tính toán từ trước.

"Ha ha ha, đúng là một bộ nhục thân tuyệt mỹ, khí huyết tràn trề, vừa vặn có thể dung nạp toàn bộ ý chí của bản toạ. Đợi sau này thoát khỏi đây cũng không cần tìm bộ thân thể khác nữa rồi. Ngươi yên tâm, sau khi bản toạ chiếm dụng cơ thể này của ngươi, ngươi có thù sâu oán đậm nào, bản tọa sẽ giúp ngươi chấm dứt hết. Ngươi có nguyện vọng, khát vọng gì chưa làm xong, bản toạ sẽ giúp ngươi hoàn thành. Ngoan ngoãn bỏ cuộc đi, ngươi sẽ bớt đau đớn hơn, bản toạ cũng đỡ mất thời gian...."

Khương Ly không đáp lời, lặng lẽ quan sát hành động của đối phương.

"Khà khà, đã đến nước này rồi chẳng lẽ ngươi vẫn muốn phản kháng ư? Được lão phu để mắt đến là may mắn của ngươi, tên tiểu bối không chịu biết điều!"

Cửu Tu gặp Khương Ly im lặng thì bật lên tiếng cười quái gở:

"Thôi, nếu ngươi đã không muốn phối hợp, thì bản tọa đành phải giở chút thủ đoạn ra mới được. Đau đớn mà ngươi phải chịu khi bị xóa ý thức không phải ai cũng chống chịu được đâu."

Y nhắc nhở một tiếng, tiếp theo, thần hồn hướng về phía thức hải của Khương Ly mà đánh tới, dự định cho hắn nếm mùi đau khổ.

Nhưng mà đang mừng rỡ hân hoan Cửu Tu khi tiến vào trong thức hải của Khương Ly thì chớp mắt liền sững sờ, giống như bị một chậu nước lạnh tưới lên đầu.

“Cái...cái...gì thế này?" Cửu Tu bỗng hú lên một tiếng quái dị, tựa hồ gặp phải chuyện kinh khủng nhất thế gian, thất kinh hồn vía.

Bởi vì y nhìn thấy không phải là thức hải bình thường mà là một tòa kiếm giới.

Phía dưới là biển kiếm, phía trên cũng do vô số lưỡi kiếm dựng ngược ở giữa không trung, kiếm khí hoành hành giống như từng ngôi sao trên trời.

Kiếm thức! kiếm khí ngưng tụ thức hải.

Mỗi lưỡi kiếm là một đạo kiếm niệm, lạnh lẽo sắc bén.

Tiên sư bà ngoại nó! Cửu Tu suýt chút nữa chửi bậy.

Lúc này, nhìn thấy thức hải được bao phủ bởi vô cùng vô tận kiếm khí của Khương Ly, sắc mặt của Cửu Tu kinh biến, không nói hai lời liền muốn quay người bỏ chạy.

Chỉ là muốn vào thì dễ, muốn ra thì khó, thần hồn của y vừa chạm vào vách thức hải, đã đâm phải một lớp kiếm khí, thần hồn thủng mấy trăm lỗ, kêu thảm một tiếng văng xuống đất.

Y kinh hãi nhìn Khương Ly gầm nhẹ.

“Ngươi đến cùng là ai?”

"Ta là Khương Ly, không phải đã nói với ngươi rồi sao?" Một âm thanh trầm thấp vang vọng bốn phía, thần hồn của Khương Ly từ từ ngưng tụ, chậm rãi đi tới trước mặt Cửu Tu, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh lùng nhìn y.

"Tiểu hữu, tiểu hữu, bổn toạ sai rồi, ngươi hãy thả ta ra đi, ta không dám nữa."

Cửu Tu hoảng sợ thốt lên, chẳng còn chút phong phạm cường giả, bởi vì y cảm giác có một đôi mắt đang thèm thuồng nhìn mình, giống như nhìn một mâm thức ăn khoái khẩu.

Hồn phách của Cửu Tu, đối với Khương Ly quả thật là một mâm thức ăn ngon.

Chỉ cần hấp thu hồn phách của đối phương, thần hồn của hắn nhất định sẽ tăng mạnh, nói không chừng có chút khả năng đột phá cảnh giới Niệm Như Thác Đổ cũng nên.

Đến khi đó, Vũ Giới tuy lớn, mấy ai là đối thủ của hắn nữa.

