Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 365: Dưới Thành, Tam Đại Quân Hồn Tranh Minh
Ngô Xương Văn vận dụng thần niệm, tinh tế kiểm tra thân thể mới của mình.
Cỗ thân thể này hạn mức cao nhất cũng không quá cao, nếu có đầy đủ tài nguyên chồng chất lên, nhiều nhất có thể đạt tới tông sư đỉnh cao, muốn đột phá tam phẩm Vũ Vương, thì nhất thiết phải cần cơ duyên to lớn.
Nếu là cường giả bình thường, tất nhiên sẽ không lựa chọn thân thể như vậy mà đoạt xá.
Nhưng Ngô Xương Văn lại không quá để tâm, bởi vì trong tay lão sở hữu một món bảo vật tuyệt thế thiên hạ, Hoả Nguyên Châu.
Chỉ thấy lão khẽ ngưng tụ tâm thần, từ giữa ấn đường chậm rãi bay ra một viên cầu màu đỏ như máu, mang theo ánh sáng huyền diệu.
Nhìn kỹ, viên cầu này cũng không hoàn toàn đặc, mà được tạo thành từ vô số đạo phù văn cổ lão, tối nghĩa khó hiểu.
Đây chính là trong truyền thuyết Đạo Nguyên chi lực.
Đạo Nguyên chính là căn nguyên của đại đạo.
Cổ nhân nói: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô d·ụ·c dĩ quan kỳ diệu, thường hữu d·ụ·c dĩ quan kỳ hiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn.
Đại đạo bản nguyên, không phải người bình thường có thể hiểu được.
Viên cầu màu đỏ vừa xuất hiện, lập tức không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Bên trong Kim Tự Tháp ngược, thập đại ma tướng cùng Địa Ngục Quân Đoàn đang ngủ say, giống như cảm nhận được thứ gì đó kinh khủng, thân thể đồng loạt co rúm lại, run rẩy.
Viên cầu màu đỏ này, chính là một trong sáu thần vật truyền thuyết ở Vũ Giới.
Hỏa Nguyên Châu
Ba trăm năm trước, thần vật giáng lâm nhân gian, tử khí ba vạn dặm, thanh khí bát ngát bốn phương trời. Dẫn đến vô số thế lực, cường giả liều mạng tranh đoạt.
Ngô Xương Văn khi ấy là thiên tử đời thứ hai của Đại Ngụy Vương Triều, dẫn dắt binh hùng tướng mạnh dưới trướng, tham dự trận đại chiến này.
Cuối cùng dành được Hỏa Nguyên Châu, lại mượn nhờ Hỏa Nguyên Châu mà thoát thai hoán cốt, đánh vỡ thiên địa chi bình, đột phá Thiên Nhân.
Tuy nhiên, dù nắm giữ Hỏa Nguyên Châu nhiều năm, đối với món thần vật ấy, lão chỉ hiểu đôi chút mà thôi.
Cũng chỉ có thể vận dụng được vài phần ngàn công dụng của nó.
Có điều, vẻn vẹn khai thác được phần nhỏ sức mạnh của Hỏa Nguyên Châu, đã đầy đủ để lão đạt tới thành tựu mà vô số võ giả khao khát.
Ngô Xương Văn hít một hơi, ánh mắt lấp lóe.
Nơi đây có mười vạn Địa Ngục Quân Đoàn đoàn, mỗi một cái đều vô cùng cường đại, ẩn chứa sinh cơ khó lòng đong đếm.
Có thể thôn phệ lực lượng cũng là vô cùng vô tận.
Ngô Xương Văn bố cục mấy trăm năm, bồi dưỡng Địa Ngục Quân Đoàn, lại vận dụng thiên văn sổ tự tài nguyên, nhân lực, bố trí nên một tòa đại trận kinh thiên.
Tự nhiên là có mục đích rõ ràng.
Lão muốn mượn lực lượng đó, lần nữa đánh vỡ thiên địa xiềng xích, đột phá Thiên Nhân đệ nhị kiếp.
