Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 345: La Sơn Điểu Ngữ, Đại Chiến Kết Thúc
Trăm vạn mai nguyên thạch, đặt ở Vũ Giới không phải là một con số nhỏ. Đủ thấy, Dương Minh Công vì trận chiến này đã đầu nhập nhiều tâm huyết như thế nào.
Đoạn ký ức dần dần nhạt nhoà, ánh mắt của Khương Ly khi nhìn về phía Tiết Tống Quân cũng trở nên khác lạ.
Còn một điều nữa đó là mỗi lần khởi động Thập Tuyệt Trận đều yêu cầu nguồn năng lượng khổng lồ. Nếu dùng nguyên thạch để tính toán, tối thiểu cũng phải hơn trăm vạn mai.
"Khương thiếu chủ có thể đáp ứng nguyện vọng của tiểu nữ, tha mạng cho Dương đại nhân được chứ?"
Tiếp theo đó, từng tiếng đàn thánh thót vang lên, bao trùm hết thảy Hồng Thủy Trận.
Đáng tiếc, y thất bại trong gang tấc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trấn Hải Thành chiến dịch, cuối cùng kết thúc.
Tình tang tình tang...
Khương Ly giống như nhìn thấy được kiếp trước của chính mình.
“Tiểu hắc điểu yên tâm, ta sẽ cứu sống ngươi”
Cũng không biết qua bao lâu, bên bờ hồ xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng, chú ý tới phàm điệp cùng cá vàng, thấp giọng hô:
Chỉ cần hắn lần nữa xây dựng tháp trận, liền có thể hiệu lệnh cho phù binh làm việc.
Rất nhanh hắn liền cảm nhận được khí tức của mười vị phù binh.
Thiếu nữ nở nụ cười nhẹ nhàng, an ủi, tiếp theo nhẹ nhàng vớt phàm điểu lên, xoay người rời đi.
Cảnh giới Niệm Như Thác Đổ, chính là một cái cửa hạm, ngăn cách phần lớn võ giả, thông thường chỉ có tam phẩm Chân Vương trở lên mới đạt đến.
Dương Minh Công ngã nhào, Khương Ly ăn no.
"Quả nhiên là nó"
Tiếng đàn ấy để hắn sững sờ tại chỗ, nghe như say như sưa.
Sau trận chiến hôm nay, Khương Ly không chỉ đánh hạ Trấn Hải Thành, củng cố địa vị bá chủ ở Thanh Châu, mà còn chiếm được gần hai ngàn biên bức phi kỵ và một tấm lục chuyển Vương Trận trận đồ.
"Đây chính là Thập Tuyệt Trận..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chú ý tới, bên dưới mặt nước đang có một đầu cá nhỏ đang mong ngóng nhìn tới.
Một khi đột phá, thần niệm sẽ hoàn toàn biến hoá về chất, có thể trực tiếp dùng thần niệm công kích địch thủ.
Bọn họ bị tiếng đàn cuốn hút, lại căn bản không biết chỗ tuyệt diệu của tiếng đàn là ở nơi nào.
Phất tay đem Thập Tuyệt Trận thu hồi vào trong túi trữ vật. Lập tức không gian vặn vẹo, rồi nhanh chóng biến mất.
Được sự đồng ý của Khương Ly, Tiết Tống Quân gỡ xuống đàn cổ, đặt lên trên đùi, đôi mắt nhắm chặt.
Đợi Tiết Tống Quân mất dạng, Khương Ly mới thu hồi tầm mắt, nội tâm nổi lên chập chùng sóng lớn.
Chỉ có Khương Ly là nhìn ra chút gì đó.
Nàng không khỏi thốt lên: "Sao công tử lại biết tên gọi của nó? Ngươi từng nghe qua rồi ư?"
Một khắc trôi qua, tiếng đàn càng ngày càng thâm thúy, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.
Hắn sở dĩ kinh ngạc, không phải là vì thân phận của Tiết Tống Quân mà là thực lực của nàng.
Tiết Tống Quân không hề cố ý phóng to tiếng đàn, nhưng tiếng đàn lại phảng phất xuyên thấu không gian cách trở, truyền vào trong tai từng mỗi người trong Trấn Hải Thành, bao quát Thanh Hà thuỷ quân lẫn hải tặc Nộ Triều Thành ở bên ngoài bến cảng.
Thần niệm biến hoá, linh hồn cũng thăng hoa, võ giả đạt tới cảnh giới này nếu mất đi thân thể, chỉ cần thần hồn chưa diệt, có thể tiến hành đoạt xá trọng sinh.
"Đoạn nhạc này, có phải tên là La Sơn Điểu Ngữ?" Khương Ly không nhịn được buột miệng hỏi một câu.
Hắn lúc này không nói ra được tâm tình của mình hiện tại là như thế nào, nhưng theo tiếng đàn vang lên, quanh người hắn xuất hiện một luồng đạo vận kỳ dị, loại khí tức này ban đầu rất nhạt nhoà, nhưng theo tiếng đàn mà càng ngày càng đậm, càng càng ngày càng thâm thuý.
Tu vi thần hồn của nàng ta rất mạnh, còn mạnh hơn hắn một bậc, đã đạt tới cảnh giới Niệm Như Thác Đổ.
