Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 339: Thiên Tuyệt Trận, Lạc Hồn Kính

Chương 339: Thiên Tuyệt Trận, Lạc Hồn Kính


Thập Tuyệt Trận, Thiên Tuyệt Trận

Giờ khắc này bên trong Thiên Tuyệt Trận đang có một trận đại chiến kinh thiên động địa bạo phát, một phương là một lão giả thân hình cao lớn tay cầm trọng giản, mặc áo mãng bào, trên mặt lão ta kéo ngang một vết sẹo kéo dài từ mang tai đến cằm, trông vô cùng dữ tợn. Người còn lại mặc đạo y bát quái, quanh thân có khánh vân hộ thể, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt.

Hai vị cường giả này này, người trước là đệ nhất cao thủ bên phía Khương Ly, Trấn Nam Vương Ngô Hoành. Người còn lại là thủ trận phù binh Triệu Giang đạo nhân.

Đây là một hồi Vũ Tôn giao chiến, cho nên phụ trách thủ tháp Huyền Nguyên Tử không có tham gia trận chiến này.

Huyền Nguyên Tử là tông chủ đương nhiệm của Huyền Nguyên Trận Tông, tu vi tam phẩm hậu kỳ, một thân trận pháp đăng phong tạo cực.

Đáng tiếc lão còn chưa kịp thi triển bản lãnh đã bị Ngô Hoành một tát vỗ trọng thương vô cùng chật vật, chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan chiến, vẻ mặt có chút lúng túng.

Mặc dù cực kỳ mất mặt, nhưng Huyền Nguyên Tử cũng chẳng có cách nào. Tam phẩm Vũ Vương cùng nhị phẩm Vũ Tôn quả thực chênh lệch quá xa. Trình độ giao chiến như thế không phải hắn có thể tham dự đấy. Hơn nữa, Ngô Hoành còn không phải Vũ Tôn bình thường mà là một vị Vũ Tôn đỉnh phong.

Mà đang giao chiến Ngô Hoành, sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn, bởi vì tên đạo nhân đang giao thủ cùng lão vốn dĩ thực lực không tầm thường, càng thêm vướng víu đó là đối phương còn có thể tăng cao tu vi.

Lúc vừa mới đánh nhau, thực lực của Triệu Giang chỉ tương đương với tam phẩm sơ kỳ.

Ngô Hoành nhẹ nhàng liền đem đối phương giải quyết.

Nhưng chiến đấu cho đến bây giờ, thực lực của Triệu Giang đạo nhân đã tăng vọt tới cấp độ Vũ Tôn hậu kỳ.

Mẹ nó, quả thật chẳng thể nói lý.

Tu vi của đối phương cao lên tới mức độ như vậy, đã khiến Ngô Hoành kh·iếp sợ, thủ đoạn của đối phương lại đều là Thiên Nhân cấp bậc võ kỹ, quả thực khó chơi.

Nếu không phải tu vi của lão còn mạnh hơn một bậc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Ngô Hoành sớm đã bị vị phù binh này đánh thành trọng thương.

Hơn nữa, phất trần trong tay của đối phương cũng là đồ tốt, uy lực so với cự giản trong tay lão còn mạnh hơn mấy phần, nếu đánh thêm nữa, tu vi của Triệu Giang đạo nhân tiếp tục tăng lên thì tình cảnh của lão chỉ sợ sẽ rất cam go.

"Không ổn, kẻ này rốt cuộc từ đâu chui ra, có thể hấp thu thương tổn tăng cao tu vi, mà lại g·iết mãi không c·hết. Phải làm như thế nào mới phải..."

Ngô Hoành đang tự sốt ruột, bỗng con ngươi co rụt lại, nội tâm xuất hiện cảm giác nguy cơ ập tới.

Đã thấy, Triệu Giang mắt thấy đánh mãi chưa xong, thì đột nhiên thu hồi phất trần, lấy ra một tấm kính âm dương, hướng về phía Ngô Hoành mà chiếu tới.

Âm Dương Kính này không phải là vật phàm, có thể lạc người hồn phách, chuyên môn t·ấn c·ông thần hồn.

Phương thức công kích thần hồn này, gần như không lọt chỗ nào, thủ đoạn bình thường khó lòng thủ hộ.

Nói thì chậm, chỉ thấy mặt kính đột ngột bắn ra một chùm sáng màu vàng, chiếu thẳng lên người Ngô Hoành, trực tiếp xuyên qua phòng thủ của lão, chiếu lên thần hồn của Ngô Hoành.

Đau

Đau nhức!

Chùm sáng giống như một cái lưỡi khoan, xéo trúng thần hồn.

Ngô Hoành chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thần hồn bỏng rát giống như bị bốc hơi vậy.

Nháy mắt trọng thương.

Đòn đánh này làm cho lão không thể đứng thẳng được, quỳ một chân trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hơi mê muội.

Đây là một tác dụng khác của Âm Dương Kính, mê hồn lạc phách.

Triệu Giang bắt gặp đối thủ b·ị đ·ánh bại, thở dài một tiếng:

"Kính này là Lạc Hồn Kính, chuyên môn t·ấn c·ông thần hồn, năm xưa lúc còn ở thời kỳ đỉnh cao, bản toạ từng tự tay âm c·hết hai vị Kiếp tộc Tôn giả. Hiện tại đối phó một tên phàm cảnh võ phu, lại vẫn phải nhờ tới Lạc Hồn Kính..."

"Được rồi, liền tiễn ngươi một đoạn đường.."

Triệu Giang nói xong, lần thứ hai nâng lên Lạc Hồn Kính hướng về phía Ngô Hoành mà chiếu tới.

"Hừ!"

Đúng lúc này, chợt có một tiếng hừ lạnh, đem chùm sáng đánh tan.