Mà hiện tại, thời cơ đã thành thục.
Chỉ cần đem cỗ thân thể mới cải tạo lại, sau đó hấp thu lực lượng của mười vạn Địa Ngục Quân Đoàn cùng sinh mệnh lực của ngàn vạn dân chúng Thượng Kinh.
Lão liền có thể phá vỡ trói buộc, hồi phục tu vi.
Kể từ đó, vô địch thiên hạ, gần trong gang tấc.
Chỉ cần lão đột phá nhị kiếp Thiên Nhân, cái gì siêu thoát thế lực, cái gì Bạch Ngọc Kinh, đều là hổ giấy.
Sau đó....
Ngô Xương Văn bấm quyết, Hỏa Nguyên Châu đột nhiên rung động, từ chính giữa viên châu, một tia năng lượng màu đỏ thẫm bắn ra. Tia năng lượng này rất nhỏ, so với sợi tóc còn bé hơn trăm lần, dùng mắt thường cực kỳ khó nhìn thấy.
Nhưng lúc tia năng lượng này vừa chạm vào thân thể của Ngô Xương Văn, thì toàn bộ thân thể lão bị đốt cháy, thoáng chốc chỉ còn bộ xương khô, chống đỡ lấy linh hồn.
"Hấp"
Ngô Xương Văn nghiên răng, khống chế thân thể, điên cuồng thôn phệ sinh mệnh lực.
Vô biên vô tận sinh mệnh lực, được trận pháp rút ra, hướng về phía đại trận mà trút xuống, bị lão tham lam thôn phệ.
Cứ như thế, thân thể Ngô Xương Văn lần lượt sụp đổ, lại trọng lập, cứ như thế sụp đổ trọng lập, hàng trăm, hàng ngàn lần.
Mỗi lần sụp đổ, trọng lập, thân thể lão lại lần nữa cường đại, lần nữa hoàn mỹ vô khuyết.
....
Cùng lúc đó, bên ngoài Đế Kinh, Khương Ly sớm đã hạ lệnh cho đại quân lui lại đằng sau mười dặm.
Được phép tiếp cận tường thành, tu vi tối thiểu cũng là lục phẩm đại vũ sư.
Bấy giờ đứng đối diện với hắn, là hai người đàn ông trung niên mặc trọng giáp.
Giáp trắng là Trấn Bắc Vương La Hầu.
Giáp đỏ là Trấn Tây Vương Từ Kiêu
Hai vị khác họ Vương này, thế nhưng là nhân vật thanh danh hiển hách. Đại Ngụy cửu châu, người người đều biết.
Hiện tại gặp mặt, Khương Ly hoàn toàn xác nhận, bọn họ không phải hư danh.
Hai người này tu vi đều là nhị phẩm Vũ Tôn, khí tức sâu như biển, ánh mắt sắc bén như đao.
Trên người mang theo khí thế, không thua Phạm Bạch Hổ chút nào.
"Nhị vị ngược lại là người trung can nghĩa đảm, mang theo q·uân đ·ội vương bài, không ngại đường xá xa xa xôi chạy tới đây để cứu giá. Khương mỗ bội phục"
Khương Ly cười nhạt nói.
Cả La Hầu lẫn Từ Kiêu đều trầm mặc, hiển nhiên nghe ra ý chế nhạo trong lời của hắn.
Hai người bọn họ tuân theo quân lệnh về kinh cứu giá, ai nghĩ còn chưa kịp làm gì, đã chứng kiến tình cảnh nhân gian luyện ngục.
Trầm mặc chốc lát, La Hầu chợt lên tiếng:
"Hoàng đế đã không cần chúng ta trợ giúp. Hiện tại, cần cứu mạng chính là dân chúng ở trong thành, chẳng hay Khương Đế Chủ có cách nào phá trận không?"