Nếu ban nãy, Khương Ly lựa chọn cùng Tiết Tống Quân trở mặt, vậy thì bên nào thắng, bên nào thua còn chưa biết đấy.
Nhưng sau khi, gặp được Tiết Tống Quân, Khương Ly mới phát hiện ra, chính mình tựa hồ đã quá coi khinh anh hùng trong thiên hạ rồi.
Lúc phàm điểu sắp tắt thở, tựa hồ có đồ vật gì đó đang húc lấy húc để vào người nó, phàm điệp nhập nhèm mở ra hai mắt nhìn xuống. Liền mơ hồ thấy một con cá nhỏ màu vàng, thân hình xinh đẹp, đôi mắt long lanh như trân châu, đang dùng toàn thân khí lực, cố gắng đẩy phàm điệp lên bờ.
Hồi lâu sau, tiếng đàn ngừng lại, nhưng tất cả mọi người vẫn chưa thoát khỏi dư âm của tiếng đàn, như cũ đứng sững sờ tại chỗ.
"Được!" Khương Ly gật đầu, nhẹ nhàng đáp ứng.
Tiết Tống Quân nghe vậy thì mỉm cười, tiếp theo thần niệm tràn ra, đem Dương Huyền túm lấy, nâng lên trên lưng cự hình biên bức.
Bấy giờ, tất cả mọi người mới choàng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Chương 345: La Sơn Điểu Ngữ, Đại Chiến Kết Thúc
Bao quát thủ trận phù binh Vương Dịch ở bên trong, tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngẩn người nghe đàn.
Nửa khắc trôi qua, tiếng đàn không ngừng
"La Sơn Điểu Ngữ..." Tiết Tống Quân thì thào vài tiếng, chỉ cảm thấy cái tên này rất hợp với đoạn nhạc mà nàng vừa biểu diễn. Không đúng, đoạn nhạc này vốn tên gọi là La Sơn Điểu Ngữ nha.
Đương nhiên, hiện tại hắn chỉ mời lạc ấn khí tức lên trận đồ, chưa hề đem Thập Tuyệt Trận luyện hoá, thủ trận phù binh sẽ làm việc cho hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghe lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Ly càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng nghe ở nơi nào rồi.
Dần dần tầm mắt của Khương Ly mờ mịt, trong đầu không tự chủ hiển hiện một vài đoạn ký ức rời rạc.
Tiếng đàn của nàng không ưu mỹ bằng cầm đạo tông sư, nhưng lại có một loại tình cảm hòa vào trong cốt tủy, ẩn sâu ở bên trong tiếng đàn.
Khương Ly cảm khái một tiếng, cúi đầu nhìn về phía cổ tháp phía dưới, chợt hai mắt phát sáng.
Trong đoạn ký ức đó, hắn nhìn thấy một con phàm điểu toàn thân là máu, hơi thở thoi thóp ngã xuống hồ nước.
Ban nãy, Tiết Tống Quân lơ đãng tiết lộ một tia thần niệm, mặc dù rất ít, nhưng Khương Ly lại cảm nhận rõ ràng.
Tống Tiết Quân gật đầu, vẻ mặt lộ ra đôi chút thất vọng nói:
Cho nên Khương Ly vẫn cho rằng, nếu xét về tu vi thần hồn, toàn bộ thiên hạ, hắn có thể xếp hàng đầu.
Khương Ly cầm lấy trận đồ xem xét chốc lát, bên trên đồ vật còn lưu giữ một tia khí tức của Dương Huyền.
"Xem ra vị Tiết cô nương kia cố ý để lại thứ này cho ta"
Thần niệm một đạo chia làm bốn cảnh giới là Niệm Như Thác Đổ, Niệm Như Khê Lưu, Niệm Như Trường Hà cùng Niệm Như Đại Hải.
Khương Ly lắc đầu đáp: "Khương mỗ chỉ tuỳ tiện đoán mà thôi"
Nếu yêu cầu của hắn quá mức hà khắc, hoặc là nguy hiểm tới tính mang của phù binh, bọn họ sẽ trực tiếp từ chối mệnh lệnh.
“A là một con tiểu hắc điểu. Ừm nó vẫn chưa c·h·ế·t, còn có thể cứu được!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lúc xuyên việt Vũ Giới đến nay, Khương Ly gặp được người có tu vi thần hồn mạnh nhất chính là Hắc Bạch Dạ Đế, nửa bước chạm tới cảnh giới Niệm Như Thác Đổ, tương đương với tu vi của hắn hiện tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu nói là kiếp trước sơ ngộ điểm bắt đầu, kiếp này tái ngộ là điểm cuối, như vậy giờ khắc này, Khương Ly liền từ điểm cuối, quay ngược trở về điểm bắt đầu.
Hắn không nói hai lời, tung người nhảy lên đỉnh cổ tháp, liền phát hiện, nơi này xuất hiện một tấm trận đồ cổ lão.
Khẽ thì thào vài câu, dùng thần niệm đem khí tức của Dương Huyền lưu trên Thập Tuyệt Trận Đồ xoá bỏ đồng thời lạc ấn khí tức của chính mình lên.
Lời vừa dứt, cự hình biên bức đã hoá thành một vệt sáng, biến mất ở cuối chân trời.
"Khương thiếu chủ, hữu duyên gặp lại."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.