Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 353: Binh Lâm Sơn Hà Quan, Đại Ngụy Quân Thần Phạm Bạch Hổ
"Xuất kích!" Một tiếng quân lệnh hạ xuống.
Khương Phàm, Giang Thượng cùng Tả Hữu Thánh Sứ, Pháp Vương, Hộ Pháp của Thánh Giáo, suất lĩnh ba trăm tên võ đạo cao thủ, cưỡi cự hình biên bức chúi đầu lao xuống, nhắm thẳng đầu thành mà tới.
Tiếp theo ba trăm đầu cự hình biên bức điên cuồng phun ra hơi thở.
Từng đợt, từng đợt sóng siêu âm đan xen nhau mà tràn xuống.
Mỗi nơi đi qua, vô số Đại Ngụy duệ tốt như lúa mạch liên miên ngã xuống.
"Bắn...mau bắn cho ta"
Cố Kiếm Đường trầm giọng quát lớn, sĩ tốt trên tường thành lập tức khởi động hỏa lực phòng không, hướng về phía trời cao điên cuồng oanh kích.
Vô số cung tiễn thủ, vô số cường nỗ và pháo cao xạ, hướng phía không trung liên tục khai hỏa.
Loạn thế diễn ra đã hơn bảy năm, tin tức Đông Ly Đế Chủ sở hữu không trung phi kỵ đã chẳng còn là chuyện bí mật gì.
Rất nhiều thế lực âm thầm phát triển hỏa lực phòng không nhằm đối phó với phi kỵ, cũng có thế lực nghiên cứu, thuần hóa phi kỵ của riêng mình.
Thân là một trong hai quan ải của Đại Ngụy, Võ Quan tự nhiên cũng được trang bị lượng lớn v·ũ k·hí phòng không.
Nhưng là. . .
Chớ nên nói đùa.
Cường nỗ, pháo cao xạ mặc dù có thể đánh trúng cự hình biên bức, nhưng đừng quên, điều khiển biên bức không phải binh sĩ bình thường, mà là cao tầng của Thánh Giáo, người có tu vi yếu nhất cũng là ngũ phẩm Vũ Tướng.
Bọn họ sở hữu thực lực cao cường, phản ứng nhanh lẹ, nhất chiêu nhất thức liền đem từng đầu cự tiễn hay hỏa pháo đánh bật ra xa.
Mà lại. . .
Đám Khương Phàm căn bản không dự định công thành, việc công thành là của đại quân ở bên dưới mặt đất.
Mục tiêu bọn họ là Vũ Quan chủ tướng.
Chỉ thấy, biên bức quân đoàn bay lượn vòng trên không trung chừng mười trượng, sau đó, từng vị từng vị cường giả Thánh Giáo, quanh người bọc lấy đủ loại màu sắc cương khí trực tiếp nhảy xuống đầu thành.
Còn lại ba trăm đầu biên bức thì bay v·út lên cao, tiến hành viễn trình công kích.
Ba trăm vị ường giả vừa nhảy xuống đầu thành liền thẳng tay tiến hành đồ sát.
Đại Ngụy duệ tốt, mặc dù thân kinh bách chiến, trong quân cũng cất giấu không ít cao thủ, nhưng đối mặt với một vị Vũ Đế, bảy vị Vũ Tôn, mười ba vị Vũ Vương cùng mấy trăm đỉnh cấp võ đạo quân đoàn, bọn họ quả thật chẳng tính là cái gì.
Ngắn ngủi trong chốc lát, đã bị g·iết đến sạch sẽ.
Mỗi nơi đi qua, binh sĩ liên miên ngã xuống.
Bên dưới tường thành, đại quân Thánh Giáo cũng áp sát mà tới.
Chính giữa đại quân, xuất hiện một vị võ tướng thân cao gần một trượng, quanh người cuộn trào cương khí màu đen.
Người này là một trong tứ đại pháp vương của Thánh Giáo, Cự Lực Pháp Vương.
