Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 374: Lấy Trận Đỡ Trận, Tả Từ Đến
"Có chút khó làm" Hai mày Khương Ly nhíu thật chặt thầm cười khổ. Hắn đường đường là một phương Trận Vương, trước kia ở Đông Hoang chỉ có hắn dùng trận g·iết người mà thôi.
Nhưng sau khi đến Vũ Giới, lại mấy lần bị bị kẻ địch mượn trận pháp làm cho khốn đốn, đúng phong thủy luân chuyển, hổ xuống đồng bằng không bằng c·h·ó.
Nghĩ tới trận pháp, ánh mắt Khương Ly chợt lóe lên. Trên người hắn tựa hồ mang theo một tấm trận đồ, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
Đó chính là trận đồ Thập Tuyệt lấy được từ chỗ Dương Minh Công.
Chỉ có điều, Thập Tuyệt Trận là lục phẩm Vương Trận, lấy năng lực của hắn bây giờ, muốn trong thời gian ngắn bố trí ra, chính là chuyện thiên phương dạ đàm.
Có điều, không cần thiết bố trí hết thảy mười trận, chỉ cần bố trí ra một cái tuyệt trận trong đó, tựa hồ không khó lắm.
Chỉ cần trận pháp được dựng xong, lấy trận đỡ trận, mấy người bọn họ không cần phải mượn Hàn khí kết giới của Hắc Bạch Dạ Đế ngăn cản hắc hỏa, từ đó có thể thoải mái phản kích.
Nghĩ là làm, Khương Ly vội vàng truyền âm:
"Mời Dạ Đế thay ta kéo dài thêm chút thời gian"
"Bao lâu?"
"Ba khắc đồng hồ"
"Tốt" Hắc Bạch Dạ Đế gật đầu. Ba khắc đồng hồ cũng đúng là cực hạn của y. Nếu là ban nãy lúc Ngô Xương Văn vừa mới đột phá Thiên Nhân, y còn có thể đánh có đi có về.
Hiện tại, đối phương hấp thu lực lượng của mấy vạn Địa Ngục Quân Đoàn, tu vi tiêu thăng lên nhất kiếp đỉnh phong. Y chỉ có nước bị đè lên đánh.
Hắc Bạch Dạ Đế không phải không đủ năng lực g·iết c·hết Ngô Xương Văn. Nếu là trước đây, đừng nói nhất kiếp Thiên Nhân, coi như nhị kiếp Thiên Nhân trong mắt y đều là con kiến hôi, phất tay có thể đập c·hết.
Hiện tại, nếu hắn liều mạng phá vỡ gông xiềng đoạt lại tu vi, dù chỉ hồi phục một thành cũng đủ để tiêu diệt đối phương rồi.
Chỉ là nếu y dám làm thế, tất sẽ bị thiên địa xiềng xích trừng phạt, hình thần câu diệt.
Hiện tại, y chưa thể c·hết.
Cho nên Hắc Bạch Dạ Đế vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nghe được đáp án của đối phương, Khương Ly cũng không còn do dự thêm, mà vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm trận đồ cổ lão, tế lên trời.
Tiếp đó, hắn lấy ra đủ loại khoáng thạch, cùng lượng lớn linh ngọc, bắt đầu bố trí trận pháp.
Ba người Tô phu nhân, Giang Thượng, Khương Phàm thấy thế, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Nói ra có chút xấu hổ, bọn họ đặt ở Vũ Giới đương đại chính là cường giả hàng đầu, nhưng đối mặt với Thiên Nhân cường giả như Ngô Xương Văn, quả thực yếu đuối vô hại, có lòng mà chẳng có lực.
Bọn họ còn như thế, huống chi là những võ giả bên ngoài.
Lúc bấy giờ, tất cả mọi người mới thấm thía lời truyền tụng: "Thiên Nhân phía dưới, đều là con kiến hôi"
Phía bên này, Ngô Xương Văn lơ lững ở giữa biển lửa, cũng phát hiện ra động tác của Khương Ly, nhưng chẳng thèm để vào trong mắt.
"Lên."
Y hô nhẹ, hai tay kết ấn, bắt đầu sử dụng một cách vận dụng khác của Phần Thiên Tàn Trận.
Chỉ thấy chính giữa biển lửa đột nhiên thai nghén ra từng mảnh, từng mảnh xiềng xích dài hẹp, trong nháy mắt liền có mấy trăm đầu xiềng xích quay xung quanh Hàn Khí kết giới.
Những xiềng xích này, không ngừng quấn lấy nhau, muốn đem kết giới đè nát.
"Muốn phá kết giới của ta?" Hắc Bạch Dạ Đế hừ lạnh một tiếng, trên đầu có hàn khí xoay tròn, đem từng đầu xiềng xích xung quanh đánh tan. Tình thế rơi vào trạng thái giằng co, hàn khí kết giới bị áp bách dần thu nhỏ lại, chín mươi trượng, tám mươi trượng...Nhưng rất nhanh lại bắn ngược trở về tám lăm trượng, chín mươi trượng...
"Oanh."
Một thanh đoản kiếm đột ngột xé rách không gian mà đánh úp tới, đúng là một kiếm đáng sợ của Ngô Xương Văn.
Hiển nhiên là thừa dịp Hắc Bạch Dạ Đế phân tâm ngăn cản xiềng xích đè ép mà cận thân tập kích.
Hắc Bạch Dạ Đế tâm niệm vừa động, bạch kiếm bay ra, hoá thành một đạo bạch quang xé rách biển lửa, chính diện ngăn chặn một kiếm đáng sợ của đối phương.
