Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 358: Tam Đại Vương Triều, Thập Phương Hầu Quốc
Ngô Xương Vũ tầm mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ngọc đeo ở ngón tay cái.
Sau một hồi, mới nói:
"Hầu hạ trẫm thay quần áo, chuẩn bị vào triều."
Lão thái giám nghe thế, cũng không dám khuyên nhủ thêm, mà ngoắc tay sai tỳ nữ tiến đến.
Thái Hoà điện.
Cửa gỗ khắc hoa dồn dập mở ra, để cho nắng sớm chói chang vẩy vào.
Bên trên thang đá, văn võ bá quan, quan to hiển quý vỗ nếp uốn trên y phục, dồn dập tiến vào đại điện.
Tảo triều không có kéo dài quá lâu, Ngô Xương Vũ lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Không ít quan viên liều c·hết khuyên ngăn, b·ị đ·ánh nửa người dưới máu thịt be bét bị mang ra khỏi Thái Hòa Điện.
Nửa ngày sau.
Một đạo Thiên Tử chiếu lệnh từ trong chỗ sâu của Hoàng Thành truyền ra, có hai tên kỵ sĩ cưỡi biến dị cự điêu một bay lên phương bắc, một bay về phía tây nam.
.........
Văn Viện.
Tiếng đánh cờ chầm chậm vang vọng.
Dương Nghiễm khom người đi vào, ôm quyền nói:
"Phu tử, bệ hạ vừa truyền xuống Thiên Tử lệnh, điều động hai đại vương phủ hồi kinh cứu giá"
Trong hương đình, Trương Cự Lộc nghe tin tức này, tay phải cầm hắc tử dừng ở không trung, trầm mặc chốc lát.
Đáp lại Dương Nghiễm, chỉ có một đạo thở dài mang ý vị khó hiểu.
.......
Trung Vực có tổng cộng mười ba nước lớn nhỏ khác nhau.
Trong đó có tam đại vương triều là Đại Nguỵ, Đông Nhạc và Đại Ly.
Ngoài tam đại vương triều ra còn thêm mười nước chư hầu khác theo thứ tự là Yên, Trịnh, Trần, Lý, Tần, Vũ, Tào, Tống, Khiêm, Huyền
Một quốc gia được phân định làm vương triều hay hầu quốc, phụ thuộc vào thực lực q·uân đ·ội, diện tích lãnh thổ....nhưng quan trọng nhất đó chính là cấp bậc cường giả toạ trấn ở đó.
Một phương hầu quốc muốn lập nước, trong nước tối thiểu phải có một vị nhị phẩm Vũ Tôn toạ trấn.
Mà một cái hầu quốc muốn tấn thăng vương triều, cần thiết có Vũ Đế toạ trấn.
Vương triều phía trên là hoàng triều. Một cái hoàng triều, cần thiết thống nhất hết thảy các quốc gia ở Trung Vực.
Ngàn năm trở lại đây, Trung Vực chỉ ra đời một cái hoàng triều đó là Đại Vũ Hoàng Triều.
Vài trăm năm trước, Đại Nguỵ Vương Triều có Thiên Nhân toạ trấn, thực lực hùng cường, suýt chút nữa thống nhất Trung Vực. Đáng tiếc không rõ vì nguyên nhân gì, lại không thể hoàn thành đại nghiệp.
Về sau Đại Nguỵ dần dần suy yếu, hai cái Vương Triều khác thừa cơ phát triển, mới có thế cục như ngày hôm nay.
Xét về diện tích lãnh thổ thì cả ba vương triều đều có diện tích xấp xỉ nhau. Nhưng Đông Nhạc Vương Triều nằm ở phía bắc, quanh năm lạnh giá, khí hậu khắc nghiệt. Đại Ly Vương Triều nằm ở phía tây nam, phần lớn diện tích là sa mạc cằn cỗi. Ngược lại Đại Nguỵ cửu châu là chỗ đất đai phì nhiêu, dân cư đông đúc, sở hữu điều kiện tốt hơn hai vương triều còn lại rất nhiều.
Vì vậy, bất kể là Đông Nhạc hay Đại Ly đối với cửu châu đều trông mà thèm.
Ngặt nổi, thực lực của Đại Nguỵ vô cùng mạnh mẽ, bọn họ dù thèm cũng không dám lỗ mãng làm bậy.
Cho đến mấy chục năm gần đây, Đại Nguỵ triều đình dần dần suy yếu, các thế lực nổi lên cát cứ bốn phương, nhăm nhe khơi mào loạn thế.