Tiếng hừ lạnh kia mang theo thiên đại đại thế, chỉ một lời, càng khiến cho Lạc Hồn Kính lung lay, tắt ngúm.

"Là ai?" Triệu Giang nhíu mày, bị âm thanh kia kinh động.

"Hả?" Bấy giờ, Ngô Hoành cũng rốt cuộc lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về trước mặt, chẳng biết khi nào xuất hiện một người chắn trước người mình.

Người vừa đến mặc áo trắng khoác đen, bóng lưng nhìn như văn nhược, nhưng nếu nhìn chính diện, liền có thể thấy được ánh mắt của hắn ngập trời khí thế.

Đông Ly thiếu chủ. Thì là Khương Ly tới cứu mình, chẳng trách một đòn vừa rồi lão không cảm giác chút nào, thì ra đã bị Khương Ly ngăn cản.

"Ngô tiền bối không sao chứ?" Khương Ly không quay đầu nhìn lão, chỉ bình tĩnh hỏi.

"Không sao?" Ngô Hoành khàn khàn đáp, nội tâm ngũ vị tạp trần. Chính mình đường đường là Vũ Tôn đỉnh phong, tại Đại Nguỵ Vương Triều xem như cường giả đỉnh cao, không nghĩ lại rơi tới tình cảnh thê thảm như vậy, còn bị Khương Ly bắt gặp.

"Chuyện kế tiếp liền giao cho Khương mỗ" Khương Ly cười nói.

"Ừm?" Ngô Hoành nhíu mày, vừa định nói cái gì, nhưng nghĩ tới chính mình đã bị trọng thương, cũng không nên già mồm cãi láo. Khương Ly có thể thong dong đi lại ở trong Thập Tuyệt Trận, hẳn là có phương pháp ứng đối với cục diện trước mắt.

Lão trước nay chưa từng đánh giá thấp thực lực của Khương Ly, nếu không cũng không quả quyết lựa chọn đầu nhập dưới trướng hắn.

Không hiểu vì nguyên nhân gì, lão có cảm giác, người sẽ thống nhất thiên hạ trong tương lai, chính là Khương Ly.

Ngô Hoành không dây dưa dài dòng, thân hình lay chuyển tránh xa phạm vi tà

Phía đối diện, Triệu Giang cũng đồng dang phát hiện Khương Ly, con mắt lộ ra một tia kinh nghi.

Bởi vì thanh niên vừa đến, tu vi so với Ngô Hoành còn thấp hơn nhiều, lại dễ dàng đánh tan công kích của Lạc Hồn Kính, quả thực vô cùng quái lạ.

"Là giả đi, bản toạ cũng không tin, bản mệnh pháp bảo của ta lại dễ dàng bị phá như vậy"

Triệu Giang lầu bầu một tiếng, trở tay bấm quyết.

Chỉ thấy bảo kính đang lơ lửng ở trên không trung đột ngột xoay tròn, tiếp theo bắn ra một luồng cực quang màu vàng, đem không gian đốt cho vặn vẹo.

Đối mặt với tinh thần công kích của đối phương, Khương Ly mặt không cảm xúc, đột nhiên nhấc chân đạp xuống, tinh thần tràn ra ngoài hóa thành một lớp niệm thuẫn trong suốt bao quanh cơ thể,

Cực quang bắn trúng niệm thuẫn chỉ khiến niệm thuẫn lung lay mấy lần, liền biến mất.

"Không thể! Ngươi sao có thể có thể đỡ lấy đòn đánh này! Giả, giả!"

Triệu Giang ngơ ngác cực kỳ, Lạc Hồn Kính của hắn từ lúc tu đạo đến nay chưa bao giờ thất thủ qua, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Mặc dù bởi vì trận pháp hạn chế, Lạc Hồn Kính chỉ phát huy chưa đến một phần trăm uy năng. Nhưng cũng không phải phàm cảnh võ tu có thể đón đỡ.

Hơn nữa tên phàm cảnh võ tu này, lại trực tiếp dùng thần niệm hóa thành lá chắn, chặn đứng đòn mạnh nhất của mình. Việc này sao có khả năng cơ chứ?

Tâm tình quá mức chấn động, khiến cho Triệu Giang rơi vào ngắn ngủi phân thần. Mà ngay lúc hắn phân thần, thân hình Khương Ly lóe lên, thoáng cái đã xuất hiện ở cách người hắn chừng ba trượng, nâng ngón tay điểm một chỉ.

Chỉ kình bắn tới, hóa thành tia sáng màu xám, nhanh chóng bắn trúng cơ thể y.

Định!

Định Thân Thuật vừa phát động, đem Triệu Giang ràng buộc tại chỗ, khiến cho y không cách nào nhúc nhích.

Nhưng Khương Ly lại không hề thừa cơ phát động công kích mà xoay người hướng về phía tòa cổ tháp ở phía xa mà lao tới.

Đã có kinh nghiệm lần trước, Khương Ly tự nhiên chẳng cần dại dột đối phó thủ trận phù binh.

Canh giữ ở trước cổ tháp Huyền Nguyên Tử gặp Khương Ly áp sát, sắc mặt cả kinh, cắn răng liền nhấc kiếm đâm tới.

"Cút!" Khương Ly hừ lạnh, tiện tay đánh ra một chưởng vỗ trúng thân kiếm.

Chỉ nghe có tiếng kim loại giao kích vang lên.

Đáng thương Huyền Nguyên Tử lần thứ hai bị vỗ bay ra ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt đất, mặt mũi xám xịt.

Tiếp theo, cổ tháp dễ dàng liền b·ị đ·ánh sụp, Thiên Tuyệt Trận phá.

Chương 339: Thiên Tuyệt Trận, Lạc Hồn Kính