Chương 348: Nghịch Phàm
Khương thị tổ địa náo nhiệt phi phàm, bên ngoài sơn cốc ngựa xe như nước.
Hôm nay là ngày diễn ra luận võ đại điển thường niên của Hoan Châu Khương thị.
Luận võ đại điển cứ mỗi năm sẽ tổ chức một lần, tất cả đệ tử Khương thị bất kể là dòng chính hay chi thứ đều được phép tham dự.
Những người giành được vị trí cao sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, bao gồm tài nguyên tu luyện, công pháp võ kỹ...
Nhưng phần thưởng mà bọn họ mong chờ nhất chính là chỉ cần lọt vào top hai mươi liền có thể tiến tới Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện.
Mấy năm trôi qua, Đúc Kiếm Sơn Trang đã sớm trở thành võ đạo thánh địa trong lòng vô số võ giả ở Đại Nguỵ Vương Triều.
Nghe nói tu luyện tháng ở Đúc Kiếm Sơn Trang, tương đương với tu luyện một năm ở bên ngoài. Hơn nữa, nơi đó có đầy đủ tài nguyên tu luyện, công pháp võ kỹ cao cấp. Đặc biệt nhất, nơi đây chính là thế lực sau lưng của nhân vật sáng chói nhất Đại Nguỵ hiện tại, Đông Ly Đế Chủ.
Ngặt nổi, mỗi năm Đúc Kiếm Sơn Trang chỉ phân phát ra ngoài một trăm danh ngạch. Cho nên muốn kiếm danh ngạch đi vào sơn trang tu luyện, hầu như khó hơn lên trời, mỗi lần xuất hiện danh ngạch mới đều sẽ bị vô số võ giả tranh đoạt bể đầu.
Hoan Châu Khương thị cùng Đúc Kiếm Sơn Trang Khương thị đồng mạch liên chi, tự nhiên được ưu ái hơn nhiều, một trăm cái danh ngạch, bọn họ trực tiếp chiếm đoạt hai mươi cái.
Cũng vì thế, thời gian gần đây, Khương thị luận võ đại điển sẽ vô cùng náo nhiệt.
Không ít thế lực nhao nhao cử phái đoàn tới xem lễ.
Ngay lúc này, bên ngoài sơn cốc chợt xuất hiện một người tuổi trẻ mặc áo choàng đen, có mũ che đầu.
Người này quanh thân ẩn hiện một tia khí chất kỳ dị, dẫn đến người xung quanh tuỳ tiện liền bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Chỉ là lúc người nọ đi tới cổng sơn cốc, vẫn như cũ bị hộ vệ phát hiện.
"Kẻ đến dừng lại"
Một gã hộ vệ cao giọng nói, đồng thời vươn tay cản đường.
Người tuổi trẻ nhẹ nhàng dừng bước, giương mắt nhìn lên.
Phía đối diện, gã hộ vệ bỗng chốc sững sờ tại chỗ, con ngươi co rụt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ như vậy.
Đôi mắt không hề có con ngươi, đen tĩnh như mực, giống như ánh mắt của quỷ dữ.
"Có chuyện gì sao?" Người tuổi trẻ mở miệng, âm thanh lạnh lùng phiêu miễu, không hề chứa đựng chút cảm xúc nào.
"Không...không có chuyện gì" Gã hộ vệ vội lắp bắp nói, vội vàng xê dịch người sang bên cạnh, nhường đường cho đối phương.
Người thanh niên thấy thế thì gật đầu, lầm lũi đi vào bên trong sơn cốc, tựa hồ đối với Khương thị tổ địa cực kỳ quen thuộc.
Đi chừng nửa khắc đồng hồ, rốt cuộc tới trước hội trường nằm ở trung tâm sơn cốc.
Nơi đây đã sớm chật kín võ giả.
Chính giữa hội trường xây dựng một cái võ đài hình chữ nhật, trên đài đang có hai tên Khương thị thiếu niên toàn lực giao đấu.
Người tuổi trẻ hững hờ nhìn lướt qua toàn bộ hội trường một chút, tiếp theo tùy ý tìm một chỗ vắng vẻ mà đứng đợi.
Hắn tựa hồ đang chờ đợi người nào đó.
"Huynh đệ, ngươi cũng là tán tu sao?"
Đúng lúc này, bên tai hắn chợt vang lên âm thanh khản đặc. Người tuổi trẻ quay đầu sang liền phát hiện bên phải mình là một đao khách trung niên, khuôn mặt chữ điền, dáng vẻ tràn ngập phong trần.
Lời vừa rồi đúng là đao khách trung niên này hỏi.
"Đúng vậy!"
"Hắc, vậy chúng ta xem như đồng đạo. Tại hạ Ngô Trần, xuất từ Vũ Châu. Xin hỏi huynh đệ cao tánh đại danh?" Đao khách trung niên cười nói, đồng thời hăng hái tự giới thiệu.
"Nghịch Phàm" Người tuổi trẻ nhàn nhạt đáp.
Nhưng đao khách trung niên nghe được hai từ này, thì lập tức biến sắc, dùng ngón trỏ che miệng, nhẹ giọng ho khan:
"Khụ khụ, huynh đệ chớ nên vọng ngôn. Hai chữ Nghịch Phàm không phải thích nói là nói là nói đâu, cẩn thận mất mạng..."
