Chương 373: Ngô Xương Văn Cường Đại, Hắc Bạch Dạ Đế Hiện
"Nếu trong Thượng Kinh hôm nay, không có ai sở hữu Thiên Nhân chiến lực. Vậy thì tất cả các ngươi, xem như đ·ã c·hết"
Thời khắc này, một âm thanh lạnh lùng và tự tin truyền ra, rơi vào trong tai từng vị cao thủ võ đạo bên phía khương Ly.
Lời vừa dứt, Ngô Xương Văn hoá thành một đạo lưu quang xông lên trời cao, đạp không mà đứng, đôi mắt t·ang t·hương thản nhiên nhìn xuống, thần sắc bễ nghễ, thả ra một thân uy thế.
Giờ khắc này, trên bầu trời cuồng phong đại tác, khí thế của y chấn loạn mây trôi, khiến cho thiên địa nguyên khí hỗn loạn!
Đây mới thật sự là Thiên Nhân khí thế, đủ để dẫn động thiên địa biến hóa!
Chiến ý trong mắt của Giang Thượng dần dần cắt giảm. Lão bất ngờ phát hiện, dưới uy thế của đối phương, chính mình đường đường là Vũ Đế cường giả, lại dâng lên một tia cảm giác vô lực.
Vũ Đế cùng Thiên Nhân dù chỉ cách nhau nửa bước, nhưng nửa bước này lại chẳng khác gì thiên địa hồng câu, khó lòng san bằng nổi.
Nếu là ở Đông Hoang, giữa phàm cảnh võ tu cùng Chân Nhân đại vũ giả, như cũ có khoảng cách rất lớn, nhưng chuyện phàm cảnh nghịch phạt Chân Nhân cũng không phải chưa từng xảy ra.
Bản thân Khương Ly chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng ở Vũ Giới thì lại hoàn toàn khác biệt.
Ở phương thế giới này, có thể vượt qua ức vạn phàm nhân, đăng lâm Thiên Nhân đại năng, ai không phải là hạng người tư chất trác tuyệt, khí vận thâm hậu.
Nếu nói bọn họ là thiên địa chi tử của Vũ Giới cũng không hề sai lầm chút nào.
Cho nên khoảng cách giữa Thiên Nhân và phàm cảnh, càng xa xa không thể chạm đến.
Giang Thượng là Vũ Đế cao thủ thành danh lâu năm còn bị Thiên Nhân khí thế đè một đầu, đừng nói những người khác, bị uy áp quét qua lập tức khí tức r·ối l·oạn, bước chân không vững.
Ngoại trừ bốn người Khương Ly, Giang Thượng, Tô phu nhân cùng Khương Phàm còn có thể chống đỡ một hai, những người còn lại căn bản không ai có thể chống lại uy thế kia.
Khương Ly vốn là Chân Vương cường giả, hiện tại mặc dù không phải lúc toàn thịnh, nhưng một vị tân tấn Thiên Nhân còn chưa doạ nổi hắn.
Tô phu nhân cũng là như vậy.
Giang Thượng là nhất phẩm Vũ Đế, tu ra Phá Diệt Chân Ý, hay là có thể chống đỡ đôi chút.
Còn Khương Phàm, mặc dù chỉ là nhị phẩm Vũ Tôn nhưng sau khi thức tỉnh ma huyết, trở thành Khai Trần cảnh Cổ Ma, liền hầu như miễn nhiễm với các loại tinh thần uy áp. Cổ Ma nhất tộc, không sợ trời, không sợ đất, hiển nhiên càng không sợ nhất kiếp Thiên Nhân.
Bốn người Khương Ly không sợ, nhưng những người khác sớm đã bị uy áp đè rạp xuống mặt đất, hành động khó khăn, mà đúng lúc này, Địa Ngục Quân Đoàn cũng nhân cơ hội này mà sấn tới, chuẩn bị đem bọn họ xé thành mảnh nhỏ.
"Hừ!"
Khương Ly hừ lạnh, thần niệm chợt loé lên ngưng tụ thành một lưỡi kiếm vô hình hướng về phía trước mà trảm tới. Một kiếm trảm ra liền đem uy áp của Ngô Xương Văn chém vỡ, tiếp theo lấy tốc độ cực nhanh xông thẳng về phía y.
"Thần niệm ngưng kiếm! Có ý tứ" Ngô Xương Văn thốt lên, lộ ra đôi chút ý muốn, nhưng cũng chẳng để trong lòng, tuỳ ý phất ống tay áo liền đem kiếm niệm chấn vỡ.
Nếu so sánh về cường độ tinh thần lực, thì toàn bộ Vũ Giới, ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh chi chủ ra, y đúng là chẳng sợ người nào.
Y cúi đầu nhìn lướt qua mặt đất một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Khương Ly cười lạnh nói:
"Ngươi rất tốt, có thể phá vỡ năm thành uy áp của lão phu, vậy thì thử xem bảy thành uy áp của ta như thế nào?"
Lời vừa dứt, khí thế của y vừa b·ị đ·ánh tan lần nữa ngưng tụ lại, trực tiếp đạt tới nhất kiếp sơ kỳ đỉnh phong.
Lập tức đám cường giả dưới trướng Khương Ly vừa mới dành được tự do lần nữa bị uy áp chấn nh·iếp, khí tức hỗn loạn thất điên bát đảo, hô hấp khó khăn, căn bản không thể thi triển võ kỹ nói chi cùng đối phương chống lại.
