Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 369: Nam Vực Cổ Sư, Ai Nói Thư Sinh Không Thể G·i·ế·t Địch?
Quỷ Môn Quan nằm ở cực bắc nhất của Đại Ngụy Vương Triều.
Đây là một thung lũng hẹp giữa hai dãy núi, phía Đông là dãy núi đất Bảo Đài – Thái Họa và phía Tây là núi đá Khai Kinh dựng đứng, có sông Thương chảy dọc theo thũng lũng. Xung quanh quan ải có những ngọn núi đá cheo leo như núi Hàm Quỷ, núi Phượng Hoàng, núi Kỳ Lân, núi Mã Yên. Hai đầu thung lũng được đóng lại bởi hai vòng cung núi đất phía Đông và núi đá phía Tây, ngoài ra còn có lũy Hàm Quỷ phía Bắc và núi Ngọc Nhạn phía Nam, khoanh kín ở bên trong.
Đại Ngụy nhất thống chí có chép rằng:
"Cửa quan Quỷ Môn, đường ải nhỏ hẹp, đá núi hiểm cao, phía tây gần khe sâu, nước độc không thể uống, hình thế hiểm ác, có đá như đầu ma đầu quỷ, nên đặt tên như vậy.”
Với địa thế hiểm yếu của mình, Quỷ Môn Quan nhiều lần được chọn làm nơi quyết chiến với Đông Nhạc Vương Triều.
Nơi đây, được xưng tụng là Đại Ngụy đệ nhị hùng quan, chỉ xếp sau Sơn Hà Quan.
Nơi đây cũng từng diễn ra vô số trận đánh lên, mai táng vô số nhân mã hai nước.
Bấy giờ trên cổng thành, Trấn Bắc Phủ phó tướng Đăng Lân áo giáp tàn phá, leo lên đầu thành chỉ huy tác chiến.
Thủ quan đại chiến đã trải qua ba ngày, quả thực vô cùng gian nan.
Chủ yếu là bởi vì Đông Nhạc sĩ tốt quá quỷ dị, hoàn toàn không sợ c·h·ế·t
Bọn hắn dùng tay không trèo lên tường thành, dù bị đao kiếm chém ngang người, bị cự thạch dội trúng, thậm chí bị nện cho lệch đầu cũng không chịu lui bước, một mực kiên nhẫn bò ên.
Phía xa xa Đông Nhạc đại doanh dựng đứng một tòa đài cao, bên trên đài cao có một lão nhân ăn mặc quái dị, liên tục nhảy múa, tiếng tụng kinh cổ lão vang vọng khắp chiến trường.
"Người kia tựa hồ là Đông Nhạc quốc sư Cổ Nguyên, không nghĩ tới hắn lại là một vị Cổ Sư"
"Nam Vực Cổ Sư thủ đoạn đa đoan, nếu để hắn tiếp tục thi thuật, trận chiến này khó đánh ah"
Đặng Lân nghiêm nghị nói.
Bên cạnh hắn là một vị lão nhân mặc áo xanh, thân hình gầy gò, lưng hơi còng xuống, khuôn mặt hiền hòa chất phác.
"Để lão phu đi g·i·ế·t hắn"
Lão nhân mặc áo xanh thản nhiên nói.
"Trương Á Thánh không thể..."
Đặng Lân vội vàng hô lớn nói:
"Lần này địch quân đã dốc hết toàn lực, nghe nói ngoại trừ Cổ Nguyên ra, vị Vũ Đế còn lại cũng xuôi nam, ẩn núp ở trong quân doanh. Ngài độc thân xông vào lòng địch vô cùng nguy hiểm"
"Đúng vậy phu tử! Chúng ta chỉ cần tử thủ không ra, Đông Nhạc đại quân muốn phá thành cũng không dễ dàng." Dương Nghiễm cũng vội vàng nói.
Nhưng mà Trương Cự Lộc lại khoát tay.
Như cũ nheo mắt nhìn về phía đạo thân ảnh ở trên đài cao.
Ông ta cự tuyệt đề nghị của Đặng Lân cùng Dương Nghiễm, để cho cả hai sắc mặt đại biến.