Tâm niệm khẽ động, chẳng thèm để ý tới lời cầu xin của Cửu Tu, Khương Ly lặng lẽ điều động thức hải, dự định đem hồn phách của y chém thành từng mảnh nhỏ, hấp thu.

Nếu không phải bởi vì Vũ Giới pháp tắc hạn chế, không thể vận dụng Niệm Thần Quyết, Khương Ly chẳng cần tốn công tốn sức như vậy. Phất tay thi triển Thôn Niệm Quyết là có thể rút sạch hồn phách của Cửu Tu rồi.

Chỉ thấy thức hải dưới sự điều động của hắn bắt đầu chuyển động, vô số đạo kiếm niệm phô thiên cái địa đổ ập tới.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cửu Tu sợ mất mật, vội vàng hô lên:

"Dừng tay, dừng tay, ngươi đang làm gì vậy? Mau dừng tay"

Hành động vừa rồi của Khương Ly, lão liền biết hắn dự định làm gì.

"Tiểu hữu, đừng làm thế, chớ nên luyện hoá lão phu ah...."

Khương Ly không có động tĩnh gì, vô số kiếm niệm vẫn chen chúc nhau mà tới, liên miên đâm xuyên thân thể của Cửu Tu, khiến y kêu la thảm thiết vì đau đớn. Thời gian trôi qua, thần hồn của y càng lúc càng mờ nhạt, tiếng kêu đó càng lúc càng yếu ớt, đến cuối cùng thì nhỏ đến mức không nghe được.

Nhưng từ đầu đến cuối, y vẫn luôn mồm xin tha, chưa dám có nửa phần mạo phạm.

Phỏng chừng cũng đủ rồi, Khương Ly mới ngừng tay, toàn bộ kiếm thức khôi phục lại bình tĩnh.

"Đa tạ... ơn không g·i·ế·t... của tiểu hữu"

Mãi một lúc sau, Cửu Tu mới hồi phục chút nguyên khí, run rẩy tạ ơn.

Hiện tại, y như một thiếu nữ bị một trăm tám mươi tên trai tráng xoay vần, yếu ớt đến suy tàn.

"Ta không g·i·ế·t ngươi, thì được lợi gì?"

Khương Ly thản nhiên hỏi.

Hiện tại, sự tồn vong của đối phương đã nằm trong một ý niệm của chính mình, nên Khương Ly chưa vội đem y g·i·ế·t c·h·ế·t.

Hơn nữa, có lẽ Cửu Tu bị giam giữ ở đây quá lâu, thần hồn đã bị tiêu hao mười không còn một, nên dù hắn có đem y hấp thu hoàn toàn cũng khó lòng đột phá đại cảnh giới.

Vì vậy, tạm thời tha cho đối phương một mạng, nhân tiện nghiền ép đôi chút chỗ tốt.

"Lợi ích? Có có có!"

Cửu Tu vừa nghe ra ý tứ trong lời nói của Khương Ly, liền vội vàng đáp lại.

"Nói ta nghe xem!" Khương Ly hứng thú hỏi.

"Không biết... Khương tiểu hữu ngài muốn những lợi ích gì?" Cửu Tu hỏi dò.

"Hả?" Khương Ly nhíu nhíu lông mày.

Cửu Tu thấy thế, thần hồn run rẩy, vội vàng giải thích:

"Tiểu hữu chớ hiểu lầm, lão phu bị phong ấn tại nơi này nhiều năm. Đã thật lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên không rõ ngoại giới biến hoá như thế nào. Ngài cho ta suy nghĩ thêm, lão phu chắc chắn sẽ mang đến lợi ích cho ngài."

Khương Ly trầm mặc không nói, im lặng chờ đợi.

Sau một hồi lâu, Cửu Tu mới vui vừng nói:

"Đúng rồi, đúng rồi, tu vi của tiểu hữu hiện tại chưa cao, nên tu luyện ít võ kỹ phòng thân. Lão phu có một vài võ kỹ uy lực rất lớn"

"Ah?" Khương Ly nhếch miệng, hứng thú ngồi ngay ngắn nhìn y, thản nhiên hỏi:

"Có vũ kỹ gì uy lực lớn, mau nói ra, nếu Khương mỗ hài lòng thì sẽ tha mạng cho ngươi"

Nghe được câu này, Cửu Tu bất giác nhẹ nhõm hơn nhiều, vội nói:

"Chắc chắn sẽ làm tiểu hữu hài lòng, võ kỹ của lão phu thấp nhất cũng là Thiên Nhân võ học"

Hơi thở của Khương Ly không khỏi dồn dập.

