Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 360: Đại Ngụy Không Phụ Ta, Ta Tự Nhiên Sẽ Không Phụ Đại Ngụy
Ngay lúc này, không gian bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng trầm trọng, giống như trời sập.
Nhất là chính giữa tế đàn, áp lực càng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Mạnh như Giang Thượng cũng bị vô biên lực lượng áp xuống quỳ một chân trên mặt đất, đem mặt tế đàn đập rạn. Vô biên lực lượng đè nén lên vai, để lão cảm giác giống như gánh cả bầu trời vậy.
Khương Ly đứng ở bên ngoài trăm trượng, cách khá xa trung tâm, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực khủng bổ, để hắn không tài nào di chuyển.
Không chỉ bên phía Khương Ly và Giang Thượng bị trận lực khống chế, đám Khương Thần Cơ, Ngô Hoành...cũng gặp phải tình cảnh tương tự.
Bành
Mặt đất bên cạnh tế đàn đột nhiên nứt ra làm đôi, từ bên trong một đội binh sĩ do một vị lão tướng tóc bạc dẫn đầu chậm chậm đi ra.
Người này tóc trắng như tuyết, đôi mắt sắc bén như đao, giơ tay nhấc chân đều có một loại trấn áp vạn quân khí thế.
Loại khí thế này, Khương Ly từng thấy qua bên trên thân một người, chính là quốc chủ Việt quốc Trần Huyền Tông.
Khương Ly mặc dù cũng từng nhiều năm thống lĩnh đại binh, chỉ huy qua không ít trận đại chiến lớn nhỏ, nhưng trên người hắn, không có đại tướng phong thái, ngược lại có một sự cô quạnh, lạnh lùng của võ tu.
Toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, có khả năng sở hữu loại khí chất như vậy, chỉ có duy nhất một người, Đại Nguỵ quân thần Phạm Bạch Hổ.
Lại nhìn đội binh sĩ đi theo sau lưng Phạm Bạch Hổ, từng người khí thế hiên ngang, ánh mắt lạnh lùng, tu vi thấp nhất cũng là lục phẩm đại vũ sư, khí thế không thua Đông Ly Vệ chút nào, xem qua liền biết chính là vượt qua trăm trận hãn binh.
Đội quân này chỉ khoảng tám trăm người, lại đầy đủ khiến cho vô số cường giả phải nhượng bộ lui binh.
Bởi vì bọn họ chính là đội quân vương bài dưới tay Phạm Bạch Hổ, Hổ Bí Chiến Vệ.
Hổ Bí Chiến Vệ mặc dù không sánh được Hãm Thiên Thiết Kỵ của Trấn Bắc Vương Phủ hay Long Tượng Giáp Vệ của Trấn Tây Vương Phủ, nhưng so với q·uân đ·ội vương bài của hầu hết các sứ quân trong thiên hạ đều mạnh hơn rất nhiều.
Tám trăm người, chính diện đánh bại mười hai mươi vạn đại quân là chuyện thường tình.
Hổ Bí Chiến Vệ đi theo Phạm Bạch Hổ chinh chiến sa trường nhiều năm, trải qua trên trăm trận chiến, đạt được vô số chiến công hiển hách.
Chỉ gặp Phạm Bạch Hổ dẫn theo tám trăm chiến vệ đi tới trước mặt Khương Ly, tay cầm chiến đao, lẳng lặng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, gật đầu khen tặng:
"Quả nhiên là nhân trung long phượng, Đông Ly Đế Chủ gặp mặt rồi!"
Phía đối diện, Khương Ly cũng tỉ mỉ đánh giá đối phương, cười đáp:
"Gặp qua phạm tướng quân!"
