Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 332: Đại Nguỵ Thiên Tử Ngô Xương Vũ
Đại Nguỵ Vương Triều từ lúc dựng nước đến nay đã được ba trăm tám mươi bảy năm, trải qua mười bốn đời hoàng để, nếm trải không ít thăng trầm.
Thời kỳ huy hoàng nhất tự nhiên là lúc Văn Đế còn tại vị. Đại Nguỵ đứng ở trên đỉnh thần đàn của Vũ Giới, là một trong lục đại siêu thoát thế lực. Đồng thời cũng là bá chủ của Trung Vực.
Ngày ấy, bất kể Đông Nhạc Vương Triều, Đại Ly Vương Triều hay mười cái tiểu quốc còn lại đều phải nghe lệnh mà hành sự, không dám lá mặt lá trái.
Văn Đế tại vị bốn mươi năm thì nhường ngôi cho Thánh Đế. Đại Nguỵ Thánh Đế cùng Võ Đế, Văn Đế đều là hạng người kiệt xuất, tu vi đạt tới nhất phẩm Vũ Đế, uy trấn hoàn vũ.
Đại Nguỵ Vương Triều ở thời kỳ này, hầu như đạt tới cực thịnh, binh lực hùng hậu, quốc thái dân an.
Đáng tiếc, Thánh Đế đột phá Thiên Nhân thất bại, vẫn lạc dưới thiên kiếp.
Mà từ đời Thánh Đế trở đi, khí vận của Đại Nguỵ tựa hồ không còn thịnh vượng như trước.
Con cháu Ngô thị hoàng thất, nhất là chính mạch rất hiếm người có tư chất tu luyện tốt, lại càng thiếu người hùng tài thao lược. Nên dù cho điều kiện tu luyện ưu đãi, được cung cấp đầy đủ tài nguyên, nhưng các đời hoàng đế phía sau, tu vi càng ngày càng thụt lùi, cao nhất cũng chỉ là nhị phẩm Vũ Tôn.
Ban sơ, Đại Ngụy còn có Văn Đế trấn áp thế cục. Nên dù hoàng thất không đi ra nhân tài kiệt xuất lại không hề đáng ngại.
Có điều, theo thời gian dần dần trôi qua, đại nạn của Văn Đế càng ngày càng tới gần mà Đại Nguỵ Vương Triều vẫn chưa hoàn thành quá trình chuyển giao Thiên Nhân, chậm rãi bị đẩy xuống khỏi Vũ Giới thần đàn.
Người ta nói, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, lúc Đại Nguỵ cường thịnh, các thế lực khác tự nhiên sẽ an phận thủ thường. Nhưng Đại Ngụy vừa suy yếu, những thế lực có dã tâm cũng bắt đầu hành động, chực chờ thời cơ xuất kích.
Rốt cuộc vào ba mươi năm trước, thời cơ đã đến, nghe đồn, Văn Đế đã toạ hoá.
Các thế lực lớn khắp cửu châu dồn dập lộ ra hàm răng sắc nhọn, lăm lăm v·ũ k·hí, chuẩn bị ở trên thân Đại Nguỵ hoàng thất cắn xuống một ngụm thịt.
Thiên hạ phải chừng sắp loạn lạc.
Đáng tiếc, khi ấy xuất hiện một người, trở tay ngăn cản c·hiến t·ranh, ổn định loạn thế, người nọ không ai khác chính là Trương phu tử.
Trương phu tử, văn lấy Á Thánh chi cảnh, trấn áp triều đường, võ dùng Võ Đế tu vi trấn áp giang hồ, mượn sức một người duy trì Đại Nguỵ triều cương hơn ba mươi năm.
Trương phu tử đỡ lấy áp lực từ bốn phía, vì Ngô thị hoàng thất tranh thủ thời gian, rốt cuộc ở mười mấy năm trước, đã mang lại chút thành quả. Đại Ngụy tiền nhiệm thiên tử Ngô Xương Hạo, là một vị tuyệt thế thiên kiêu, gần ba mươi tuổi, đã đột phá tứ phẩm tông sư. Hơn nữa thiên tử yêu dân như con, chăm lo triều chính, một lòng phục hưng Đại Ngụy Vương Triều.
Đáng tiếc, thiên hạ này có rất nhiều người không muốn Đại Ngụy xuất hiện thêm một vị Văn Đế, Thánh Đế thứ hai, càng không muốn nhìn thấy Đại Ngụy phục hưng. Vì vậy, bảy năm trước, vào một đêm mưa to tầm tã, có cường giả lẻn vào hoàng cung á·m s·át thiên tử.
Thiên tử vừa c·hết, thái tử Ngô Xương Vũ tám tuổi đăng cơ. Chỉ có điều tân nhiệm thiên tử còn nhỏ tuổi, khó lòng trấn áp quần hùng, dẫn tới các phương thế lực lần nữa bắt đầu rục rịch.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc vẫn là Trương phu tử lần nữa ra tay, tự mình bình ổn giang hồ, tiếp tục vì tân nhiệm thiên tử tranh thủ thời gian.
Đáng tiếc, trong thiên hạ có nhiều người đã sớm không đợi được nữa.
Gần hai năm trước, tiền nhiệm giáo chủ của Thiên Ma Giáo Giang Thượng, lẻn vào Thượng Kinh, đánh lén Trương phu tử, cuối cùng song song trọng thương.
