Chương 343: Một Trận Quyết Thắng Thua, Thị Huyết Quân Đoàn
Hồng Thuỷ Trận, Dương Huyền ngồi ở trên cổ tháp, sắc mặt âm trầm như nước.
Trong tay y cầm một tấm trận bàn. Trận bàn này do mười phương trận phối hợp mà thành, chỉ là thời khắc này, có chín toà phương trận đã mất đi ánh sáng.
Đồng nghĩa với việc, cả chín toà phương trận là Hồng Sa, Thiên Tuyệt, Địa Liệt, Phong Hống, Hàn Băng, Kim Quang, Hoá Huyết, Liệt Diễm và Lạc Phách đều đã bị phá.
Chỉ còn duy nhất một toà phương trận còn hoạt động, chính là Hồng Thuỷ Trận mà y toạ trấn.
Thập Tuyệt Trận có thể nói là át chủ bài lớn nhất trong tay Dương Huyền.
Đây là một tấm trận đồ thời thượng cổ, do Vũ Giới Thần Hoàng chế tạo ra, chính là hung danh hiển hách sát trận, vang bóng một thời.
Vạn năm trước, có ngoại giới Kiếp Dân đánh vỡ Thiên Môn chui vào Vũ Giới.
Dẫn đầu là mười tám vị Kiếp Tộc cường giả đồng thời giáng lâm.
Chỉ là đám cường giả kia còn chưa kịp thi triển thủ đoạn, đã bị Vũ Giới Thần Hoàng dùng Thập Tuyệt Trận vây g·iết sạch sẽ.
Về sau, Vũ Giới Thần Hoàng biến mất, Vũ Điện chìm sâu vào trong dĩ vãng, Thập Tuyệt Trận cũng chôn giấu giữa dòng sông lịch sử, không người biết đến.
Hơn ba mươi năm trước, Dương Huyền vốn là người bình thường, trong đám thanh niên trẻ tuổi của Dương thị, cũng không quá nổi bật.
Nhưng trong một lần xông xáo Mai Cốt Lĩnh, y vô tình lọt vào một chỗ di tích thượng cổ.
Sau khi trở ra, Dương Huyền hầu như thoát thai hoán cốt, trở thành một người hoàn toàn khác. Y bắt đầu bộc lộ tài năng, lôi kéo thế lực, dần dần trở thành người nắm quyền của Dương thị. Về sau trở thành châu mục Thanh Châu, cuối cùng hùng cứ một phương.
Mà Thập Tuyệt Trận cùng hai đầu vương cấp biên bức, đều là những thứ mà y mang ra từ trong chỗ di tích thượng cổ đó, đồng thời chính là át chủ bài của y.
Trận chiến lần này, Dương Huyền dứt khoát từ bỏ Trấn Hải Thành, từ bỏ q·uân đ·ội dưới trướng, chính là bởi vì tự tin vào sức mạnh của Thập Tuyệt Trận.
Thập Tuyệt Trận mạnh mẽ cỡ nào, Dương Huyền là người rõ ràng nhất. Thậm chí nhất phẩm Vũ Đế xông trận, cũng chưa chắc đã toàn mạng mà ra. Cho nên kế hoạch này hầu như vạn vô nhất thất.
Ai mà nghĩ tới, bọn Khương Ly vừa nhập trận chưa đến một canh giờ, liền phá mất chín trận rồi.
Tình huống như vậy, để y kinh hãi cũng bất đắc dĩ.
Trong lúc Dương Huyền đang suy tư, thì trên bầu trời chợt sà xuống một đầu biên bức to lớn, sải cánh dài hơn chín trượng, khí thế uy phong lẫm lẫm.
"Ngươi nói, thê tử của ngươi đã thần phục người khác?" Dương Huyền trầm giọng thốt lên.
Đầu cự hình biên bức kia gật gật đầu, mắt dơi loé lên một tia kinh dị nói:
"Đúng vậy! Bản vương có thể cảm nhận được, thê tử của ta đã thuần phục một nhân loại, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện"
Dương Huyền im lặng không đáp, sắc mặt trở càng thêm khó xem.