"Xem ra chỉ có bốn người chúng ta mới có tư cách cùng vị Văn Đế này đánh một trận"
Khương Ly nhỏ giông nói, chợt lên tiếng hạ lệnh: "Trừ Giang tiên sinh, Khương giáo chủ cùng La Sát Nữ Vương ra, những người khác lập tức rời khỏi hoàng cung"
Vừa hạ lệnh xong, Khương Ly nhấc chân đạp về phía trước một bước, khí thế trên người phồng lên, giống như tràng giang hãn hải, đem uy áp của Ngô Xương Văn chầm chậm đẩy lùi.
Bọn Ngô Hoành, Khương Thần Cơ, Thanh Dương Tử....cũng chẳng dám nhiều lời, vội vàng thi triển thân pháp lùi về phía sau quan chiến.
Mặc dù không cam lòng nhưng cấp bậc chiến đấu như vậy, căn bản không phải bọn họ có thể tham dự đấy.
"Động thủ!"
Khương Ly trầm giọng quát, lật tay lấy ra một tấm thẻ ngọc màu đen xì, không chút do dự bóp nát.
Tấm thẻ ngọc này là giáng lâm thẻ ngọc mà ngày trước Hắc Bạch Dạ Đế tặng cho hắn, chỉ cần bóp nát liền có thể mở ra truyền tống trận đem đối phương mời đến trợ chiến.
Khương Ly nắm giữ thẻ ngọc đã lâu, trước giờ không nỡ sử dụng.
Nhưng hôm nay đối đầu với đối thủ mạnh mẽ như Ngô Xương Văn, hắn không thể không dùng.
Thẻ ngọc vừa bóp nát, hoá thành vô số mảnh vỡ tan biến tại chỗ, tiếp theo một tia hư không chi lực xuất hiện, đem không gian xung quanh người hắn xé rách làm đôi, hoá thành một đạo truyền tống trận, thủ đoạn ly kỳ để người trố mắt.
Phía bên khác, Tô phu nhân khẽ phất tay áo lấy ra một quyển Kim Thư.
Trang sách trong Kim Thư đón gió mà chuyển động, tản ra vô số phù tự màu vàng, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo chưởng ấn, hướng về phía bầu trời mà đánh tới.
Giang Thượng thì tế lên một cây cờ phướn màu tím, bên trong cờ phướn tế luyện hơn ba vạn cái hồn phách, một quyết bấm ra, ba vạn hồn phách từ trong cờ phướn bay ra, hoá thành hắc quang g·iết tới, tiếng kêu khóc vang vọng bốn phía.
Khương Phàm quanh thân bỗng nhiên bốc lên vô số huyết khí màu đỏ, di chuyển quỷ dị. Huyết khí vờn quanh cánh tay chín vòng, thoát ly khỏi thân thể, dung nhập vào hư không.
Lúc bấy giờ, cả người hắn dường như biến mất, khí huyết ngưng đọng hoá thành một lưỡi đao bén nhọn, đem không gian chém làm đôi.
Một chiêu này là tuyệt kỹ của Cổ Ma nhất tộc. Kiếp Sát
Cổ Ma ký lục có ghi chép, trong trời đất tồn tại tam phương Sát Vị là Tuyệt, Thai, Dưỡng. Tuyệt là Kiếp Sát, Thai là Tai Sát, Dưỡng là Tuế Sát.
Thời đại thái cổ có một vị Cổ Ma vô tình tìm ra ba phương Sát Vị này, nghiên cứu kỹ lưỡng cuối cùng thôi diễn ra Trảm Tam Sát danh chấn thiên địa, được hết thảy Cổ Ma nhận đồng, đem dung nhập vào trong huyết mạch.
Chỉ cần là Cổ Ma thức tỉnh huyết mạch, tu vi vừa đến liền học được ba thức sát kỹ này, Khương Phàm cũng không ngoại lệ.
Đối mặt với đòn công kích của ba vị cao thủ, Ngô Xương Văn không chút nao núng, mười ngón tay biến đổi, dưới chân hiện lên một cái hoả đồ to lớn, trên bầu trời âm u bỗng nhiên xuất hiên mười vạn đầu hoả điệp màu đen, uyển chuyển bay múa giữa trời.
Tiếp theo, mười vạn đầu hoả điệp dung hợp làm một, ngưng tụ thành một cái hoả điệp không lồ hai cánh thuỳ thiên.
Hai cánh của hoả điệp như đám mây che trời, khí tức như hoả diễm phần thiên.
Ngô Xương Văn chỉ quyết nhất chuyển, hoả điệp nhẹ nhàng kích động cánh bướm, lập tức khói lửa màu đen bao phủ cả bầu trời, một thức phá vạn pháp.
Chiêu số của ba người Tô phu nhân toàn bộ bị huỷ diệt.
Một cái đập cánh, phá chiêu.
Cái đập cánh thứ hai, ba người lập tức ho ra máu tươi, đồng thời rút lui trăm bước.
Mà Ngô Xương Văn vẫn ung dung không vội, lẫn nhau lập tức phân ra cao thấp, vừa định điều khiển hoả điệp đập cánh thêm một lần thì bỗng nhiên, sắc mặt của y đột ngột biến đổi, cúi đầu nhìn xuống.
Bởi vì trên chiến trường chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm một vị cường giả khác.
Kẻ vừa đến là một người đàn ông mặc áo choàng dài kín mít, không rõ hình dáng, sau lưng lơ lửng hai thanh kiếm cổ, một thanh màu trắng, một thanh màu đen.
Khí tức của y hung lệ mà lạnh lẽo, vừa xuất hiện liền khiến cho nhiệt độ bốn phía đột ngột giảm mạnh.
"Hắc Bạch Dạ Đế"
Ngô Xương Văn không nhịn được mà hú lên quái dị, trong lời nói ẩn dấu từng tia kiêng kỵ.
Đường đường là Thiên Nhân cường giả, lại đi kiêng kỵ nhất phẩm Vũ Đế?