Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 361: Binh Lâm Đại Nguỵ Đế Kinh
Cứ như thế, đại chiến Sơn Hà Quan vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Phạm Bạch Hổ dẫn theo Hổ Bí Chiến Vệ tá giáp quy điền.
Bốn mươi vạn Đại Nguỵ duệ tốt còn sót lại, phân nửa đi theo Khương Ly tiến đánh Thượng Kinh.
Phân nửa còn lại thì lựa chọn xuất ngũ.
Còn về phần Chân Nhất thất tử, Khương Ly cũng không đem bọn họ g·iết c·hết, mà thả tự do.
Bảy người nọ cùng hắn không thù không oán, lại thêm phía sau bọn họ thế nhưng là thần bí khó lường Đại Nguỵ đệ nhất cường giả Tiêu Thiên Thu.
Theo như lời của Giang Thượng, thì mấy chục năm trước, lão chỉ có thể ở dưới tay Tiêu Thiên Thu chống đỡ năm mươi chiêu.
Thực lực của Giang Thượng như thế nào, bản thân hắn đã được chứng kiến. Nếu đối phương đã nói vậy, thì hiển nhiên thực lực của Tiêu Thiên Thu nhất định vô cùng khó lường, hắn tạm thời chưa muốn đắc tội với đối phương.
Sau khi chỉnh đốn lực lượng, ngày thứ hai Khương Ly liền dẫn theo đại quân hướng về phía Thượng Kinh mà đi.
Trên đường đi, vượt qua không ít thành trấn lớn nhỏ, đều vội vàng tiến hành nghênh đón đại quân, vì thế đại quân mặc dù nhân số đông đúc, lại chỉ hao tốn ba ngày liền đã tiến tới ngoài thành.
Thượng Kinh là đế đô của Đại Nguỵ Vương Triều, nơi đây phú quý hào hoa, ngựa xe như nước. Ngay cả tường thành cũng cao lớn hơn những toà thành khác rất nhiều.
Chỉ là hôm nay toàn bộ Thượng Kinh vắng lặng lạ thường, từ bình dân bá tánh cho đến quan lại thế gia, cự thương lớn cổ đều ẩn nấp ở trong nhà, không dám ló mặt ra ngoài.
Bên trên tường thành, cấm vệ quân thống lĩnh Đặng Huân nheo mắt nhìn về phía địch quân rậm rạp như cá diếc sang sông, che kín bầu trời đang chầm chạm kéo tới, nội tâm xiết chặt, than nhẹ:
"Ngay cả Phạm thượng tướng cũng thất bại, trời muốn vong Đại Nguỵ rồi ư?"
Hai bên cạnh hắn, từng vị cấm vệ cầm chặt v·ũ k·hí trong tay, sĩ khí điêu linh.
Mấy năm nay, Đông Ly Đế Chủ quật khởi thế như chẻ tre, quét ngang thiên hạ, sau khi đánh xuyên Sơn Hà Quan, thế đã không thể đỡ.
Đại Nguỵ diệt vong đã ở trước mặt, bọn họ là một giới võ phu yếu đuối, có thể làm được gì cơ chứ. Đừng nói bọn họ, ngay cả Vũ Tôn, Vũ Đế cũng chẳng làm nên trò trống chi.
Bên dưới mặt đất, hơn hai trăm vạn đại quân lít nha lít nhít, đem bốn phía kinh thành vây chặt như nêm cối.
Phía trên bầu trời, từng đầu cự hình biên bức lượn lờ ngang dọc, trên lưng biên bức là từng vị cường giả hàng đầu, toả ra khí thế khủng bố tuyệt luân, khiến cho không khí của Thượng Kinh vốn đã nặng nề, càng thêm ngột ngạt.
Ngay lúc này, phía cao trên thương khung chợt vang vọng một âm thanh nhàn nhạt, lại rơi rõ ràng vào trong tai từng người.
"Đại Nguỵ đ·ã c·hết, Đại Ngu đương lập"
"Người đầu hàng không g·iết!"
Lập tức, bên dưới mặt đất, mấy trăm vạn đại quân đồng thời hô lớn.
"Đại Nguỵ đ·ã c·hết, Đại Ngu đương lập"
"Đầu hàng không g·iết"
"Đầu hàng không g·iết"
Trăm vạn võ phu đồng thời cất tiếng, âm thanh phá tan tầng mây, vang vọng bốn phương trời, khiến cho binh sĩ trên tường thành run lẩy bẩy.
....
Cùng lúc này, Đại Nguỵ hoàng cung sớm đã loạn thành một đoàn.
Mưa gió nổi lên đè nén, nhường lão thái giám không khỏi hít một hơi thật sâu. Lão biết, nên đến cuối cùng sẽ đến.
Lão ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn quanh Tử Kim Cung vắng lặng.
Ngô Xương Vũ đổi lại nhung trang, một thân áo giáp màu vàng kim vô cùng chói mắt. Bên hông hắn cài lấy một thanh trường kiếm như hoàng kim chế tạo thành, chính là một trong thập đại thần binh của thiên hạ.
Trấn Quốc Kiếm
Bốn trăm năm trước, sau khi Ngô Thái Tổ thống nhất cửu châu, lập nên Đại Ngụy Vương Triều bèn hội tụ tất cả Chú Kiếm Sư tốt nhất trong thiên hạ, hỗn hợp ngũ kim mà đúc thành thần binh, xem như bảo vật trấn quốc, chính là binh khí của các đời Nguỵ Đế.
Ngô Xương Vũ đứng lặng ở trước ghế rồng, đưa lưng về phía lão thái giám, không biết đang trầm tư lấy điều gì.
