Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 379: Đạo Hữu Xin Dừng Bước
Một vị nhất kiếp Thiên Nhân đỉnh cao lựa chọn tự bạo, uy lực mạnh mẽ khó lòng tưởng tượng, năng lượng đầy đủ khả năng đem cả toà Thượng Kinh san bằng.
May mắn, Ngô Xương Văn lựa chọn tự bạo là ở trong Liệt Hoả Trận, có trận pháp ngăn cản mất phần lớn lực lượng, nếu không không chỉ mấy người Khương Ly, cả binh sĩ lẫn cường giả dưới trướng hắn đều phải gặp tai ương.
Cùng lúc Liệt Diễm Trận vỡ tung, một đạo bóng đen lăng không xuất hiện ở trên bầu trời hoàng cung.
Nhìn kỹ, người này chính là Ngô Xương Văn, chỉ là giờ khắc này sắc mặt của y tái nhợt, khí tức hư nhược, lúc cao lúc thấp.
Mặc dù đã chuyển đổi thành công, trở thành Nghiệt Thần tộc, sở hữu sinh mệnh lực khủng bố, dù có bị đánh nát thân thể vẫn có thể lần nữa phục hồi như cũ.
Nhưng năng lực này cũng không phải vô hạn.
Lấy tu vi của y, có thể phục hồi nhiều nhất hai lần, hiện tại nếu bị đánh nổ hay tự bạo thêm một lần, y nhất định phải c·h·ế·t.
"Đáng hận!" Ngô Xương Văn cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, nghiến răng nghiến lợi.
Y dày công bố cục hơn trăm năm, không tiếc tiêu hao khí vận của Đại Nguỵ Vương Triều, mới có thể tuyệt cảnh phùng sinh, thậm chí thiếu chút nữa đột phá nhị kiếp Thiên Nhân.
Đáng tiếc, vẫn là thất bại trong gang tấc.
"Thù này, lão phu nhớ kỹ"
Ngô Xương Văn gầm nhẹ, tung người hoá thành hắc quang, trực tiếp xông qua trận quang dự định trốn mất dạng.
Chỉ là y còn chưa chạy được bao xa, thì đã bị một ngọn núi lớn chặn đứng.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một lão đầu lôi thôi đang cười đùa tý tửng nói:
"Đạo hữu xin dừng bước"
"Tả các chủ chặn đường Ngô mỗ là có ý gì?" Ngô Xương Văn sầm mặt nói.
Tả Từ vuốt vuốt râu nói:
"Chẳng giấu gì đạo hữu, trên người đạo hữu có một thứ cùng lão phu hữu duyên, chỉ cần ngươi có thể đưa cho ta. Lão phu liền để ngươi đi"
"Vật gì?"
"Hoả Nguyên Châu"
"Chuyện cười..." Ngô Xương Văn cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục cùng đối phương dông dài, xoay người liền hướng phương hướng khác mà phi độn.
Chỉ là y vừa đi được vài bước, thì Tả Từ đã đuổi kịp chặn đường, nhếch miệng cười nham nhở.
"Ngươi thật muốn cùng Ngô mỗ là địch?" Ngô Xương Văn cả giận quát, phất tay lấy ra Trấn Quốc Kiếm, ánh mắt loé lên sát khí.
Tả Từ thấy thế, cũng không sợ hãi mà ung dung nói:
"Tình trạng của ngươi thế nào, Ngô đạo hữu tự mình biết rõ, nếu thật sự đánh nhau, ngươi nghĩ mình có thể thắng được ta sao?"
"Hoả Nguyên Châu mặc dù huyền diệu, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, chớ nên vì thứ ấy mà mất đi tính mạng. Đạo hữu sống lại một thế, cũng không dễ dàng nha..."
"Hơn nữa, đạo hữu có lẽ cũng cảm nhận được, thiên địa chi bình đang chậm rãi nới lỏng, chẳng bao lâu nữa, Hỗn Nguyên Thất Tinh Đại Trận sẽ mất đi tác dụng, Vũ Giới lần nữa tái hiện ở Bắc Đẩu Giới Vực, đến khi đó, không còn xiềng xích giam cầm, đám lão quái vật ngủ say từ thời thượng cổ sẽ từ trong quan tài bò ra. Lục Nguyên Châu tất sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay"
Ngô Xương Văn nghe thế thì trầm ngâm, đối với lời của Tả Từ, y cũng tin mấy phần.
Thân là cường giả hàng đầu Vũ Giới, y tự nhiên cũng phát giác ra sự chuyển biến của thiên địa, nhanh thì năm năm, lâu thì mười hai mươi năm, thiên địa nhất định sẽ phát sinh đại biến.
Cũng bởi vì vậy, y mới hành động cấp tiến như thế, trực tiếp luyện hoá hết sạch bá tính trong thành cùng mười vạn Địa Ngục Quân Đoàn mong muốn đột phá nhị kiếp Thiên Nhân, mục đích là đợi thiên địa đại biến vừa đến, những lão quái ngủ say vô số năm kia tỉnh giấc, y vẫn như cũ là cường giả hàng đầu, quát tháo phong vân.
Đáng tiếc, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, kế hoạch của y thất bại trong gang tấc.
"Đạo hữu thấy thế nào?" Tả Từ cười tủm tỉm hỏi.
