Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 386: Lăng Tiêu Tiên Thành
Phong thiện đại điển kết thúc, Khương Ly đại xá thiên hạ.
Triều đình thiết chế, quan lại phân phong, Khương Ly toàn quyền giao lại cho Nội Các thủ phụ Trần Bình An cùng chư vị Văn Viện phu tử phụ trách, mà bản thân hắn thì vung tay chưởng quỹ, chuyên tâm làm việc của mình.
Thành lập vận triều, đem thiên hạ khí vận thu vào trong Truyền Quốc Ngọc Tỷ, từ đó Đại Ngu khí vận liền sẽ lạc ấn lên khí tức của hắn. Mà bản thân Khương Ly có thể điều động khí vận đó để chiến đấu. Có thể nói, ở trong phạm vi Đại Ngu Vương Triều, Khương Ly hầu như vô địch. Nên chuyện điều hành quốc gia, không cần hắn quan tâm quá nhiều.
Bởi vì chỉ cần Khương Ly còn tồn tại, thì không người có thể tạo phản.
Đông Ly Thành phía bắc kiến thiết một toà cung điện rộng lớn khí phái, làm hoàng cung lâm thời.
Trận chiến ngày trước, Thượng Kinh bị phá huỷ hoàn toàn, đã không thích hợp làm kinh thành, thời gian gấp gáp, Khương Ly chỉ có thể lựa chọn Đông Ly Thành làm đế đô tạm thời của Đại Ngu Vương Triều.
Bản thân Khương Ly đối với chuyện này không quá để trong lòng, với hắn mà nói, kinh đô hay không kinh đô chẳng quan trọng, ngược lại đám triều thần dưới trướng hắn quả thực gấp không được, rối rít tìm nơi phong thuỷ bảo địa, long mạch sinh sôi chuẩn bị xây cất tân Đế Kinh.
Tử Kim Điện vàng song óng ánh, quan văn quan võ phân biệt đứng ở hai bên kính cẩn đứng chầu.
Khương Ly mặc long bào màu đen ngồi trên ngai rồng, hai mắt khép hờ một bộ thần du thiên ngoại.
"Có việc thì tấu, không việc tan triều"
Lão thái giám đứng hầu bên cạnh Khương Ly cao giọng nói.
Nếu là quan viên cũ của Đại Nguỵ Vương Triều nhất định sẽ nhận ra vị lão thái giám này. Ông ta chính là chưởng ấn thái giám của Đại Nguỵ Vương Triều, Nguỵ Trung.
Nguỵ Trung theo hầu ba đời Nguỵ Đế, làm lên chức chưởng ấn thái giám, trung thành cảnh cảnh.
Lúc quân Đại Ngu tiến đánh Thượng Kinh, Nguỵ Trung bởi vì tu vi cao cường cùng với cơ duyên xảo hợp mới bảo toàn một mạng, về sau tự mình tiến về Đông Ly Thành cầu kiến Khương Ly, dâng lên Phương Thiên Ngọc Tỷ.
Truyền Quốc Ngọc Tỷ của Đại Ngu là do Khương Ly mượn ý tưởng của Phương Thiên Ngọc Tỷ mà chế tạo thành.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc muốn thưa" Người lên tiếng là Quốc sư kiêm Nội Các thủ phụ Trần phu tử.
"Trần ái khanh có chuyện gì sao?"
"Muôn tâu bệ hạ. Hiện tại thiên hạ thống nhất, Nội Các đã dựa theo quân công mà tiến hành phân phong quan lại làm Châu Mục cửu châu cũng như Thái Thú của các quận. Đây là danh sách mời bệ hạ xem qua"
Trần phu tử nói xong, cúi đầu dang lên một bản danh sách, Nguỵ Trung nhấc chân đi xuống, nhận lấy danh sách đưa cho Khương Ly.
Khương Ly chỉ ý lật qua một lượt rồi thản nhiên nói:
"Chuẩn tấu!"
"Còn chuyện gì không?"
"Khởi bẩm bệ hạ" Trần phu tử nói tiếp: "Thiên hạ mới bình ổn chưa lâu, dẫn tới triều đình nhân tài thiếu thốn, các chức vị như châu mục hay thái thú tuy đã định ra, nhưng quan lại ở các địa phương thì tạm thời chưa đủ. Khẩn cầu bệ hạ tiến hành văn thí cùng võ thí, lựa chọn nhân tài phục vụ đất nước"
"Chuẩn!"
Khương Ly gật đầu, lần nữa dứt khoát đồng ý, tiếp đó lười biếng hỏi:
"Còn ai có chuyện gì sao?"