Võ học ở Vũ Giới phân theo cấp từ dưới lên trên là Nhân Giai, Địa Giai, Thiên Giai, Thiên Giai phía trên chính là Thiên Nhân võ học.

Thiên Nhân võ học, toàn bộ Vũ Giới e rằng chẳng có đến mấy bộ.

Giống như Khương Ly dày công nghiên cứu mới đem Hoả Linh Kiếm Quyết tăng lên mức độ Thiên Giai Thượng Phẩm, muốn tăng lên cấp bậc Thiên Nhân không phải chuyện dễ dàng.

Nhận ra được khát vọng của Khương Ly, Cửu Tu cũng thư giãn hơn, y biết chỉ có làm Khương Ly hài lòng thì mình mới được sống.

Không chần chừ thêm, y chậm rãi nói:

"Có một võ kỹ, tên là Phệ Tâm Ấn."

Khương Ly nhíu mày, cái tên này nghe cứ quái quái thế nào ấy.

"Tu luyện khá đơn giản, lấy trái tim của đứa bé dưới mười tuổi, mỗi ngày ăn ba miếng, luyện hóa máu trong đó, sau một trăm ngày sẽ có chút thành quả. Người nào trúng phải Phệ Tâm Ấn, tim gan sẽ vỡ nát, một chiêu là c·h·ế·t! khặc khặc khặc"

Cửu Tu kể rành rọt phương pháp tu luyện của võ kỹ này ra, giọng nói dương dương tự đắc.

Khương Ly nghe xong, lập tức xạm mặt. Không đợi y nói hết uy lực của bộ võ kỹ này, hắn liền cắt lời.

"Đổi cái khác!"

"À, còn có một bộ võ kỹ, tên là Hoa Lạc Hồng!"

Khương Ly khẽ gật đầu, cái tên này nghe còn được, có chút tình thơ ý họa.

Cửu Tu cười hì hì, giảng giải:

"Hoa Lạc Hồng tu luyện cũng rất đơn giản, có điều phải giao hợp với trinh nữ, cùng lúc đó vận chuyển tâm pháp để luyện hóa một giọt nguyên âm, phối hợp cùng tinh khí toàn thân nữ tử này. Võ kỹ này nếu có điều kiện phù hợp, sẽ luyện rất nhanh. Hơn nữa, nữ tử dùng để luyện công có công lực càng cao thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Đại khái chỉ cần một trăm người là có thể luyện xong. Lão thấy tiểu hữu mạnh mẽ uy vũ, một đêm ngự mười người cũng thừa sức, nói cách khác, chỉ cần mười ngày, tiểu hữu sẽ luyện xong Hoa Lạc Hồng."

Sắc mặc Khương Ly xám xịt, lạnh lùng nói:

"Đấy chẳng phải là thải âm bổ dương sao?"

"Dạ dạ dạ, tiểu hữu mắt sáng như đuốc, chính là thải âm bổ dương."

"Đổi cái khác!"

Cửu Tu buồn rầu, bất đắc dĩ nói:

"Còn một võ kỹ tên là Hoan Hỉ Quyền..."

"Đổi!"

"Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Hợp Hoan Công?"

"Đổi tiếp!"

Cửu Tu bắt đầu hoảng sợ, nếu y mà có thực thể, thì chắc y đã nhầy nhụa mồ hôi trên trán rồi. Những võ kỹ mà y vừa kể, không có cái nào phù hợp với yêu cầu của Khương Ly cả.

Hết thảy đều là những võ kỹ tà ác cùng cực, phải dùng đến thủ đoạn bất thường, táng tận lương tâm, đáng bị trời tru đất diệt mới có thể tu luyện thành công.

Nói nửa ngày trời, sắc mặt Khương Ly càng ngày càng lạnh, mà Cửu Tu thì khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này, Khương Ly chợt hỏi:

"Ban nãy ngươi không phải bảo rằng, chính mình biết phương pháp giác tỉnh thần huyết sao, mau đem nó giao cho ta?"

Chương 316: Cửu Tu Lăng Loàn, Chọc Nhầm Ổ Kiến Lửa