Từ Kiêu gật đầu, bọn họ thân là Đại Ngụy quyền quý, cũng không muốn nhìn thấy nhiều người dân vô tội c·hết oan c·hết uổng.
"Trận pháp trước mặt đã sớm vượt qua cửu phẩm, đạt tới Thiên Nhân đại trận. Hiện tại chỉ còn cách dùng lực phá trận."
"Nghe nói nhị vị Vương gia nắm giữ hai chi q·uân đ·ội vương bài, có thể ngưng tụ quân hồn, thực lực vô địch. Liền phối hợp với Đông Ly Vệ cùng cường giả dưới trướng ta, tiến hành hợp kích, đánh phá trận quang."
"Tốt, liền theo ý của Khương Đế Chủ "
"Từ mỗ không có ý kiến"
Tiếp theo, phía trước cửa nam của Thượng Kinh, đột ngột xuất hiện ba đạo quân hồn uy phong lẫm lẫm.
Phía bên trái là một đạo quân hồn mặc áo giáp trắng, cưỡi trên lưng ngựa, cao chừng ba ngươi trượng.
Phía bên phải là một đạo quân hồn màu đỏ của cam, đồng dạng cao khoảng ba mươi trượng, quang áo giáp huyết khí bốc lên rừng rực như lửa. Quân hồn này cầm một chiếc khiên lớn, cùng một thanh đại kiếm, khí thế như bàn thạch.
Mà chính giữa là một đạo quân hồn mặc giáp đen, cao hơn hai đạo quân hồn còn lại một cái đầu, tay cầm chiến kích.
Ba đạo quân hồn đứng song song với nhau, khí thế ngập trời, giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa.
Phía xa xa, mấy trăm vạn sĩ tốt ngắm nhìn cảnh tượng hoành tráng, như si như say.
"G·i·ế·t"
Một tiếng hiệu lệnh vang lên, ba đạo quân hồn đồng loạt vận dụng chiêu thức mạnh nhất của mình đánh lên trận quang.
Đoàng đoàng đoàng
Giống như thiên thạch va vào đại địa, mặt đất đang run rẩy, t·iếng n·ổ vang vọng hàng trăm dặm.
Phía trên bầu trời, cường giả dưới trướng Khương Ly cũng đồng loạt sử xuất ra v·ũ k·hí, liên tục công kích.
Đao quang kiếm ảnh, cương khí chân khí ào ào như mưa.
.......
Bên dưới Kim Tự Tháp, không biết đã trôi qua bao lâu, quá trình sụp đổ, tái tạo của Ngô Xương Văn đã dừng lại.
Giờ khắc này, lão để trần ngồi ở trên liên hoa, thân thể hoàn mỹ vô khuyết, khí huyết như trường hà, cùng Khương Ly lúc đột phá Hoán Huyết Cảnh tương đương nhau.
Cảm thụ thân thể của mình, Ngô Xương Văn ánh mắt sáng rực, lộ ra vẻ hài lòng.
Cường độ thân thể như vậy, đã đầy đủ.
Tiếp theo, Ngô Xương Văn cũng không dừng lại, mà vận dụng trận pháp, hấp thu năng lượng của thập đại ma tướng và Địa Ngục Quân Đoàn.
Vô cùng vô tận lực lượng, giống như thuỷ triều, thông qua vô số năng lượng toả liên, tuôn về phía thân thể của lão mà đi.
Đơn thuần lực lượng còn chưa đủ.
Tinh thần lực cũng muốn đầy đủ cường đại.
Thế là, Ngô Xương Văn lại khống chế đại trận, thôn phệ linh hồn của Địa Ngục Quân Đoàn.
Toàn bộ Kim Tự Tháp ngược bỗng nhiên sáng lên.
Bầu trời của hoàng cung trong nháy mắt sáng rực, quang mang quỷ dị bao phủ khắp toàn thành.
Giờ khắc này, mỗi một khắc, thân thể của Ngô Xương Văn thôn phệ lực lượng đã vượt qua lực lượng của một vị Vũ Vương.