"Ah...vì sao lại vậy?"
Đao khách trung niên sắc mặt cổ quái, nhìn về phía người tuổi trẻ như nhìn thằng ngu, chợt hỏi:
"Huynh đệ chẳng lẽ tu luyện trong rừng sâu, bây giờ mới sơ nhập giang hồ?"
Người tuổi trẻ gật gật đầu.
Đao khách trung niên nói:
"Không trách, ngươi ngay cả Nghịch Phàm là gì cũng chẳng biết. Thiên hạ hiện này, ngoại trừ Đại Ngụy triều đình và hai đại vương phủ ra. Thì thế lực lớn nhất chính là Đông Ly Quân cùng Thánh Giáo. Đại diện của Đông Ly quân chính là Vũ Giới đệ nhất thiên kiêu Đông Ly Đế Chủ. Còn đại diện của Thánh giáo chính là Ma Chủ Nghịch Phàm"
"Chỉ có điều, khác với Đông Ly Đế Chủ danh chấn thiên hạ. Ma Chủ Nghịch Phàm cũng đồng dạng sở hữu danh tiếng rất lớn, nhưng đa phần là ác danh. Nghe đồn, Nghịch Phàm tu luyện một môn ma công, chuyên môn rút lấy tinh khí của võ giả đến bổ sung cho bản thân. Cũng bởi vì vậy, hắn tính cách quái gở, thị huyết, ưa thích g·i·ế·t chóc, đồ thành diệt môn như cơm bữa. Ác danh của hắn, đã đủ để doạ cho trẻ con ngừng khóc"
"Cho nên, hai chữ Nghịch Phàm chính là cấm kỵ. Huynh đệ về sau nên cẩn thận một chút, đừng để bị người khác nghe thấy"
"Ta biết rồi"
Người tuổi trẻ nhàn nhạt đáp.
Đao khách trung niên gặp đối phương chịu nghe mình, liền cho hắn một cái trẻ con dễ dạy ánh mắt, rồi thấp giọng nói nhỏ:
"Nghịch huynh đệ có biết, hôm nay vì sao có nhiều người chạy tới Khương thị tổ địa xem thi đấu vậy không?"
"Ồ, có chuyện lớn gì sao?"
"Đúng là có chuyện lớn" Đao khách trung niên cười thần bí nói: "Hôm nay, nghe đồn sẽ có một vị đại nhân vật giáng lâm Khương thị tổ địa"
"Vị đại nhân vật kia, Nghịch huynh đệ nhất định đã từng nghe thấy"
"Là ai?"
"Tự nhiên chính là Đông Ly Đế Chủ, hắc hắc, lão ca ta lặn lội từ Vũ Châu đến đây, chính là muốn được chứng kiến Đế Chủ một lần"
Nhắc đến Đông Ly Đế Chủ, ánh mắt của đao khách trung niên loé lên một vòng cuồng nhiệt.
Người tuổi trẻ nghe vậy, thì chỉ nhẹ gật đầu, không tiếp tục cùng gã trò chuyện.
Đúng lúc này, từ phương xa bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen lấy tốc độ cao hướng về phía Khương thị tổ địa mà đi tới.
Lúc bóng đen tới gần, tất cả mọi người mới nhìn rõ ràng, đó là một đầu biên bức khổng lồ, sải cánh gần mười trượng, che rợp cả bầu trời.
Đầu biên bức khổng lồ này, trong truyền thuyết chính là toạ kỵ của Đông Ly Đế Chủ, là một đầu bát phẩm yêu vương, sức chiến đấu không thua vì nhị phẩm Vũ Tôn.
Lấy Vũ Tôn cấp bậc yêu thú làm thú cưỡi, trên đời ngoại trừ Đông Ly Đế Chủ ra, còn ai có thể làm được.
Phía trên toạ kỵ là một người thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen, thần sắc lạnh nhạt không giận tự uy.
Bên phải Khương Ly là một nữ nhân mặc váy đỏ, dung nhan diễm lệ, tư thái thướt tha tú lệ, có phong thái tuyệt thế dường như một vị thần nữ.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt kinh diễm của vô số võ giả.
Nàng không ai khác chính là nữ nhân của Đông Ly Đế Chủ, Diễm Phi Tào Uyển Thanh.
Mà phía bên trái Khương Ly cũng đứng đấy một nữ nhân mặc váy đen, vóc người mảnh khảnh, duyên dáng.
Chỉ là, đám võ giả bên dưới khi nhìn thấy đối phương, thì đều lập tức rùng mình, không dám nhìn thẳng nàng.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nữ nhân mặc váy đen này nhìn như người vật vô hại, nhưng thực chất lại là một nữ ma đầu g·i·ế·t người không gớm tay.
Nộ Triều Thành chủ nhân, Ngọc La Sát Nữ Vương
Nàng chính là nhân vật đứng ngang hàng với Khương Ly, hung danh hiển hách.
Hạng người như thế, không phải bọn họ có thể nhìn thẳng.
Coi như Vũ Vương cường giả, đứng trước mặt nàng, cũng muốn thấp hơn một đầu.