Đặng Lân nhíu mày nói:
"Á Thánh thứ tội....Vương gia trước khi hồi kinh đã từng căn dặn, chỉ có thể tử thủ, không được ra thành. Nhiều nhất mười ngày, hắn liền sẽ trở lại. Mong Á Thánh chớ nên hành động lỗ mãng"
Trương Cự Lộc mặc dù là Vũ Đế, nhưng bên phía đối phương đồng dạng có Vũ Đế, hơn nữa còn có hơn trăm vạn Đông Nhạc hùng binh cùng không ít Đông Nhạc cao thủ.
Trương Á Thánh một mình ra thành, chẳng khác nào đang tự tìm đường c·h·ế·t.
Đối phương thân là Đại Nguỵ quốc sư, lại là trụ cột quốc gia, nếu ông ta c·h·ế·t ở đây thì hắn khó lòng chối từ tội lỗi.
"Tính mạng của những binh lính bảo vệ quốc gia đằng kia chẳng lẽ không trân quý sao?"
Trương Cự Lộc cõng lưng còng, từ từ nói.
"Bọn hắn có lẽ có phụ mẫu đang ngóng trông bọn hắn khải hoàn trở về, cũng có thê tử hiền hành dựa của chờ đợi bọn hắn bình an hồi hương, cũng có nhi tử ngóng đợi bọn hắn trở về...Bọn hắn là hi vọng của rất nhiều người, mạng của bọn hắn...chẳng lẽ không trân quý bằng mạng của lão phu hay sao?"
"Lão phu thân là Đại Nguỵ quốc sư, có tư cách gì mà lui bước?"
Trương phu tử bình tĩnh nói.
Lời nói nhàn nhạt, nhưng âm vang lại cực kỳ hữu lực.
Đặng Lân nghe thế thì nội tâm chấn động, tay cầm kiếm hơi run lên.
Dương Nghiễm cũng im lặng, không còn tiếp tục khuyên can.
Trong mắt hắn, nguyên bản già nua lưng còng lão phu tử, tại thời khắc này phảng phất thẳng lại sống lưng, tử khí trên người quét sạch sành sanh, khôi phục lại thời điểm mười mấy năm trước, một người đạp khắp Đại Nguỵ giang hồ, thăm hỏi lục tông tam giáo, tuyệt đại phong hoa.
Ầm ầm!
Chẳng biết lúc nào, phía trên bầu trời của Quỷ Môn Quan có khí thế vô hình hội tụ tới, tạo thành tường vân.
Trương phu tử cười to một tiếng, cả người xán lạn mà chói mắt.
"Thế nhân đều cho rằng, năm xưa lão phu bỏ văn theo võ, một đường đột phá Vũ Đế. Nhưng bọn họ đâu biết, lão phu cả đời này chưa từng luyện võ. Bởi vì văn đạo không hề thua võ đạo"
"Thế nhân đều nói, vô dụng đệ nhất thư sinh. Chúng ta chỉ biết núp ở sau màn bày mưu tính kế, đối mặt với võ giả cường đại chính là hổ giấy. Nhưng lão phu liền sẽ chứng minh cho thế nhân biết. Thư sinh cũng có thể g·i·ế·t địch!"
Trương phu tử chắp tay, thời khắc này, nho sam trên người bay phấp phới.
Ông ta cười dài một tiếng, truyền khắp chiến trường.
Tiếp đó nhẹ nhàng đáp xuống cổng thành.
Phóng ra một bước.
Từ trên thân thể đơn bạc, phảng phất bạo phát khí thế bàng bạc.
Mở to miệng, râu tóc dựng đứng.
Miệng lưỡi lưu loát, giống như lưỡi nỏ hoa sen.
Từ bốn phương tám hướng, Hạo Nhiên Chính Khí hội tụ lên đỉnh đầu.
Từng bước bước ra, Hạo Nhiên Chính Khí càng dày đặc, chói mắt.
Oanh.
Sau chín bước.
Tất cả binh sĩ ở Quỷ Môn Quan chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong lực lượng ấm áp, trong lòng của bọn họ có tiếng trống trận vang lên, có tiếng kèn lệnh dồn dập.