Hắn không đi tới cổng thành của Đế Kinh, không hề tự mình giám chiến, ngược lại là đợi ở bên trong Tử Kim cung, tựa hồ tại chờ mong cùng chờ đợi cái gì đó...
Bầu trời tuyết trắng tung bay, tựa hồ cũng cuốn theo lấy áp lực nặng nề.
Giống như nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền tới, Ngô Xương Vũ hơi nhíu nhíu mày, vuốt ve Trấn Quốc Kiếm, rất nhanh sắc mặt liền trở về nguyên bản không chút cảm xúc.
Lão thái giám cúi thấp đầu xuống, âm thanh vừa rồi, nhường sắc mặt của lão trở nên vô cùng phức tạp. Cuối cùng vẫn là đi đến thời khắc này, thời khắc Đại Nguỵ sinh tử tồn vong.
Phía sau lưng lão ta là mười hai vị đại nội cao thủ, đồng dạng sắc mặt ngưng trọng.
Mười hai vị thái giám này đều đầu tóc bạc phơ, khí tức sâu nặng, tu vi thấp nhất cũng là tam phẩm Vũ Vương, bọn họ xem như nội tình của Đại Nguỵ triều đình, chuyên môn ẩn núp ở trong hoàng cung, bảo vệ hoàng đế.
Sau khi hay tin Sơn Hà Quan thất thủ, hầu hết văn võ bá quan hoặc là trốn ở trong nhà, hoặc là chuẩn bị chờ đón Khương Ly nhập chủ Thượng Kinh, lại hỗn một chút mặt, hi vọng có thể tiếp tục làm quan cho tân triều.
Đại Nguỵ đổi chủ, c·hết cũng là Ngô thị hoàng thất, không ảnh hưởng tới bọn họ.
Bọn họ chỉ cần biết thân biết phận, thể hiện ra năng lực nói không chừng còn có được tân đế trọng dụng.
Vậy nên cho đến cuối cùng, còn trung thành với Ngô Xương Vũ cũng chỉ có mười ba vị hoạn quan.
"Bệ hạ....phản quân đã ở ngoài thành, nếu không chúng ta rời khỏi Thượng Kinh, giữ được thanh sơn sợ gì không có củi đốt..."
Lão thái giám do dự nói.
Ngô Xương Vũ nghe thế thì cười nhạt bảo:
"Nếu trẫm đoán không nhầm thì họ Khương kia đã sớm bố trí thiên la địa võng, lên trời xuống đất đều khó trốn thoát, hiện tại còn muốn trốn? đã muộn..."
"Hơn nữa, trẫm chưa chắc đã thua"
"Ừm!" Nghe được lời của Ngô Xương Vũ, cả lão thái giám lẫn mười hai vị đại nội cao thủ đều giật mình nhìn nhau, chẳng lẽ Ngô thị hoàng thất còn có lá bài tẩy gì chưa lật hay sao.
Nghĩ đến, Ngô thị thống trị Đại Nguỵ bốn trăm năm, từng sinh ra Thiên Nhân cường giả, lưu lại nội tình không phải thế lực bình thường có thể so sánh.
Những năm gần đây, Đại Nguỵ dần dần suy yếu, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo.
Nội tâm bọn họ không khỏi loé lên một chút chờ mong.
"Bệ hạ. . ."
Lão thái giám định nói gì, thì Ngô Xương Vũ chợt phất tay.
"Các ngươi theo trẫm tới."
Hắn nói xong liền xoay người đi ra khỏi Tử Kim Cung, hướng về phía chỗ sâu của hoàng cung mà đi tới.
Đoàn người chậm rãi vượt qua ngự hoa viên, đi tới thái miếu.
Nơi đây sắp đặt linh vị của các đời Ngụy Đế, cũng là chỗ cấm địa của hoàng cung, được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Dù hôm nay, địch quân áp cảnh, thủ vệ thái miếu không ai rời bỏ cương vị, vẫn chăm chú canh phòng.
Gặp Ngô Xương Vũ dẫn theo mười ba người đi tới, đám thủ vệ hơi hành lễ đôi chút liền tiếp tục đứng yên như pho tượng.
Đi đến trước linh đường, Ngô Xương Vũ để lại đám thái giám chờ ở ngoài, chính mình tiến vào bên trong, hướng về mười mấy tấm bài vị quỳ mọp xuống mà nói rằng:
"Hôm nay, Đại Ngụy đến rồi lúc tối hậu quan đầu, mấy trăm năm cơ nghiệp sắp mất. Hậu bối vô năng, không đủ sức bảo vệ Đại Ngụy giang sơn, chỉ đành cầu xin tổ tiên trợ giúp ta một phần lực lượng"
Nói xong liền dập đầu chín cái rồi đứng dậy xoay người rời đi.
Ngay lúc Ngô Xương Vũ vừa quay lưng, bên trong thái miếu chợt truyền ra một tiếng thở dài.
Cùng lúc đó, toàn bộ hoàng cung đột ngột bốc lên khói đen nghi ngút, chớp mắt đã che khuất bầu trời.
Mặt đất phía dưới thái miếu chợt nứt làm đôi, để lộ ra một chỗ địa đạo tối như mực.
"Bệ hạ, đây là..." Lão thái giám lẫn đám cao thủ đại nội đều giật mình kinh ngạc.
Ngô Xương Vũ thản nhiên nói:
"Đây là nội tình chân chính của Đại Ngụy Vương Triều...."
Nói xong liền dẫn đầu đi xuống địa đạo, những người còn lại đồng thời hít sâu một hơi, lầm lũi đi theo.
Đại Ngụy Vương Triều rốt cuộc còn sở hữu lá bài tẩy gì?