Từ đó, Trương phu tử chẳng còn vào triều.
Sự kiện ấy cũng bắt đầu khơi vào loạn thế.
Các sứ quân nhao nhao nổi lên, công thành chiếm đất, tự lập môn hộ, thậm chí dẫn quân tiến đánh triều đình, ép triều đình Đại Ngụy chỉ có thể co đầu rút cổ ở sau Sơn Hà Quan.
........
Thượng Kinh, hoàng thành.
Tử Kim Cung.
Ngô Xương Vũ ngồi ở sau bàn gỗ, chăm chú đọc một phần tấu chương, hai cánh tay nhẹ nhàng run rẩy.
Cầm tấu chương trong tay hung hăng quẳng xuống đất, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, cười gằn:
"Hay cho một cái Trấn Nam Vương, hay cho một cái Đường Lâm Ngô thị. Lúc hoàng thất gặp nguy nan thì không thấy xuất binh ứng cứu, bây giờ chưa gì đã quỳ xuống đầu nhập vào người ngoài, đây là muốn đem có nghiệp của tổ tiên Ngô gia ta dâng cho kẻ khác hay sao?"
Nơi xa, lão hoạn quan giơ lên phất trần, không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, Ngô Xương Vũ mới hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra lạnh nhạt nói.
"Đi Văn Viện!"
Ngô Xương Vũ mang theo lão hoạn quan tiến về Văn Viện.
Đây là một tòa thư viện nhỏ, nằm ở phía đông hoàng thành, nhìn qua tương đối mộc mạc cùng giản dị. Ít ai có thể tưởng tượng ra, đây chính là trụ sở của một trong những thế lực hàng đầu của Đại Ngụy Vương Triều.
Đáng tiếc cả hai vừa đến trước cổng, thì liền bị một vị nho sinh đầu tóc bù xù, cả người đầy mùi rượu cản lại, bất kể nói thế nào cũng không cho vào.
"Dương Nghiễm to gan, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Gặp năm lần bảy lượt bị cản trở, lão hoạn quan giận dữ gầm lớn.
Đáng tiếc, nho sinh kia vẫn như cũ không nhường nửa bước, mà nấc một tiếng rồi ôm quyền nói:
"Mời bệ hạ thứ tội, phu tử đang bế quan đến lúc mấu chốt, tạm thời chưa thể gặp người"
"Vậy sao?" Ngô Xương Vũ nhẹ giọng nhỉ non, phất ống tay áo xoay người rời đi, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Từ lúc hắn đăng cơ đến nay, liền ngày ngày phải gánh chịu muôn vàn áp lực.
Trước kia có Trương phu tử đỡ thay, nhưng từ khi Trương phu tử trọng thương bế quan, mọi chuyện lớn nhỏ đều do hắn tự mình xử lý.
Hắn mặc dù là cao quý Đại Nguỵ thiên tử, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nói không mệt mỏi, chính là nói dối.
"Quốc sư rõ ràng đã khoẻ lại...vì sao vẫn không chịu gặp ta?"
Trở lại Tử Kim Cung, Ngô Xương Vũ ngồi trở về chỗ cũ không ngừng nỉ non chất vấn.
Cử chỉ của hắn, để lão hoạn quan bên cạnh thở dài không ngớt.
"Bệ hạ, quốc sư sở dĩ chưa muốn gặp ngài, hẳn là có lý do, hiện tại mặc dù thiên hạ phân tranh, nhưng có Phạm thượng tướng thủ vững Sơn Hà Quan, bọn phản tặc muốn công chiếm Thượng Kinh khó như lên trời. Bệ hạ chớ nên quá lo lắng"
Lão hoạn quan khom người nói.
Ngô Xương Vũ không đáp, lật qua vài tờ tấu chương, bên trong một xập dày nhất, đều ghi chép tên một người.
Đông Ly thiếu chủ, Khương Ly!
......
Văn Viện,
Ghế đu lay động.
Dương Nghiễm khom người đi vào, ôm quyền nói:
"Phu tử, bệ hạ vừa đến thăm, nhưng bị đệ tử ngăn cản!"
Trên ghế xích đu, một lão nhân trạc tuổi lục tuần, trên người ông ta mặc nho sam đã sờn, khuôn mặt khắc khổ rất giống một lão nông phu.
Nhìn dáng vẻ thường thường không có gì lạ của ông ta, thật khó có thể tưởng tượng, lão nhân này lại là một vị nhất phẩm Vũ Đế, trấn áp Đại Nguỵ triều đường mấy chục năm.
"Không gặp cũng tốt, có nhiều thứ, vẫn nên cần hắn tự đi đối mặt"
Lão nhân mặc nho sam thản nhiên đáp.
Dương Nghiễm gật gật đầu, khoé môi mấp máy, tựa hồ muốn hỏi điều gì lại thôi.
"Có gì cứ nói, không cần ngại" Lão nhân nói.
"Đệ tử nghe tin, Trần sư đệ đã đầu nhập vào dưới trướng của Đông Ly thiếu chủ, trở thành phụ tá của hắn. Chuyện này ý của người sao?"
Lão nhân lạnh nhạt đáp:
"Đó là lựa chọn của hắn!"
Dương Nghiễm nghe vậy thì không nói gì thêm.
Ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm, thở nhẹ.