Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 359: Uy Lực Của Toái Tinh Thủ
Bị Giang Thượng coi khinh như thế, đám Chân Nhất thất tử đều âm thầm nổi nóng.
Nhưng bọn họ không vội lên tiếng phản bác mà đồng loạt lùi lại đằng sau năm bước. Lấy Đan Dương tử dẫn đầu, sau lưng ông ta là Trường Chân tử và Trường Xuân tử.
Cuối cùng là bốn người Trường Sinh tử, Ngọc Dương tử, Quảng Ninh tử và Thanh Tịnh tản nhân.
Chỉ gặp bảy người cùng lúc vận công, khí thế bùng nổ, khí huyết bốc lên cao, hóa thành bảy cột trụ sáng, đâm phá bầu trời.
Khí huyết nối liền một mạch, ngưng tụ thành hình bắc đẩu thất tinh liên châu.
Vù vù vù vù vù vù vù
Bảy thanh thần kiếm đồng loạt bay ra khỏi vỏ, cuốn l·ên đ·ỉnh đầu của đám cường giả, toả ra bảy loại quang mang khác nhau.
"Có chút ý tứ!" Giang Thượng cười nhạt, hai tay ôm trước ngực, chưa hề ngăn cản đối thủ thi triển tuyệt học mà lẳng lặng chờ đợi, phảng phất đối với chính mình vô cùng tự tin.
"Đi!"
Đan Dương tử hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng bấm quyết, một thanh kiếm đột ngột lao ra, lấy tốc độ thật nhanh hướng về phía Giang Thượng mà bắn tới.
Người sau nheo hai mắt, đợi lưỡi kiếm tới sát bên người, liền nghiêng đầu né tránh, đồng thời xoay người vươn tay túm lấy chuôi kiếm, dự định đem nó bắt lấy.
Không nghĩ tới, lực đạo của trường kiếm quá mạnh, đem cả thân thể của lão kéo về phía sau. Tiếp đó, lưỡi kiếm bỗng nhiên ngóc đầu lao lên bầu trời, mà Giang Thượng cũng thuận thế bị kéo lên theo, trong tích tắc liền bay cao gần trăm trượng.
"Đi"
"Đi"
"Đi"
"Đi"
"Đi"
"Đi"
Sáu người Trường Chân tử, Trường Xuân tử cũng đồng thời véo quyết, sáu thanh thần kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ đồng loạt bay ra, cùng lúc quẹo lên bầu trời, bủa vây xung quanh người Giang Thượng.
"G·i·ế·t!"
Sáu người gầm lớn ra lệnh, sáu thanh thần kiếm như có linh tính, hướng về phía Giang Thượng mà trảm qua.
Đối mặt với sáu thanh thần binh sắc bén, Giang Thượng nào dám dùng thân mình đón đỡ, vội vàng thả thanh kiếm đang nắm ở trong tay ra, xoay người xảo diệu tránh né công kích của lục kiếm. Tiếp đó, chúi đầu lao xuống mặt đất.
Chỉ là bảy thanh kiếm giống như có ý thức, đồng dạng lấy tốc độ thật nhanh bám đuổi, liên tục trảm g·iết, để Giang Thượng phải chật vật tránh né.
Bảy thanh kiếm trong tay Chân Nhất thất tử đều là thần binh hiếm có trong thiên hạ, mỗi một thanh đều mang theo lai lịch rất lớn.
Bảy thanh kiếm này theo thứ tự là Yểm Nhật, Kinh Nghê, Chân Cương, Đoạn Thuỷ, Chuyển Phách, Diệt Hồn và Loạn Thần.
Bảy thanh thần kiếm, mỗi một thanh đều có uy năng khác biệt, trong đó mạnh nhất chính là thanh Yểm Nhật, đã đạt tới bát phẩm thần binh.
Giang Thượng mặc dù là Vũ Đế cường giả, nhưng không chuyên tu thân thể, bị thần kiếm chặt lên người cũng sẽ b·ị t·hương.
Giờ khắc này, lão sớm đã thu hồi vẻ khinh thị ban đầu, chuyên tâm đối địch.
Vù!
Thần kiếm trảm qua, Giang Thượng tránh né không kịp, bị lưỡi kiếm sượt nhẹ, tạo thành một vết sẹo dài trên má.
Chợt có tia sáng màu đỏ loé lên, thân hình của lão chớp mắt liền xuất hiện ở bên ngoài mấy chục trượng, trở tay lấy ra một cây trọng thước màu ngăm đen dài chừng hai thước.
Ngay lúc trọng thước vừa xuất hiện, ánh mắt Khương Ly lập tức loé lên một tia dị dạng.
Thanh trọng thước nọ cũng không có gì quá nổi bật, nhìn qua chẳng khác gì một khúc gỗ lớn bị thiêu cháy sần sùi, không biết làm từ vật liệu gì, cho người ta cảm giác cực kỳ trầm trọng.
Nhưng để hắn kinh ngạc là từ trên thân trọng thước lại toả ra một loại chân ý cuồng bạo.
Đúng vậy, chính là võ đạo chân ý.
Võ giả ở Vũ Giới tu luyện tới nhị phẩm Vũ Tôn, thì tương đương với Ngọc Mệnh cảnh ở Đông Hoang.
Muốn đột phá tới nhất phẩm Vũ Đế, cần thiết cảm ngộ võ đạo chân ý.
Đáng tiếc, võ ý cũng không dễ dàng cảm ngộ như vậy. Toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều từ ba trăm năm trở lại đây, ra đời không ít Vũ Tôn đỉnh cao cường giả, nhưng đạt tới nhất phẩm Vũ Đế chỉ vẻn vẹn bảy người.
