Chương 366: Có Người Đột Phá Thiên Nhân
Ba đạo quân hồn sừng sững mà đứng, liên tục đánh ra công kích, khí thế như hồng.
Bên trên bầu trời, lấy Khương Ly dẫn đầu lượng lớn cao thủ, cưỡi trên lưng cự hình biên bức, từng người ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng xuất thủ.
Vô số công kích cùng trận quang v·a c·hạm cùng một chỗ, truyền ra t·iếng n·ổ băng nhuệ. Trận chiến này, trong quốc điển của Đại Ngu Thần Triều đời sau, được gọi là Thượng Kinh Tử Chiến, vừa mới mở màn, liền lập tức gay cấn đến tột độ.
Bất kể là Hãm Thiên Thiết Kỵ, Long Hổ Giáp Sĩ hay Đông Ly Chiến Vệ đều là đỉnh cấp quân đoàn. Mỗi một vị chiến sĩ, tu vi thấp nhất cũng là lục phẩm đại vũ sư, đều đã kinh qua bách chiến. Lại phối hợp thêm thượng đẳng quân trận, lên chiến trường chính là một cỗ máy g·iết người thực thụ.
Quân đội bình thường, đối mặt với tam đại quân đoàn, chẳng khác nào hổ giấy, tuỳ ý bị xé nát, huỷ diệt.
Hiện tại cả ba quân đoàn phối hợp với nhau, coi như Thiên Nhân cường giả cũng phải kiêng dè mấy phần.
Người ta nói Thiên Nhân phía dưới đều là con kiến hôi.
Nhưng con kiến hôi được huấn luyện nghiêm ngặt, phối hợp với quân trận cường đại, thì kiến vẫn có thể cắn c·hết voi, vây g·iết Thiên Nhân.
Đừng nói tới, phía trên trời, còn có trên trăm vị tông sư, mấy chục vị Vũ Vương, cùng mười mấy vị Vũ Tôn và một gã Vũ Đế phối hợp công kích.
Lực lượng như thế, tứ chuyển đại trận cũng bị phá.
Có điều, trận pháp bao quanh Thượng Kinh, là do Ngô Xương Văn dày công bố trí, hao tốn vô số tài nguyên, công sức, đã sớm đạt tới tứ chuyển đỉnh cao, tự nhiên không dễ bị phá như vậy.
Một khắc đồng hồ đầu tiên, ánh sáng của trận quang ngoại trừ yếu bớt một tia, nhưng vẫn chưa có bất kỳ khuyết tổn nào.
Dù là như thế, Khương Ly lại thở nhẹ một hơi, như thế xem ra, bọn họ phối hợp công kích đúng là có hi vọng phá vỡ đại trận, cứu vớt được một phần dân chúng vô tội.
Theo quan sát của hắn, tốc độ của đại trận mặc dù rất nhanh, nhưng muốn luyện hết tất cả bách tính trong thành cũng cần một khoảng thời gian, tối thiểu phải vài ba canh giờ.
Bọn họ vẫn có thời gian để thử nghiệm.
"Tiếp tục công thành!"
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, tam đại quân đoàn, hơn trăm vị cường giả tiếp tục xuất ra tuyệt kỹ, hoá thành vô số lưu quang va đập lên màn sáng của đại trận, phát ra từng t·iếng n·ổ lớn đan xen.
Hai khắc đồng hồ đi qua, phòng ngự trận quang bắt đầu xuất hiện từng tia, từng tia vết nứt.
Nửa canh giờ trôi qua, phòng ngự trận quang sớm đã trở nên hư huyễn, xuất hiện vết rách dày đặc, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá vỡ.
Nửa canh giờ liên tục công kích, đám Khương Ly còn có dư lực, nhưng chiến sĩ của ba đại quân đoàn thì hầu như đã hao hết nội lực. Liên miên sử xuất tuyệt kỹ, đối với các chiến sĩ mà nói, tuyệt đối không ung dung chút nào.
"Đại trận sắp vỡ, các huynh đệ thôi thúc tinh huyết, đem uy lực của Kinh Dương Thần Trận phát huy đến uy lực lớn nhất, diệt đi trận này"
Lệ Phi Vũ lớn giọng hô lớn, lời nói không dung cự tuyệt, truyền vào tai từng vị chiến sĩ.