Yêu thú bình thường, chỉ có đạt tới cấp bốn yêu soái mới có thể mở miệng nói tiếng người, cho nên đầu cự hình biên bức trước mặt chính là một đầu bát phẩm biên bức vương, thực lực không thua gì nhị phẩm Vũ Tôn.
Thê tử trong lời của nó, chính là đầu thất phẩm biên bức vương dẫn đầu hai ngàn phi kỵ ở Hoá Huyết Trận.
Năm xưa Dương Huyền lọt vào di tích thượng cổ, gặp được hai đầu biên bức này, liền dùng lời hay ý đẹp đem bọn chúng lừa ra ngoài, thay y làm việc.
Hai đầu biên bức này một đầu là thất phẩm đỉnh phong thú vương, một đầu là bát phẩm thú vương thực lực mạnh mẽ, tính cách cũng cực kỳ kiêu căng khó thuần.
Cho nên từ trước đến nay y chưa bao giờ chân chính thu phục bọn chúng. Quan hệ giữa hai bên chỉ xem như hợp tác cùng có lợi mà thôi.
Dương Huyền cung cấp đầy đủ thức ăn chỗ ở cùng các loại thiên tài địa bảo, mà hai đầu biên bức và con cái của chúng sẽ thay y chiến đấu.
Những năm này, Dương Huyền có thể thuận lợi đứng vững ở Khương thị, cũng như hùng bá Thanh Châu, hai đầu biên bức này góp công lao không nhỏ.
Mà bọn họ từ lâu đã thiết lập quan hệ hữu nghị, y và q·uân đ·ội dưới trướng mình có thể tuỳ ý điều động biên bức đại quân tham chiến. Nhưng dù là như thế, hai đầu biên bức chưa bao giờ nhận y làm chủ nhân.
Nhưng hôm nay, kiệt ngạo bất tuần biên bức vương lại tâm tình nguyện nhận người khác làm chủ rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Dương Huyền nhíu mày thật chặt, trong lòng xuất hiện một luồng hoả diễm không tên.
"Là ngươi sao?"
Nội tâm y lặng lẽ xuất hiện hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi. Người thanh niên nọ vẻn vẹn xuất thế mấy năm, liền quấy loạn Đại Nguỵ Vương Triều phong vân, sáng tạo vô số kỳ tích.
Vì thế, ngoại trừ Khương Ly ra, Dương Huyền đúng là không thể nghĩ ra ai khác làm được điều này.
"Chín trận đã phá, Đông Ly thiếu chủ hẳn là rất nhanh sẽ đánh tới đây nha..." Dương Huyền hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, dõi mắt nhìn về phương xa.
Bên dưới tháp, biên bức vương lần nữa lên tiếng:
"Nếu lát nữa kẻ địch đánh tới, bản vương sẽ không trợ giúp ngươi đối đầu với thê tử cùng con cái của ta. Nhưng niệm tình mấy mươi năm nay ngươi đối xử với chúng ta không tệ. Bản vương cũng sẽ bảo hộ tính mạng của ngươi"
Dương Huyền nghe thế thì lắc đầu nói:
"Không cần, Dương mỗ chưa chắc đã thua!"
"Vậy sao?" Biên bức vương nhỏ giọng một câu, liền tung cánh bay lên trời cao, biến mất ở giữa Hồng Thuỷ Trận.
Nửa khắc đồng hồ sau, Hồng Thuỷ Trận bị xé mở, từ bên trong lần lượt có người đi ra.
Khương Ly đứng ở trên lưng thất phẩm biên bức vương, bay ở bên cạnh lần lượt là Trấn Nam Vương Ngô Hoành, Hắc Bạch Huyền Tiễn, Thẩm Vận, Trần phu tử, Dịch Thiên Tứ, Mộ Thư Hàng, Khấu Bạch Môn, Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn, La Kiêu, Tây Thành Dũng...một đám võ đạo cường giả.