Chỉ thấy Cự Lực Pháp Vương gầm lên giận dữ, như dã thú cuồng bạo, tuyết đọng trên tường thành đều bị tiếng gầm lớn chấn động rớt xuống.
Cự Lực Pháp Vương vũ động cự phủ, cương khí màu đen quấn quanh thân thể của hắn, sợi tóc tung bay giống như Thần Ma.
Tiếp theo một búa hung hăng trảm xuống cửa thành.
Chốt của vang lên một tiếng xoành xoạch, không chịu nổi gánh nặng, ầm nổ vỡ đi ra.
Cự Lực Pháp Vương cười lạnh, nâng cước đạp tới liền đem hai mảnh đại môn đạp văng ra xa, g·iết c·hết một mảng binh lính.
Dưới cửa thành, Cự Lực Pháp Vương tay cầm trường phủ, đột ngột quay đầu, nhẹ nhàng vung lên.
Thánh Giáo đại quân trầm mặc chốc lát, tiếp đó phát ra tiếng nộ hống kinh thiên.
Lập tức, từng đợt từng đợt binh sĩ lao qua cửa thành xông vào trong quan ải.
Trên cổng thành.
Cố Kiếm Đường đưa mắt liếc qua mấy trăm đỉnh cấp cường giả đang chầm chậm áp sát, lại thấy cổng thành Võ Quan trong nháy mắt đã bị phá, khóe miệng cười khổ không thôi.
Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh ngay ngắn mũ giáp trên đầu, đem tuyết đọng trên khải giáp chấn động rớt xuống.
Từng bước một hướng về phía đám cường giả Thánh Giáo mà đi tới.
Hai bên hông hắn, hai vị tam phẩm Vũ Vương đồng loạt cầm chặt v·ũ k·hí, nội tâm run rẩy, chùn bước tại chỗ.
Ngược lại với bọn họ, Cố Kiếm Đường tuy chỉ là tứ phẩm tông sư, nhưng đối đầu với lượng lớn cường giả lại mặt không đổi sắc, trong đôi mắt thâm trầm tràn ngập chiến ý.
Hai vị Vũ Vương thấy vậy, do dự chốc lát, cũng cắn răng đi theo.
Cố Kiếm Đường nhìn chằm chằm người tuổi trẻ mặc áo bào đen dẫn đầu, lại nhẹ nhàng đảo qua đám cường giả Thánh Giáo một lượt, giương lên trường kiếm trong tay rồi mãnh liệt phát ra gào thét.
"G·i·ế·t!"
Cố Kiếm Đường bạo rống.
Khí huyết bắn ra xung quang, tay cầm chặt trường kiếm xông về phía Khương Phàm.
"Hừ!"
Đứng bên cạnh Khương Phàm, Giang Thượng hừ lạnh một tiếng, không khí bạo nổ.
Cố Kiếm Đường lẫn hai vị Vũ Vương đồng loạt bị hất tung ra phía sau, toàn thân nhuốm máu, xương cốt vỡ toang.
Cố Kiếm Đường miệng phun bọt máu, từ dưới đất bò dậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Tiếp tục vọt tới phía trước.
Khương Phàm cười nhạt, khoát tay áo, đám cường giả Thánh Giáo đang chuẩn bị động thủ lập tức rút lui.
Cố Kiếm Đường liền như vậy giương phủ xuống máu nóng, lảo đảo, thất tha thất thểu vọt tới trước người hắn.
Toàn thân che kín v·ết t·hương, dâng lên máu tươi Cố Kiếm Đường, một kiếm chống đỡ ở trước ngực Khương Phàm, lại căn bản không đâm vào được, không thể xông phá lớp ma khí hộ thể quang người đối phương.
Cố Kiếm Đường thấy thế thì cười cười.
Trong lúc mơ hồ, hắn giống như đang ngồi tại trong quán trà ở thành Khúc Phụ, nghiêng chân, còn nghe được khúc tỳ bà vang nhẹ bên tai, nhẹ nhàng khoát tay theo tiết tấu, nhâm nhi ly trà nóng mờ mịt hương khói, cùng một đám lão binh cười đùa tí tửng...
