Chương 323: Ba Trăm Sáu Mươi Đoạn Thần Văn, Thần Kiếp
Trong hồi ức của Tử Vi Thượng Thần, được chứng kiến Lục Nguyên Đạo Tổ vấn đạo Thánh Nhân, đây tuyệt đối là một tràng cơ duyên to lớn.
Loại cơ duyên này, sẽ không làm cho tu vi của hắn tăng lên, nhưng lại trợ giúp hắn mở mang tầm mắt.
Nếu có một ngày, Khương Ly tu luyện tới bước thứ hai đỉnh cao, liền sẽ có thể bớt đi rất nhiều quanh co khúc khỷu
Toàn bộ Tứ Hoang, người có thể đạt tới bước thứ hai đỉnh cao rất ít.
Mà những người có thể nhóm ngó tới Thánh đạo càng thêm hiếm hoi.
Phải nắm giữ được đạo của mình, đồng thời thiết định xuống pháp tắc của bản thân, thì mới có khả năng bước vào Thánh Cảnh.
Khương Ly nín thở ngưng thần, muốn từ trong hồi ức của Tử Vi Thượng Thần nhìn đến càng nhiều thứ.
Dần dần, bên tai lần nữa vang lên âm thanh trầm thấp, bi thống.
"Nhớ nhà....thật là nhớ..."
"Câu Trần...Đợi ta g·iết sạch ngoại vực Kiếp Dân...Liền sẽ trở lại Vũ Giới...mang ngươi về nhà.."
Từng màn từng màn hồi ức vỡ vụn, lần nữa hiện lên trước mắt Khương Ly, những hồi ức nọ chính là ký ức nửa đời của Tử Vi Thượng Thần.
Nhưng chúng quá mức vụn vặt, không hoàn chỉnh giống như đoạn hồi ức ban nãy, không thể chắp vá lại với nhau.
Khương Ly tinh tế tìm tòi chốc lát, rốt cuộc từ trong mớ hỗn độn kia, tìm được một đoạn ký ức tương đối hoàn chỉnh.
Bên trong ký ức là một chỗ chiến trường rộng lớn kéo dài mấy ngàn dặm, khắp nơi khói lửa bập bùng.
Toàn bộ chiến trường có Kiếp tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma tam tộc đồng thời tham chiến.
Dưới mặt đất, tộc nhân các tộc như bầy kiến cỏ lao vào nhau đánh giáp lá cà, tiếng la hét, hô g·iết vang vọng bốn phía.
Trên bầu trời, chư vị cường giả cũng triển khai chiến đấu, không ai thấy rõ tình hình chiến đấu thế nào, chỉ nghe hàng loạt tiếng ầm ầm truyền xuống từ bầu trời, ngẫu nhiên còn bùng lên hào quang chói lọi, như sao trời vỡ nát.
Mà chính giữa chiến trường, đứng sừng sững một cây đại thụ cao mấy trăm trượng đang không ngừng phát triển cao lớn.
Đại thụ này tựa hồ đang ngăn trở một thứ gì đó, Khương Ly nhìn không rõ, nhưng có thể phát giác ra.
Cường giả bên phía Kiếp tộc đang cố gắng tiếp cận nhằm phá huỷ đại thụ, mà các tộc còn lại thì liều mạng bảo vệ.
Bên trên bầu trời, có hai người một nam một nữ đang kề vai chiến đấu, xung quanh bọn họ là hơn mười tên Kiếp tộc cường giả, từng người khí tức thâm bất khả trắc.
Nam nhân chính là Tử Vi Thượng Thần mà nữ nhân không ai khác chính là Câu Trần Thượng Thần.
"Lục Nguyên Thánh Tôn đã bị chư Thánh vây khốn ở trong Thời Không Trường Hà....Hiện tại Bắc Đẩu Giới Vực chỉ trông chờ vào chúng ta....Thương Mang giới đạo đã bị phong ấn, sẽ không tiếp tục có Kiếp quân chi viện, chúng ta chỉ cần cố thủ nơi đây...chờ đợi Thánh Tôn thoát khốn...."