Một tiếng quân lệnh vừa ra, một vạn Đông Ly Vệ dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hai mắt tràn ngập chiến ý. Đồng loạt cắn chóp lưỡi, liều lạng thôi thúc tinh huyết. Lập tức, toàn bộ hư ảnh quân hồn hừng hực hung khí, mơ hồ lộ ra hoà quang đỏ ngầu, khí thế so với lúc toàn thịnh còn mạnh hơn mấy phần.
Trấn Bắc Vương La Hầu cùng Trấn Tây Vương Từ Kiêu thấy thế, cũng không chút do dự, hạ lệnh cho chiến sĩ dưới trướng thiêu đốt tinh huyết.
"Động thủ!"
Từng đạo, từng đạo công kích bắn ra, đập lên trận quang, uy lực huỷ thiên diệt địa.
Phòng ngự trận quang, liền như vậy nát tan, phát ra âm thanh nát tan lanh lãnh.
Đại trận vừa phá, bị nhốt trong thành dân chúng, rốt cuộc tìm được chỗ sống trong chỗ c·hết, chen chúc nhau theo bốn phía cổng thành mà chạy ra ngoài.
Chỉ là giờ khắc này, có thể sống sót chạy ra ngoài thành, chỉ chưa đầy trăm vạn người, so với hơn ngàn vạn bá tánh ban đầu, chưa đến một thành. Tuyệt đại bộ phận người sống sót đều là võ giả.
Bá tánh thông thường, sớm đã bị đại trận rút ra sinh cơ, biến thành từng bộ xác khô.
Vốn phồn hoa náo nhiệt Đế Kinh, trong phút chốc hoá thành một toà thành c·hết, tử khí thao thiên.
Ngay cả Khương Ly từng chứng kiến qua vô số thảm cảnh, nhưng chứng kiến nhân gian luyện ngục trước mặt, cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Đương đại Nguỵ Đế, đủ tàn nhẫn nha.
Rút lấy sinh cơ của ngàn vạn người, đây là muốn làm chuyện nghịch thiên gì?
Hắn tu đạo mấy trăm năm, cũng không phải hạng người tốt lành gì, thậm chí g·iết người như ngoé, nhưng từ trước đến nay rất hiếm khi tàn sát người vô tội.
Hắn g·iết đều là kẻ thù hoặc là kẻ đáng c·hết.
......
Bên trong Kim Tự Tháp ngược, Ngô Xương Văn vẫn đang điên cuồng thôn phệ lực lượng, khí thế của lão càng ngày càng cường đại.
Không biết qua bao lâu, hết thảy thôn phệ đạt đến cực hạn.
Tu vi của lão đạt tới nhất phẩm Vũ Đế.
Đến thời khắc này, mặc dù vẫn như cũ có vô số năng lượng tràn vào trong người, nhưng tu vi của lão lại không hề tăng lên, bởi vì đã đạt tới cực hạn.
Muốn tiếp tục hấp thu năng lượng, cần đột phá Thiên Nhân.
Mà Ngô Xương Văn cũng rốt cuộc cảm nhận được một thứ.
Thiên địa chi bình.
Vũ Giới đương thời, không cho phép đột phá Thiên Nhân.
Nhưng đó là người bình thường, Ngô Xương Văn thì khác.
Bởi vì lão sở hữu thiên địa chí bảo Hoả Nguyên Châu.
Chỉ thấy Hoả Nguyên Châu vốn đang lơ lửng trước người Ngô Xương Văn đột nhiên hoá thành lưu quang bay lên không trung. Tiếp theo toả ra một tia đạo lực mơ hồ.
Tia đạo lực này vừa xuất hiện, lập tức lấy tốc độ cực nhanh, vô thanh vô tức lan toả khắp toàn bộ Vũ Giới.
Tiếp theo, giống như v·a c·hạm phải cấm chế nào đó.
Trên bầu trời, đột ngột hiển hiện bảy ngôi sao mờ mờ, chính là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Cùng lúc này, cả ngũ đại võ vực, chủ nhân của năm thế lực siêu thoát còn lại đều đồng loạt có cảm ứng, vội vàng lao ra khỏi động phủ dõi mắt nhìn về phía Trung Vực.
Lục Nguyên Châu hết thảy có sáu viên, mỗi một viên nguyên châu ẩn chứa đạo lực khác biệt, theo thứ tự là Hoả Nguyên Châu, Hồn Nguyên Châu, Âm Nguyên Châu, Dương Nguyên Châu, Kim Nguyên Châu và Mộc Nguyên Châu.