Phảng phất có một cỗ lực lượng vô hình, chống đỡ lấy bọn hắn, trở thành chỗ dựa cho bọn hắn.
Cho bọn hắn hi vọng, cho bọn hắn hào khí vạn trượng.
Đông đông đông!
Nhất thời, hơn năm mươi vạn biên quân chiến ý mười phần, hào khí xung thiên.
Trên cổng thành, binh sĩ mình trần nổi trống, phát ra tiếng rống lớn, tắm rửa Hạo Nhiên Chính Khí, nặng nề nổi chuỳ, hai chuỳ gõ xuống, gõ đến mặt đỏ mang tai, tiếng trống như sấm.
Hành động này, phảng phất biểu đạt tâm cảnh của hắn.
Địch không phá, nhà không còn.
Cả người Đặng Lân huyết dịch sôi trào, hai mắt nhìn chòng chọc vào tấm lưng đơn bạc của quốc sư, thân thể da mặt đều run rẩy.
Lúc bấy giờ, giữa trời đất chợt vang lên một bài thơ:
"Khách nước Nguỵ phất phơ giải mũ
Kiếm Xuân Thu rực rỡ tuyết sương
Ngân yên bạch mã huy hoàng
Vó câu vun vút như ngàn sao bay
Cách mười bước g·i·ế·t người chẳng trật
Ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi?
Việc xong rũ áo ra đi
Ẩn thân rừng núi kể gì tiếng tăm
Rảnh lại nhớ Đông Ly tìm đến
Gươm gác đùi chuốc chén đầy vơi
Này nem này rượu khuyên mời
Bên thời Giang Thượng bên thời Thiên Thu
Ba chén cạn, thân mình xá kể?
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng!
Mắt hoa mặt đã nóng bừng
Khí hùng bay bổng lên từng mây xanh
Gươm cứu Đại Nguỵ vung tay khảng khái
Thành Quỷ Môn run rẩy kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ nhất chàng
Tiếng tăm hiển hách, rõ ràng thương khung
Người dù thác xương còn thơm ngát
Chẳng hổ ngươi đáng mặt anh hào!
Kìa ai ẩn náu lên lầu
Chép kinh đến thủa bạc đầu chưa xong?"
Ngày trước chiếu chỉ ra hoàng thành, Trấn Bắc Vương quyết định dẫn theo Hãm Thiên Thiết Kỵ hồi kinh cứu giá.
Đông Nhạc Đại Đế sớm đã chờ lấy cơ hội này, phái quân xuôi nam, muốn đánh vỡ Quỷ Môn Quan, nhúng chàm Đại Ngụy.
Lúc đầu, đối mặt với mấy trăm vạn Đông Nhạc hùng binh, hai vị Vũ Đế, Đặng Lân nội tâm hay là có chút lo sợ, thế nhưng Trương phu tử rời kinh, vừa lúc đến biên quan, nội tâm hắn vẫn giấu một tia hi vọng.
Giờ khắc này, hắn tắm rửa ở bên dưới Hạo Nhiên Chính Khí, nhìn bóng lưng già nua của Trương phu tử, nhìn thấy đối phương dám lấy sức một người g·i·ế·t thẳng vào lòng địch, trong lòng hắn cũng sục sôi khí thế.
Nguyện làm kiếm dưới lưng, chỉ vì trảm Đông Nhạc, bảo vệ Đại Ngụy giang sơn.
Hắn nâng kiếm trong tay lên, gào lớn một tiếng.
"G·i·ế·t! ! !"
Dương Nghiễm ngơ ngác đứng ở trên tường thành, đôi mắt chỉ còn mỗi hình bóng Trương phu tử đang đạp từng bước về phía địch quân.
Giờ khắc này. . .
Phu tử thủ biên giới.
Trong đầu ong ong mấy chữ: "Ai nói, thư sinh không thể g·i·ế·t địch?"
"G·i·ế·t!"
Dương Nghiễm cũng gào lớn, khí thế bạo phát, trực tiếp nhảy xuống tường thành.
Tiếp theo, đám môn khách dưới trướng Trấn Bắc Vương Phủ cũng theo nhau nhảy xuống, muốn lấy sức mình thay Trương phu tử mở một con đường máu.