Bên dưới mặt đất hơn bảy ngàn Đông Ly Vệ, dựa theo quân trận, chỉnh tề tiến lên.
Thoáng cái đã dừng lại ở phía trước cổ tháp, cách chừng trăm trượng.
Khương Ly điều khiển biên bức vương từ từ hạ xuống, mặt đối mặt với Dương Huyền.
Nhìn kỹ, đây là một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, mặt chữ điền, để râu hai mép, trong lúc giơ tay nhấc chân tràn ra một cổ khí thế không giận tự uy. Khí thế này, chỉ những ai lâu ngày ngồi ở trên vị trí cao mới có khả năng nắm giữ.
Phía đối diện, Dương Huyền cũng đồng dạng quan sát Khương Ly, nội tâm cảm khái, tốt một vị thiếu niên anh tài.
"Các hạ chính là Dương Minh Công? Khương mỗ có lễ" Khương Ly ôm quyền khách khí nói.
"Gặp qua Đông Ly thiếu chủ, bản quan nghe danh ngươi đã lâu, bây giờ mới gặp mặt, quả nhiên là trường giang quả nhiên là trường giang sóng sau đè sóng trước..."
Dương Huyền cũng ôm quyền đáp lễ.
Khương Ly lắc đầu nói: "Dương công thủ đoạn thật khó lường, nếu không phải vãn bối khí vận tốt, chỉ sợ đã táng thân ở trong trận..."
Dương Huyền nghe thế, trầm ngâm chốc lát rồi thở dài:
"Cuối cùng trận pháp vẫn bị Khương thiếu chủ phá giải ah..."
Khương Ly trầm mặc cúi đầu nhìn xuống mặt đất phía trước cổ tháp, đứng đấy ba ngàn võ sĩ mặc áo giáp kỳ dị màu đỏ tươi.
Mỗi người nhắm chặt hai mắt, trên thân không hề có chút khí tức nào, giống như pho tượng.
"Đây là q·uân đ·ội bí mật của các hạ sao?"
Dương Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đội quân này tên là gì?"
"Thị Huyết quân đoàn..."
"Thị Huyết quân đoàn? Cái tên này không tệ. Hôm nay chúng ta chỉ có một phương có thể sống sót ra ngoài. Nếu như ngươi thắng, toàn bộ Thanh Châu, cùng với di sản của Khương mỗ sẽ là của các hạ. Nếu như ta thắng, di sản của các hạ sẽ thuộc về ta. Hiện tại, hai ta liền đánh một trận quyết sinh tử, như thế nào?"
"Bản quan cũng đang có ý đó"
"Tốt!"
"G·i·ế·t!"
Lời vừa dứt, ba ngàn Thị Huyết quân đoàn đột ngột mở mắt, đôi mắt của bọn họ không có đồng tử mà là một màu đỏ ngòm như máu, tràn ngập sát khí.
Grào Grào Grào
Ba ngàn võ sĩ rút ra trường đao, điên cuồng lao ra ngoài.
"Kết trận!"
Lệ Phi Vũ lớn tiếng, bảy ngàn Đông Ly Vệ đồng loạt nâng lên trường trường mâu, vận chuyển Kinh Dương Thần Trận. Khí huyết bốc lên cao, hoá thành mười trượng quân hồn.
Từng người chiến ý hừng hực, hô hấp dồn dập.
Thị huyết quân đoàn mặc dù không tản ra bất kỳ một tia khí thế nào, nhưng đám chiến vệ bọn họ đều thân kinh bách chiến, đối với nguy hiểm vô cùng n·hạy c·ảm.
Bọn họ đồng loạt cảm nhận được, đội quân này vô cùng đáng sợ, mạnh hơn những đội quân mà họ từng đối mặt từ trước đến nay rất nhiều.
Đây chắc chắn là một trận ác chiến.
Trên không trung, gần hai ngàn phi kỵ cũng đồng loạt nâng cao liên châu nỏ, hướng về phía Thị Huyết quân đoàn mà ngắm bắn.