Cả hai đại vương triều cũng bắt đầu rục rịch, điều động q·uân đ·ội áp sát biên giới, dự định kiếm một miếng canh.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải đối thủ khó chơi.
Đông Nhạc Vương Triều bị Trấn Bắc Vương Phủ ngăn chặn.
Đại Ly Vương Triều bị Trấn Tây Vương Phủ ngăn chặn.
Bất kể là Trấn Bắc Vương La Hầu hay Trấn Tây Vương Từ Kiêu đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, nên dù bọn họ điều động bao nhiêu q·uân đ·ội, bao nhiêu v·ũ k·hí đều b·ị đ·ánh lùi.
Cho dù cử Vũ Đế cường giả chui vào quân doanh á·m s·át, cũng như cũ thất bại mà về.
Càng đánh giận đó là mấy năm nay trong nước nội loạn nổi lên, các phương thế lực lẫn nhau chinh phạt, Đại Ngụy Vương Triều sắp đổi chủ tới nơi. Nhưng cả Trấn Bắc Vương Phủ hay Trấn Tây Vương Phủ đều cực kỳ ăn ý, nhất quyết tử thủ biên giới, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào.
Ngụy Đế Ngô Xương Vũ cũng chưa từng hạ chiếu chỉ, triệu bọn họ hồi kinh.
Cho đến hôm nay, Thiên Tử lệnh mới ra khỏi Hoàng Thành.
......
Sơn Hà Quan, Phản Thiên Cang Bắc Đẩu Trận
Khương Ly dẫn theo chín vị cường giả đồng thời xông trận.
Tiếp theo liền phân phó cho những người khác tìm phá mắt trận, mà bản thân hắn thì cùng Giang Thượng trực tiếp xông thẳng về phía chính giữa đại trận.
Tế đàn trung tâm, Chân Nhất thất tử ngồi xếp bằng ở trên cột đá tựa hồ đã chờ đợi thật lâu.
Lúc bọn Khương Ly vừa đi đến, bảy người lập tức mở hai mắt, đồng thời nghiêng đầu nhìn sang.
Hai người Khương Ly cũng lặng lẽ đánh giá bọn họ.
Ánh mắt của Đan Dương tử dừng ở trên người Giang Thượng đôi chút, rồi đứng dậy ôm quyền nói.
"Ra mắt Giang tiền bối. Nhiều năm không gặp, tiền bối phong thái vẫn như cũ"
Giang Thượng lườm Chân Nhất thất tử một chút khàn khàn đáp:
"Lão phu còn tưởng là ai, hóa ra là bảy tên tiểu bối các ngươi. Tiêu Thiên Thu có đến không, gọi hắn tới cùng lão phu luận bàn một chút"
"Gia sư hiện đang bế quan, không có xuống núi, nếu muốn luận bàn, liền để chúng ta thay gia sư tiếp đãi tiền bối đi"
Đan Dương tử nói.
"Bằng các ngươi" Giang Thượng khinh miệt cười gằn một tiếng. Vũ Đế và Vũ Tôn mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng thực lực cách xa ngày đêm khác biệt đấy.
Gặp Giang Thượng tỏ vẻ khinh thường, Đan Dương tử cũng không tức giận mà quay sang nhìn Khương Ly hỏi.
"Các chính là Đông Ly Đế Chủ ư?"
"Chính là ta" Khương Ly thản nhiên đáp. Qua màn trò chuyện vừa rồi, hắn cũng đoán được thân phận của bảy vị đạo nhân này.
Chân Nhất Tông thất tử.
Thiên hạ đồn đãi, Chân Nhất Tông là Đại Nguỵ đệ nhất tông. Hiện tại nhìn đến, vẻn vẹn thất tử liền có ba vị Vũ Tôn, bốn vị Vũ Vương lại thêm một vị giang hồ chí tôn Tiêu Thiên Thu, lực lượng hoàn toàn áp đảo hết thảy các thế lực khác.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn là không biết thời thế...
Phía đối diện, Đan Dương tử cẩn thận đánh giá Khương Ly, hồi lâu thở dài một tiếng nói:
"Trường giang sóng sau đè sóng trước, người ta nói Đông Ly Đế Chủ là tuyên cổ đến nay đệ nhất thiên chi kiêu tử, quả nhiên không phải danh bất hư truyền"
"Các hạ quá lời!" Khương Ly lắc đầu, chợt hỏi:
"Chân Nhất Tông trước nay không ưa quản chuyện thiên hạ, chư vị vì sao phải xuống núi trợ giúp Đại Nguỵ hoàng thất?"