"Vực ngoại chiến trường...đã có ta chủ trì...ngươi liền trở về cố thủ Vũ Giới đi....Nơi ấy là gia viên cuối cùng của Bắc Đẩu chi tu...Tử Vi Thần Kiếm, lưu lại cho ngươi tự bảo vệ mình..."
"Câu Trần...Đợi ta g·iết sạch ngoại vực Kiếp Dân...Liền sẽ trở lại Vũ Giới...mang ngươi về nhà...."
.....
Bên trong bộ phận ký ức này, Khương Ly thấy được trận chiến giữa Bắc Đẩu chi tu và Kiếp Dân, vô cùng thảm liệt. So với trận chiến ở Lạc Thần Giới ngày trước càng thêm thảm liệt hơn rất nhiều.
Mà để Khương Ly chú ý hơn cả, đó chính là cây đại thụ khổng lồ mọc ở chính giữa chiến trường. Mặc dù hình dạng cực kỳ khác biệt, nhưng hắn lại vô ý thức hình dung tới Huyết Nhục Cốt Thụ ở trên đầu mình.
Ngoài ra thanh kiếm mà Tử Vi Thượng Thần sử dụng, rất giống với thanh Vũ Hoàng Kiếm mà hắn từng thấy qua. Điểm khác biệt là ở trên thân Tử Vi Thần Kiếm, không hề khảm nạm mười tám viên ngọc thạch.
Ngoại trừ đoạn ký ức vừa rồi, những ký ức còn lại quá mức vụn vặt, dù chắp nối cũng không thể chắp nối ra. Dần dần, vô số đoạn hồi ức toán loạn hết thảy đều tán đi. Từng trận đau đớn do thân thể sụp đổ đem Khương Ly kéo về hiện thực.
Bất tri bất giác, thân thể của hắn đã trải qua một trăm tám mươi lần sụp đổ, mỗi lần sụp đổ, đều khiến cho linh hồn của hắn b·ị t·hương.
Cũng may có Tử Vi Tinh cùng Ngũ Sắc Kỳ Thạch liên tục tẩm bổ, những thương thế đó rất nhanh liền khỏi hẳn.
Lực lượng của Tử Vi Tinh cùng Bất Diệt Chi Khí tương đối khác biệt. Bất Diệt Chi Khí chủ yếu dùng để chữa trị thân thể mà lực lượng của Tử Vi Tinh lại dùng để chữa trị thần hồn.
Theo số lần thân thể sụp đổ tăng nhiều, thần văn trên người Khương Ly càng ngày càng dày đặc.
Sau lần trọng tổ thứ hai trăm mười tám, trên người Khương Ly đã xuất hiện tổng cộng bảy mươi tám đoạn thần văn.
"Khà khà khà, quả nhiên có hiệu quả, đã vượt qua sáu mươi đoạn thần văn. Hay lắm, hay lắm. Chủ nhân, cố gắng chống đỡ ah. Chúng ta nhất cử thức tỉnh Vương Huyết. Cổ Thần Giới từ trước đến nay, cũng chỉ có vài ba người thức tỉnh Vương Huyết mà thôi"
Động tĩnh ở giữa đại trận tự nhiên chẳng giấu được ánh mắt của Cửu Tu, nhìn thấy Khương Ly tỉnh huyết thuận lợi, y liền nhịn không được mà cất tiếng nhắc nhở.
Khương Ly gật gật đầu, điều chỉnh tâm thần.
Bùng, bùng, bùng!
Thân thể Khương Ly từng lần từng lần nổ tung, lại từng lần từng lần trọng tổ, Tử Diễm Ấn Ký không ngừng tản ra cuồn cuộn Bất Diệt Chi Khí, Tử Vi Tinh cũng thuỷ ch·ung t·hủ hộ linh hồn Khương Ly, tránh cho linh hồn của hắn chịu phải thương tổn.
Dẫn đến, mặc dù thân thể Khương Ly sụp đổ nhiều lần, nhưng tổn thương cũng chưa quá lớn.