"Phạm tướng quân không hổ là Đại Nguỵ đệ nhất danh tiếng, tiện tay liền đem phi kỵ của ta diệt sạch, lại đem Khương mỗ cùng cường giả dưới trướng lừa tới đây, một mẻ hốt gọn. Khương mỗ lấy làm bội phục"
Phạm Bạch Hổ cười nhạt giải thích:
"Phản Thiên Cương Bắc Đẩu Trận có hai cái công năng, một là hấp thu lực lượng của bên ngoài, rồi tiến hành phản kích kẻ địch ngoài trận mà hai đó là dùng lực lượng đó để khống chế kẻ địch ở trong trận. Lúc trước đối phó biên bức phi kỵ, mấy vị sự huynh sư tỷ chỉ vận dụng một phần nhỏ trận lực, phần lớn trận lực chuyên môn để đối phó cường giả bên phía Khương Đế Chủ ngươi"
"Chuyện này nhắc đến nguyên nhân một phần cũng là bởi vì các hạ quá mức tự tin, dám dẫn người vào trận"
Khương Ly lắc đầu nói:
"Không phải Khương mỗ tự tin, mà là chẳng còn cách nào. Phạm tướng quân cùng chư vị đạo trưởng bố trí trận pháp vốn là dương mưu. Chỉ cần trận pháp không phá, chúng ta liền không cách nào vượt qua Sơn Hà Quan. Nhưng muốn phá trận lại phải nhập trận, khi đó chính là tự mình sa lưới"
"Ồ, Khương Đế Chủ đã hiểu rõ như vậy, vì sao còn đi vào?" Phạm Bạch Hổ hỏi.
Khương Ly chưa kịp trả lời thì đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt từ phương xa truyền tới.
"Bởi vì, cái gì Phản Thiên Cương Bắc Đẩu Trận căn bản không làm được gì chúng ta!"
Đám Phạm Bạch Hổ, Chân Nhất thất tử đồng thời giật mình quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy phía xa xa chẳng biết lúc nào xuất hiện một người tuổi trẻ mặc áo bào đen có mũ trùm đầu, sắc mặt đằng sau mũ trùm đầu mang theo vài phần âm nhu.
Người nọ nhàn nhã đi giữa đại trận, vô cùng vô tận áp lực xung quanh tựa hồ không ảnh hưởng chút nào tới hắn.
"Kẻ này...."
"Hắn...vì sao hắn không việc gì?"
"Chuyện này không có khả năng"
Sáu người Trường Chân Tử, Trường Xuân Tử nhao nhao sắc mặt đại biến, hầu như không thể tin vào mắt mình.
Uy lực của Phản Thiên Cang Bắc Đẩu Trận mạnh mẽ thế nào, bọn họ là người biết rõ nhất.
Một khi đã vào phạm vi đại trận, coi như Vũ Đế cường giả cũng có nguy cơ vẫn lạc.
Đơn cử như Giang Thượng thực lực mạnh mẽ vô song. Bảy người bọn họ phối hợp Thiên Cang Bắc Đẩu Trận, vận dụng chiêu số mạnh nhất vẫn như cũ đại bại.
Nhưng đối phương hiện giờ đã bị trận pháp khống chế, giống như cá nằm trên thớt.
Thanh niên trước mặt, nhìn qua tuổi tác cùng Khương Ly tương đương, dù thiên phú yêu nghiệt như thế nào cũng không đạt đến cấp độ Vũ Đế chứ?
Nhưng đối phương lại có thể dễ dàng đi lại trong đại trận. Chuyện này, quả thực khiến người ta rợn tóc gáy.
Nhất thời đám người tâm loạn như ma.
Mà Đan Dương tử giống như nghĩ tới điều gì đó, thần tình trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Trở tay lấy ra trận bàn, lại phát hiện, ánh sáng trên trận bàn đã sớm tắt nhím từ lâu, để lão đứng c·hết trân tại chỗ, thậm chí có người hoài nghi nhân sinh.
Phạm Bạch Hổ bên này cũng từ từ thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, buồn bã nói:
"Thì ra là như vậy! Chẳng trách Khương Đế Chủ dám lấy thân mạo hiểm thì ra đã tính toán từ trước"
"Hôm nay Phạm mỗ thua không oan!"
Khương Ly chưa đáp lời, khoé miệng hơi nhếch lên, khẽ liếc qua Khương Phàm một chút. Người sau hiểu ý, đột nhiên phất tay.