Đan Dương tử cười đáp:
"Chúng ta không giúp đỡ hoàng thất, chúng ta chỉ hỗ trợ sư đệ của mình mà thôi"
"Phạm tướng quân là đệ tử Chân Nhất Tông?"
"Đúng vậy!"
"Thì ra là thế!" Khương Ly vuốt cằm, đã hiểu, bảo:
"Lời khách xáo đã nói xong, nếu chư vị đã muốn cùng Khương mỗ là địch, vậy hôm nay, chúng ta hai bên, chỉ một bên có thể sống sót"
"Chúng ta cũng có ý đó" Đan Dương Tử nói.
Khương Ly cười nhạt, đưa mắt nhìn Giang Thượng.
Người sau hiểu ý, nhún người nhảy lên tế đàn, chắp tay sau lưng cao giọng:
"Liền để lão phu lĩnh giáo bản lãnh của các ngươi đi"
Bảy vị đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng thời rút ra trường kiếm tung người rơi xuống.
"Đắc tội rồi!"
Lời vừa dứt, Chân Nhất thất tử lập tức bày trận Thiên Cang Bắc Đẩu hợp chiến. Chỉ thấy bảy người tiến lui tan hợp, bủa vây lấy kẻ địch.
Giang Thượng cười gằn, tựa hồ không đem bảy người để vào trong mắt, vẫn tay không lãng đãng trong màn kiếm quang thoắt lui thoắt tới, tựa hồ đã bị ép tới mức chỉ còn sức đỡ gạt không thể trả đòn, trong mấy mươi chiêu chỉ né tránh mũi nhọn của đối phương chứ chưa từng đánh trả một quyền một cước.
Khương Ly đứng ở bên ngoài quan chiến, trong ánh mắt loé lên vài tia hứng thú.
Đột nhiên thấy Giang Thượng chân trái điểm xuống đất, chân phải quét ba vòng quanh người, bức bảy người nhất tề lui lại ba bước. Khương Ly thầm khen ngợi:
"Tảo diệp thoái pháp thật là lưu loát"
Giang Thượng tựa hồ nghe được lời của Khương Ly, đắc ý cười nhẹ. Bọn Đan Dương tử thấy lão đầy vẻ ung dung tự tại như không hề b·ị đ·ánh tới mức không kịp thở, không kìm được nảy sinh nghi ngờ, chỉ thấy Giang Thượng chưởng phải vung chếch ra, đập mạnh xuống đầu Trường Sinh tử, từ thế thủ chuyển sang thế công.
Một chưởng này đập xuống, Trường Sinh tử vốn không cần đón đỡ, mà phải do Trường Xuân tử ở vị trí Thiên Quyền và Trường Chân tử ở vị trí Thiên Tuyền hai bên đánh tới giải cứu, đáng tiếc Trường Chân tử vừa tiếp cận đã bị một cước đá tới, vội vàng nâng kiếm đón đỡ, ai ngờ cước này vừa đá ra phân nửa đã co lại, hiển nhiên chỉ là hư chiêu.
Trường Xuân tử kiếm quang lóe lên đâm thẳng vào nách phải Giang Thượng, Trường Chân tử biết mình bị lừa, thầm rên lạnh một tiếng, vội vã nâng kiếm đâm ra thì đã chậm một bước.
Trường Sinh tử chỉ thấy tiếng gió rít lên, thủ chưởng của địch nhân đã đập tới đỉnh đầu, trong lúc sợ hãi cả kinh vội vàng nhào xuống đất lăn ra ngoài, chưởng kình đập xuống mặt đất, đem tế đàn đục thành cái hố. Đan Dương tử và Ngọc Dương tử bên cạnh thấy thế, quả là nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, song kiếm cùng đánh ra.
Trường Sinh tử tuy thoát nạn, nhưng trận thế Thiên Cang Bắc Đẩu đã hoàn toàn r·ối l·oạn, Giang Thượng ha hả cười một tiếng, xông thẳng về phía Thanh Tịnh tản nhân, vừa sấn tới ba bước đột nhiên quay lại, lưng đập mạnh vào Quảng Ninh tử, Quảng Ninh tử trước nay chưa thấy loại quái chiêu như thế, không khỏi thoáng ngần ngừ, đến khi muốn vung kiếm đâm vào lưng lão thì Giang Thượng đã như con thỏ vọt khỏi hang, lui ra khỏi vòng vây chừng ba trượng đứng yên, khoanh tay cười lạnh:
"Thiên Cang Bắc Đẩu Trận cũng chỉ đến thế mà thôi!"