Trong đó, Hoả Nguyên Châu do Đại Nguỵ hoàng thất nắm giữ, Hồn Nguyên Châu do Bạch Ngọc Kinh nắm giữ, Âm Nguyên Châu do Thiên Nhai Hải Các nắm giữ, Dương Nguyên Châu do Thông Thiên Tự nắm giữ, Kim Nguyên Châu do Kiếm Sơn nắm giữ, Mộc Nguyên Châu do Đạo Cung nắm giữ.
Sáu viên nguyên châu vốn bắt nguồn từ một chỗ, tự nhiên có liên kết với nhau.
Hiện tại Ngô Xương Văn vận dụng Hoả Nguyên Châu, năm vị nguyên châu chi chủ khác cũng có cảm ứng.
.......
Bên trên trời cao, cách xa xa mặt đất vạn trượng, vượt qua tầng mây trùng điệp, có một toà thiên không thành màu trắng.
Toà thành này đẹp đẽ, thuần khiết, được bao phủ bởi từng luồng thoại khí mơ hồ.
Nơi đây là trụ sở của thế lực thần bí nhất Vũ Giới, Bạch Ngọc Kinh.
Thế nhân đều nghe nói đến Bạch Ngọc Kinh, lại không người biết rõ, Bạch Ngọc Kinh ở nơi nào, không nghĩ tới đúng là được xây dựng ở trên bầu trời.
Có câu miêu tả Bạch Ngọc Kinh như thế này:
"Một tòa Thiên các ngọc làu làu,
Liền bắc cầu qua nhấp nhóa sao.
Vạn trượng then gài ngăn Bắc Ðẩu,
Thiên trùng nhíp khảm hiệp Nam Tào.
Chư Thần chóa mắt màu thường đổi,
Liệt Thánh kinh tâm phép vẫn cao.
Dời đổi chớp giăng đoanh đỡ nổi,
Vững bền muôn kiếp chẳng hề sao."
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ phải thốt lên, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là toà thành hùng vĩ vô song như vậy, nhưng bên trong cũng không đông đúc, thậm chí có chút quạnh quẽ.
Lúc này, trên đài ngọc có hai nữ nhân mặc váy trắng đang ngồi xếp bằng tu luyện, trong đó, có một thiếu nữ Khương Ly quen biết, chính là Bạch Tiểu Man.
Người còn lại là một nữ nhân cao gầy, đeo khăn che mặt, khí tức thánh khiết như tiên nữ giáng trần.
Bỗng nhiên, nữ nhân đeo khăn che mặt mở choàng hai mắt, nhíu mày nhìn về phương xa.
"Sư tôn, có chuyện gì ư?" Bạch Tiểu Man cũng mở mắt, hiếu kỳ hỏi.
"Có người kích hoạt nguyên châu đột phá Thiên Nhân" Nữ nhân đeo khăn che mặt nhàn nhạt nói, âm thanh lạnh lùng như cự người ngàn dặm.
"A, đột phá Thiên Nhân? Là Thông Thiên Tự Phật Tử, Kiếm Cung Kiếm Tử, Đạo Cung Đạo Tử hay Thiên Nhai Hải Các Thiếu Các Chủ?"
"Không phải bọn họ, truyền nhân đương đại của bốn thế lực kia đều chỉ mới đột phá nhị phẩm Vũ Tôn, khoảng cách tấn thăng Thiên Nhân còn xa xôi..."
"Vậy là ai? Chẳng lẽ là Đại Ngụy thiên tử, cũng không đúng, thiên tử đương đại của Đại Ngụy thiên phú không cao lắm nha..."
"Vi sư cũng không rõ...cho nên nhiệm vụ của con là xuống núi tìm hiểu tin tức, xem là ai đột phá, đồng thời đem thứ này tặng cho Thiên Mệnh Chi Nhân"
Trong lúc nói chuyện, nữ nhân che mặt vỗ nhẹ túi trữ vật, lấy ra Lăng Hư Kiếm, đưa cho Bạch Tiểu Man.
Thiếu nữ nghe thế, khuôn mặt lập tức trở nên hớn hở, vội vã cầm lấy bảo kiếm, rồi nhẹ nhàng huýt sáo.
Từ trong thành, một đầu bạch hạc trắng như tuyết bay tới.