Vô biên áp lực xung quanh đột nhiên đổi hướng, vốn nhắm về phía đám người Khương Ly, nay đổi thành nhắm tới đám Chân Nhất thất tử, Phạm Bạch Hổ và Hổ Bí Chiến Vệ.
Lần này, đến lượt bọn họ bị giam cầm tại chỗ không thể nhúc nhích.
Bấy giờ, bọn họ mới hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Thủ hạ của Khương Ly lại vô thanh vô tức c·ướp đoạt quyền khống chế Phản Thiên Cang Bắc Đẩu Trận.
Nhưng làm sao có khả năng?
Phản Thiên Cang Bắc Đẩu Trận là trận pháp hộ sơn của Chân Nhất Tông, do tông chủ Tiêu Thiên Thu tự mình bố trí.
Đám Chân Nhất thất tử cũng chỉ có thể mượn nhờ trận bàn mới có thể điều khiển nó.
Muốn tùy ý điều động đại trận, trừ khi là Tiêu Thiên Thu tự mình xuất thủ.
Đáng tiếc, bọn họ không biết rằng, trên đời này còn một loại thần thông nghịch thiên như Ngự Linh Quyết.
Không cần am hiểu trận pháp, không cần luyện hóa, phất tay liền khống chế một tòa cửu phẩm Đế Trận.
Áp lực được hóa giải, Khương Ly nhẹ nhàng vận động tay chân, bước tới trước mặt Phạm Bạch Hổ, thản nhiên nói:
"Đại Ngụy bại cục đã sớm hiện rõ rành rành."
"Đại Tướng quân là người sáng suốt, cớ sao lại cố chấp thủ hộ triều đình cho bằng được?"
Phạm Bạch Hổ đáp:
"Đại Ngụy không phụ ta, Phạm mỗ tự nhiên sẽ không phụ Đại Ngụy"
Khương Ly nghe thế thì trầm mặc chốc lát mới nói:
"Ta kính ngươi là bậc đại trượng phu, liền không làm khó ngươi. Qua hôm nay liền tá giáp quy điền đi"
"Các hạ không g·iết ta?"
Phạm Bạch Hổ kinh ngạc hỏi, phải biết lúc trước, tự tay ông ta đem hơn bốn trăm biên bức phi kỵ dưới trướng Khương Ly chôn g·iết sạch sẽ.
Theo tính cách của Khương Ly thì hoặc là ép ông ta đầu hàng quy thuận chính mình, hai là xử tử tại chỗ.
Nào ngờ Khương Ly lại để chính mình tá giáp quy điền.
"Làm sao, không muốn?" Khương Ly nhàn nhạt hỏi.
Phạm Bạch Hổ lắc đầu, ôm quyền cười nói:
"Tạ ơn Khương Đế Chủ khai ân. Phạm mỗ cả đời này đều chinh chiến ở trên sa trường. Chưa từng được ngắm cảnh đẹp trong thiên hạ, cũng chưa từng được ăn đồ ăn ngon trong thiên hạ. Hôm nay, Đại Ngụy đã không còn cần ta lo lắng, ta liền cầm kiếm du ngoạn giang hồ, ngắm nhìn sơn hà cảnh sắc?"
"Ừm" Khương Ly nhíu mày, nhẹ liếc qua vị lão tướng trước mặt. Từ trên người đối phương, hắn phát hiện bóng dáng của mình năm nào.
........
"Giờ tuổi thọ của lão phu chỉ còn chừng mười năm, vừa lúc tu vi bắt đầu rớt xuống. Thương Lan Kiếm Vương sáng nay mới gửi chiếu lệnh ân chuẩn, ngày mai ta sẽ rời thành đi du ngoạn, ăn hết món ngon trong thiên hạ, nhìn hết cảnh đẹp giữa trời đất, thuận tay g·iết một chút hạng người làm ác. Chờ đến ngày sắp c·hết, thì lá rụng về cội, về nhà nằm. Đến lúc đó, cũng không cần làm phiền mấy vị bằng hữu nữa rồi"