Giang Thượng thân là Vũ Đế, tự nhiên cũng sở hữu võ đạo chân ý của riêng mình.
Lão ta nắm giữ một loại võ ý gọi là Phá Diệt.
Phá Diệt chân ý, tên như ý nghĩa, đó là mang theo một loại hơi thở muốn phá huỷ vạn vật.
Mặc dù chân ý này rất mỏng manh, vừa vặn nằm ở giai đoạn nhập môn, khoảng cách tiểu thành còn cực kỳ xa xôi.
Nhưng lại để cho đám Chân Nhất thất tử dựng cả tóc gáy.
"G·i·ế·t!"
Bảy mũi kiếm tua tủa lao đến, Giang Thượng mặt không cảm xúc, hời hợt vung ra trọng thước liền đem thần kiếm đánh bật ra ngoài, đốm lửa tung toé.
"Thất Tinh Thần Kiếm, hiện!"
Phía đối diện, Chân Nhất thất tử cũng chẳng dám chậm trễ, lập tức xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của chính mình.
Chỉ thấy bảy thanh thần kiếm lượn vòng ở trên không trung rồi lần nữa lao về phía Giang Thượng.
Trong lúc lao nhanh, bọn chúng dần dần tập hợp với nhau, hoá thành một thanh cự kiếm dài hơn ba trượng, mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa mà bắn tới, giống như đem không gian chẻ ra làm đôi.
"Hừ!" Giang Thượng hừ nhẹ, tay phải cầm chặt trọng thước, vận lực đâm tới.
Nháy mắt
Trọng thước cùng cự kiếm v·a c·hạm cùng một chỗ, kình khí bắn ra bốn phía, khiến cho phương viên trăm trượng hoá thành một vùng chân không, bất kỳ thứ gì lai vãng ở bên trong đều bị kiếm khí lẫn chân khí cắn nát thành muôn mảnh.
Ngay cả Khương Ly cũng phải lùi ra xa xa quan chiến, né tránh phong mang.
Cấp độ giao tranh như thế, tam phẩm Vũ Vương bên dưới rơi vào tất sẽ thịt nát xương tan.
Bành! Bành! Bành!
Theo từng t·iếng n·ổ lớn vang vọng bốn phương, trọng thước từng tấc, từng tấc bị cự kiếm đâm nổ, hoá thành bụi phấn rơi lả tả xuống mặt đất.
Chưa đầy ba hơi thở, trọng thước đã b·ị đ·âm vỡ chỉ còn phần chuôi, xem như báo hỏng
Sắc mặt Giang Thượng lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.
Chân khí trong người phồng lên, khí huyết như trường hà. Cánh tay phải của lão đột ngột chuyển thành màu đen, nổi lên vô số đạo hoa văn quỷ dị.
Vặn cổ tay, đem chuôi thước trực tiếp bóp nát, Giang Thượng bỗng há miệng gầm lớn. Trực tiếp dùng tay không bóp lấy mũi kiếm.
Bành!
Mũi kiếm vô kiên bất tồi, lại giống như đậu hũ bị bóp vỡ tan tành, hóa thành bảy thanh thần kiếm rớt trên mặt đất.
Chiêu số bị phá, kình lực phản ngược trở về. Đem Chân Nhất thất tử đánh bay ra sau, phun ra máu tươi phè phè.
Sau khi ổn định thân hình, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi mà nhìn về phía Giang Thượng.
"Vừa rồi tiền bối sử dụng chính là trong truyền thuyết Toái Tinh Thủ chứ?"
Giang Thượng đạm nhiên gật đầu.
"Không trách"
Mấy người Chân Nhất thất tử nghiêng đầu nhìn nhau.
Đại Ngụy Vương Triều tam đại Vũ Đế, mỗi người sở hữu một danh hiệu riêng biệt.
Tiêu Thiên Thu có biệt hiệu là Tử Huyền Diễm Đế
Trương Cự Lộc có biệt hiệu là Văn Thánh Võ Đế
Mà Giang Thượng có biệt hiệu là Toái Tinh Thủ.
Toái Tinh Thủ truyền thuyết là một môn tuyệt học thượng cổ, đã sớm vượt qua Thiên giai thượng phẩm, đạt tới cấp bậc Thiên Nhân võ học. Nghe nói luyện thành môn võ học này có thể tay không bóp vỡ ngôi sao, mặc dù không khoa trương đến thế. Nhưng uy lực tuyệt đối chẳng thể xem thường.
Bảy người bọn họ phối hợp với nhau, đúng là có thể đấu với Vũ Đế một trận. Nhưng chỉ là Vũ Đế thông thường, gặp phải cường giả như Giang Thượng, đối đầu với tuyệt học như Toái Tinh Thủ.
Thua không oan!
"Các ngươi cũng rất mạnh, Tiêu Thiên Thu dạy được một đám đồ đệ giỏi"
Giang Thượng nói, tiếp theo hai mắt híp lại, trầm giọng:
"Hiện tại, bọn ngươi còn bản lĩnh gì nữa không thì đem ra đây. Nếu không còn, vậy để lão phu tiễn các ngươi lên đường"
"Như tiền bối mong muốn"
Nghe Giang Thượng nói vậy, đám thất tử cũng chẳng hề nao núng mà phất tay thu hồi thần kiếm, rồi tung người trở lên trụ đá.
Cùng lúc đó, toàn bộ tế đàn chợt phát sáng, bảy cây trụ đá đột ngột di chuyển lên xuống, trái phải theo đủ loại phương vị khác biệt, đem Giang Thượng vây ở chính giữa.
Phản Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, hiện!