Mũ giáp của hắn đã sớm mất đi, toàn bộ mái tóc ngổn ngang.
Hắn là chủ tướng Vũ Quan. Hôm nay Vũ Quan tuy phá, nhưng hắn chưa từng lui lại.
Ánh mắt Khương Phàm lộ ra một tia phức tạp, liếc qua vị lão tướng đối diện.
Bàn tay thon gầy giơ lên, vỗ vỗ bả vai đối phương.
Người sau lập tức vô lực quỳ rạp xuống mặt đất, chấn động làm cho bông tuyết tung bay.
Đôi mắt của hắn cũng đã ảm đạm vô thần, sinh cơ trôi sạch, cúi đầu thấp xuống, trong miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ Vũ Quan tuyết trắng.
Bên dưới mặt đất, phía trên đầu thành, tiếng chém g·iết và xung phong dần dần tắt lặng.
Đại Ngụy đệ tam hùng quan.
Vũ Quan, phá.
......
Sơn Hà Quan được xưng là Đại Nguỵ đệ nhất hùng quan, chắn ngang quan đạo huyết mạch nối liền Thượng Châu cùng các Võ Châu phương nam.
Tường thành cao trên năm mươi trượng, rộng tám trượng, kéo dài ba dặm.
Hai bên Sơn Hà Quan là núi đá cheo leo, võ lâm cao thủ vận dụng khinh công hay là có thể trèo lên, nhưng q·uân đ·ội bình thường hầu như không có khả năng vượt qua.
Cho nên, muốn đi từ Kinh Châu, Thiên Châu tới Thượng Châu, nhất thiết phải mượn đường Sơn Hà Quan.
Các thế lực phương nam muốn đánh lên Thượng Kinh, đánh hạ Sơn Hà Quan cũng là điều tất yếu.
Nhưng muốn làm được chuyện đó lại không hề dễ dàng.
Sơn Hà Quan nằm ở vị trí hiểm yếu, nên được các đời Ngụy Đế cực kỳ coi trọng. Trên thành bố trí công sự, v·ũ k·hí đều là loại tân tiến nhất, mà tọa trấn tòa quan ải này là danh tướng đệ nhất Đại Ngụy Vương Triều, quân thần Phạm Bạch Hổ.
Phạm Bạch Hổ năm nay tám mươi sáu tuổi, tu vi tam phẩm đỉnh phong, năm mười tuổi hắn bắt đầu tham gia quân ngũ, phục vụ cho triều đình Đại Ngụy đến nay đã hơn bảy mươi năm.
Hơn bảy mươi năm cầm quân đánh trận, Phạm Bạch Hổ chinh chiến bốn phương, lập vô số công lao hãn mã.
Nhất là trận chiến ở trước Quỷ Môn Quan năm mươi năm trước, Phạm Bạch Hổ dùng hai mươi vạn thân binh, phối hợp với mấy chục vạn biên quân của Trấn Bắc Vương Phủ, đánh bại hơn trăm vạn đại quân của Đông Nhạc Vương Triều, vang danh Trung Vực.
Từ đó, hắn cũng được thế nhân gọi là Đại Ngụy quân thần.
Sau trận chiến chống lại quân Đông Nhạc, Phạm Bạch Hổ nhận lệnh lui về trấn giữ Sơn Hà Quan.
Từ đó, Sơn Hà Quan trở thành bất bại chi ải, bảo vệ Đại Ngụy triều đình trước cơn loạn thế.
Sáu năm trước, tám chư hầu liên minh với nhau, dẫn đầu trăm vạn liên quân tiến công Sơn Hà Quan, cuối cùng không công mà lui. Lần nữa đem uy danh của Phạm Bạch Hổ đẩy lên cao.
Từ đó, không có phe sứ quân nào dám bén mảng tới gần tòa quan ải này.
Sáu năm trôi qua, hôm nay, bên ngoài Sơn Hà Quan tiếp tục xuất hiện đại lượng địch nhân. Nhưng địch nhân lần này, bất kể là số lượng hay chất lượng đều vượt xa mấy năm trước .