Trong tên của Hắc Bạch Dạ Đế sở dĩ có thêm hai chữ hắc bạch, bởi vì có liên quan đến hai thanh thần kiếm mà y luôn mang bên người.
Hai thanh kiếm này là v·ũ k·hí do Đúc Khí Tông Sư Âu Dương Dã chế tạo. Hắc kiếm gọi là Huyền, là thanh kiếm g·iết chóc, dùng để tiêu diệt kẻ thù. Bạch kiếm gọi là Tiễn, là thanh kiếm hộ mệnh, dùng để bảo vệ chính mình và người thân.
Oanh!
Đoạn kiếm mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, nát bấy hết thảy.
Bạch kiếm trong tay Hắc Bạch Dạ Đế nhìn như mỏng manh, nhưng lại nặng nề như núi, dễ dàng liền đem một kích này chặn đứng.
Hô.
Cả người của Hắc Bạch Dạ Đế lần nữa lùi về sau mười trượng, hàn khí kết giới tự nhiên cũng tuỳ theo mà lui ngược.
"Oanh oanh oanh oanh rầm rầm." Ngô Xương Văn thô bạo vạn phần, dựa vào uy thế của nhất kiếp đỉnh phong, vận dụng Trấn Quốc Kiếm điên cuồng t·ấn c·ông mà đến, nếu tính chiêu số thì so với Hắc Bạch Dạ Đế thô ráp hơn nhiều, chỉ có thể dùng hai chữ "hung tàn" để hình dung.
Lực lượng khủng bố xuyên thấu qua đoạn kiếm, lần lượt điên cuồng đổ ập xuống, mỗi một kích đều khiến cho hổ khẩu của Hắc Bạch Dạ Đế run rẩy, máu tươi nhỏ xuống.
Mỗi một lần giao kích, đều đánh cho Hắc Bạch Dạ Đế lui về phía sau.
Thời khắc này, bản thân y cũng vô cùng biệt khuất, rõ ràng sở hữu lực lượng khủng bố lại không thể vận dụng, bị một tên tiểu bối đè lên đánh.
"Tả tiểu nhi, nếu ngươi còn không xuất hiện, bổn toạ thật bị người khác đ·ánh c·hết!"
Lần thứ bảy bị đập lui, Hắc Bạch Dạ Đế rốt cuộc không nhịn được mà lạnh lùng lên tiếng.
Lời của Hắc Bạch Dạ Đế lập tức kinh động tất cả mọi người, bao quát đang chăm chú bố trận Khương Ly.
Ngô Xương Văn sắc mặt hơi đổi, thần niệm tản ra bốn phía, giống như tìm kiếm gì đó, cuối cùng tầm mắt của y dừng ở bên trên một đám mây phía xa xa, ánh mắt phát lạnh.
"Bị phát hiện rồi sao? khà khà khà" Một tiếng cười bất kham vang lên, từ trong đám mây từ từ đi ra một người.
Đây là một lão giả quần áo bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, bên hông đeo mấy cái túi trữ vật căng phồng, dáng vẻ cực kỳ dung tục.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, không ai dám xem thường lão nhân này.
Có thể đạp không mà đứng, chỉ có khả năng là Thiên Nhân cường giả.
Toàn bộ Vũ Giới đương thời tựa hồ chỉ có mấy vị Thiên Nhân mà thôi, bọn họ đều là nhân vật đứng ở trên đỉnh của thế gian.
"Tả Từ..." Ngô Xương Văn trầm giọng, ánh mắt lộ ra một tia khó tin.
Bởi vì lão nhân này cũng không phải tân tấn Thiên Nhân cường giả mà là nhân vật cùng thời đại với y, thậm chí tuổi tác còn cao hơn y khá nhiều.
Tính toán đâu đấy, Ngô Xương Văn hiện tại đã hơn ba trăm bốn mươi tuổi, đã vượt qua thọ nguyên cực hạn của nhất kiếp Thiên Nhân mấy chục năm. Sở dĩ y có thể sống đến bây giờ đó là lợi dụng trận pháp đem chính mình phong ấn lại, dùng Đại Nguỵ quốc vận che lấp thiên cơ, một bên rút lấy lực lượng của Địa Ngục Quân Đoàn, một mặt duy trì sự sống, một mặt khác âm thầm đem bản thân chuyển hoà thành Nghiệt Thần.
Nghiệt Thần, mắc dù đã bị tước bỏ đi thần cách, nhưng vẫn như cũ lưu giữ một số đặc điểm của Cổ Thần nhất tộc, bao gồm cả tuổi thọ.
Bình thường Cổ Thần, tuổi thọ cao gấp mười lần nhân loại cùng cảnh giới.
Y có thể tuyệt cảnh trùng sinh, lần nữa sống thêm một thế là bởi vì không ngừng bố cục, mới mang lại kết quả ngày nay.
Nhưng Tả Từ, vì sao có thể thoải mái sống sót.
Chẳng lẽ lão ta đã đột phá nhị phẩm Thiên Nhân.
Nghĩ đến đây, nội tâm của Ngô Xương Văn khẽ trầm xuống.
Thầm hô đen đủi, rõ ràng miếng thịt sắp bỏ vào miệng, còn bị người q·uấy r·ối.
Tả Từ tựa hồ phát hiện ra suy nghĩ của y, cười hắc hắc nói:
"Ngô đạo hữu chớ cần lo lắng, lão phu cũng không phải nhị kiếp Thiên Nhân. Hơn nữa, tu vi của ta thậm chí còn thấp hơn ngươi một đoạn đây"
Lão nói xong, khí thế trên người bộc lộ mà ra.
Nhất kiếp trung kỳ.