Ngô Xương Văn trầm mặc chốc lát, tiếp theo chợt lạnh lùng nói:
"Nắm giữ Hoả Nguyên Châu, lão phu mới có thể thoải mái vận dụng Thiên Nhân lực lượng, nếu giao lại cho các ngươi, thì lão phu khác gì cá nằm trên thớt, mặc gười chém g·i·ế·t rồi. Nghĩ thật hay, muốn lấy Hoả Nguyên Châu, vậy thì dựa vào bản lãnh mà đoạt"
"Hazz, cần gì khổ vậy"
Tả Từ thở dài một tiếng, đột nhiên bấm quyết, trên đầu Ngô Xương Văn đột ngột xuất hiện một toà cự sơn, ầm ầm đập xuống.
.....
Phía bên khác, khói bụi tản đi, Khương Ly, Hắc Bạch Dạ Đế, Tô phu nhân, Giang Thượng cùng Khương Phàm chật vật xuất hiện tại chỗ. Ngô Xương Văn vì phá vây mà lựa chọn tự bạo, hành động của y để Khương Ly không còn lời gì để nói.
Cũng may, ban nãy bọn họ ở trong Liệt Diễm Trận, lại có Bạch Lễ dùng Thiên Tội ngăn cản ở trước mặt, nếu không bọn họ cho dù không c·h·ế·t cũng mất một lớp da.
Có thể vượt qua quần hùng tranh đoạt được Lục Nguyên Châu, sau đó một đường đột phá Thiên Nhân, đem Đại Nguỵ Vương Triều bước lên Vũ Giới thần đàn.
Bất kể là thiên phú, khí vận, tâm tính hay trí tuệ của Ngô Xương Văn đều là đứng đầu thiên hạ.
Bấy giờ, hư ảnh kim tự tháp bên ngoài hoàng cung đã biến mất, đám người Khương Thần Cơ, Ngô Hoành, Thẩm Vận, Trần phu tử...bắt gặp mấy người Khương Ly bình an vô sư hiện thân, vội vàng điều động hình cự biên bức bay đến, dồn dập hỏi thăm.
"Đế Chủ"
"Ra mắt Đế Chủ"
"Đế Chủ ngài không sao chứ?"
Khương Ly lắc đầu, vỗ túi trữ vật lấy ra mấy hạt đan dược ném vào trong miệng nhai ngấu nghiến, hồi đáp:
"Không có gì đáng ngại"
Mọi người nghe hắn nói thế, đều thở dài một hơi. Nghĩ đến có chút xấu hổ, bọn họ tốt xấu đều là cường giả một phương, tu vi thấp nhất cũng là tam phẩm Vũ Vương.
Nhưng trận chiến vừa rồi hầu như không thể nhúng tay.
Trong đó có một số người trước khi quy thuận Khương Ly, từng là người đứng đầu một đạo sứ quân.
Hồi tưởng lại trận chiến ban nãy, lập tức cảm giác chính mình trước kia buồn cười đến cỡ nào, đúng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết trời cao đất dày.
Đại Nguỵ Vương Triều mặc dù suy yếu tới cùng cực, nhưng nói thế nào cũng là một phương thế lực siêu thoát, lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo, há sẽ không giữ lại chút nội tình nào.
Không nói Văn Đế, vị Thiên Nhân cường giả này, chỉ cần mười vạn Địa Ngục Quân Đoàn đã đầy đủ để quét ngang hầu hết các đạo sứ quân trong thiên hạ.
Thầm nghĩ, nếu trước đây, các đời Nguỵ Đế chỉ cần công khai biểu lộ ra một phần nội tình ấy, thì dù cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng chẳng dám dựng cờ tạo phản.
Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, Đại Nguỵ nắm giữ nội tình khủng bố như thế, thậm chí Văn Đế càng là khởi tử hồi sinh, một lần nữa đăng lâm Thiên Nhân, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thất bại.
Hiện giờ, Đại Nguỵ đổi chủ.
"Đế Chủ, Văn Đế c·h·ế·t rồi sao?" Trần phu tử đem khủng cảnh xung quanh thu vào trong tầm mắt, nội tâm vẫn chưa hết rung động, do dự hỏi.
Khương Ly lắc lắc đầu đáp: "Ta cũng không biết, hẳn là chưa đi..."
Lần trước, Ngô Xương Văn trúng một chỉ của hắn, thân thể nổ nát rồi vẫn có thể phục hồi trở về. Lần này lựa chọn tự bạo, mặc dù hung hiểm, nhưng nói không chừng đây là chiêu ve sầu thoát xác của y cũng nên.
Để một kẻ địch mạnh mẽ như Ngô Xương Văn chạy thoát, chẳng khác nào lưu giữ một quả bom tuỳ thời có thể phát nổ bên người.
Nhưng Khương Ly tạm thời hết cách, nếu trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân hắn thực lực chưa đủ, không thể g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương.
Đám thủ hạ nghe hắn nói thế, nội tâm đều trở nên nặng nề thêm mấy phần.
Đúng lúc này, từ phía xa xa có một thân ảnh bay đến, nhìn kỹ, người này chính là các chủ Thiên Nhai Hải Các Tả Từ.
Chỉ là so với bộ dáng lôi thôi lếch thếch, cà lơ cà phất thường ngày, hiện tại, Tả Từ cả người khí thế nghiêm nghị, sát khí như hồng, trên khoé miệng còn vương tơ máu, hiển nhiên là vừa trải qua một trận kịch chiến.
"Khương Đế Chủ, có thể mượn đường nói chuyện chút sao?"