Hai trăm lần, ba trăm lần, bốn trăm lần. . . Một ngàn lần!
Một ngày một đêm qua đi, thân thể Khương Ly cuối cùng đã hoàn thành ngàn lần sụp đổ!
Giờ phút này, quanh thân hắn chi chít đủ loại phù văn cổ lão, trọn vẹn ba trăm sáu mươi cái, vượt xa dự tính của Cửu Tu. Mà Tử Diễm Ấn Ký cũng đã ngừng toả ra Bất Diệt Chi Khí.
Khương Ly mở bừng hai mắt, hiếu kỳ quan sát từng đoạn phù văn bao phủ khắp người mình.
"Chủ nhân chớ vội phân tâm. Mau mau nín thở ngưng thần, chuẩn bị ứng phó thần kiếp đi"
Bên ngoài đại trận, Cửu Tu thở hổn hển nhắc nhở.
Khống chế lục chuyển Vương Trận cũng chả phải chuyện dễ dàng gì, dù sao hiện tại y không còn là thời kỳ toàn thịnh.
Tiêu hao một ngày một đêm, Cửu Tu sớm đã mười phần mệt mỏi. Nhưng nội tâm của y lại vô cùng kích động, bởi vì y đã trợ giúp Khương Ly thành công ngưng tụ ra thần văn, không chỉ một trăm đoạn mà là ba trăm sáu mươi đoạn.
Ba trăm sáu mươi đoạn thần văn, quả thực bất khả tư nghị.
Toàn bộ Cổ Thần Giới từ cổ chí kim, tựa hồ chưa từng xuất hiện vị Cổ Thần nào có thể ngưng tụ nhiều thần văn như thế, đừng nói chi Cổ Thần huyết duệ.
Ba trăm sáu mươi đoạn thần văn, thừa đủ để thức tỉnh Vương Huyết, thậm chí có thể thử nghiệm thức tỉnh Tổ Huyết...
Bên trong địa đạo, sức mạnh của Tỉnh Huyết Đại Trận cuối cùng hao hết. Một trăm toà Linh Ngọc Tháp đều hoá thành bụi mịn, rơi vương vãi trên mặt đất.
Trận quang ầm ầm sụp đổ, hoá thành lưu quang trôi đi, ở trên không trung lưu chuyển vài ba lần rồi biến mất hoàn toàn, không thừa chút nào.
Nghi thức giác tỉnh thần huyết kết thúc.
Tiếp theo đó chính là Thần Kiếp.
Bên trên bầu trời Vũ Di Sơn chợt xuất hiện một đạo hư ảnh tượng đá, hư ảnh tượng đá kia giống Khương Ly như đúc, đúng là thần tượng của hắn.
Ngay lúc hư ảnh thần tượng vừa xuất hiện. Cả vùng trời càng hiện ra trăm ngàn đạo hồng vân, che kín thương khung, khiến cho bầu trời vốn đen ngòm trở nên đỏ rực như máu.
Thời khắc này, Thần Kiếp của Khương Ly hàng lâm.
Thần Kiếp, Thần Kiếp.
Sắc mặt Khương Ly khẽ đổi, thông qua thần tượng nhìn thấy đầy trời hồng vân, để hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Những hồng vân nọ cùng hồng vân lúc hắn đột phá tam phẩm Chân Vương cơ hồ giống nhau như đúc.
"Cổ Thần là loại siêu thoát sinh linh thứ nhất, đã sớm vượt ra ngoài vòng pháp giới, nên lúc đột phá tu vi sẽ không phải độ kiếp. Nhưng Cổ Thần huyết duệ, muốn lột xác thành hậu thiên Cổ Thần, thì nhất định sẽ bị thiên địa kịch liệt ngăn trở, cần thiết trải qua Thần Kiếp. Cấp bậc huyết mạch càng cao, Thần Kiếp càng mạnh mẽ, số lần Kiếp tổn sẽ càng nhiều. Chủ nhân vẫn nên cẩn thận đối đãi thì hơn"
Cửu Tu nghiêm nghị nói.