"Khởi bẩm bệ hạ!" Một âm thanh ồm ồm vang lên, người vừa lên tiếng là Vũ Dũng Thượng Tướng Quân Thiết Khai Sơn.
"Đông Nhạc Vương Triều cùng Đại Ly Vương Triều nhân lúc cửu châu nội loạn, dẫn quân tiến đánh, ý đồ thôn tính biên giới nước ta. Thần khẩn cầu bệ hạ cho phép chúng thần dẫn quân bình định Đông Nhạc, Đại Ly hai triều, trả lại cho thiên hạ một cái lanh lảnh càn khôn"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Đông Nhạc Vương Triều, Đại Ly Vương Triều thật đáng giận"
"Nghe nói Đại Ly Vương Triều Tinh Hà Vũ Đế c·h·ế·t dưới tay Xích Huyền Diễm Đế Tiêu Thiên Thu, Đông Nhạc Vương Triều hai vị Vũ Đế cũng bị Trương Á Thánh trọng thương, hiện tại chính là thời cơ tốt để tiến đánh hai nước này"
Nhất thời một đám võ tướng mồm năm miệng mười nhao nhao lên tiếng, một bộ chỉ cần Khương Ly đồng ý sẽ lập tức xác gươm ra trận.
Khác với đám võ tướng hừng hực khí thế, đám quan văn lại liên tục khuyên ngăn.
"Bệ hạ không thể, hiện tại Đại Ngu vừa thống nhất, dân chúng vừa mới an cư lạc nghiệp chuẩn bị bách phế đãi hưng, không thể tiếp tục khuấy động can qua. Đông Nhạc Vương Triều và Đại Ly Vương Triều mặc dù thực lực không bằng Đại Ngu ta, nhưng cũng không kém, một khi khai chiến, gặp phải bất lợi sẽ là chúng ta"
"Đúng thế, một khi khai chiến, chính là sinh linh đồ thán, xin bệ hạ suy xét kỹ càng"
"Hừ một đám đầu tôm gan thỏ, chưa đánh đã sợ, Đông Nhạc Vương Triều, Đại Ly Vương Triều thì tính là cái c·h·ó gì chứ, chỉ cần để Đông Ly phi kỵ đi dạo một vòng không phải liền xong rồi sao?"
"Hừ các ngươi đừng quá kiêu ngạo, năm đó Đại Nguỵ vào lúc toàn thịnh vãn không thể tiêu diệt hai vương triều này, thực lực của Đông Nhạc và Đại Ly cũng không đơn giản, lỗ mãng hành sự có ngày lật thuyền trong mương"
Nhất thời hai phe văn thần võ tướng cãi nhau ỏm tỏi, cả cái Tử Kim Điện nháo nhác chẳng khác gì chợ phiên.
Khương Ly nghe cũng nhức đầu, trầm giọng quát lớn:
"Yên lặng!"
Nhất thời toàn trường yên ắng, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Khương Ly.
Khương Ly nhàn nhạt nói:
"Hiện tại Đại Ngu vừa mới lập quốc, chưa thích hợp dẫn động can qua. Tuy nhiên, việc Đông Nhạc Vương Triều lẫn Đại Ly Vương Triều cả gan làm loạn, trẫm nhớ kỹ trong lòng, đã sớm có kế sách. Đợi thời cơ thích hợp sẽ tiết lộ với các ngươi"
"Hiện tại còn chuyện gì nữa sao?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tâu" Người lên tiếng, là Khí Tôn Khương Thần Cơ.
Khương Ly nói khẽ: "Sư tôn cứ nói"
Khương Thần Cơ vuốt râu bảo:
"Hiện giờ cửu châu đã quy về một mối, bệ hạ là cao quý hoàng đế, không thể nào cư trú trong cung điện tạm bợ như vậy. Những ngày này, thần chuyên tâm nghiên cứu cổ tịch, cuối cùng nghiên cứu chế tạo ra một toà Thiên hạ đệ nhất thành, làm nơi để bệ hạ ở lại"
"Ồ"
Khương Ly nhếch miệng, lộ ra vẻ hứng thú. Tất cả quan văn lẫn quan võ đều quay đầu nhìn về phía Khương Thần Cơ. Khương Thần Cơ là Đại Ngu Khí Tôn, tài nghệ luyện khí thiên hạ không ai bằng, ông ta dày công chế tạo ta thành trì, tự nhiên khiến mọi người hứng thú.
Gặp mọi người chú ý tới mình. Khương Thần Cơ có chút hưng phấn nói:
"Bệ hạ, không biết ngài từng nghe qua truyền thuyết Bạch Ngọc Kinh?"
Khương Ly gật đầu. Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh Thập Nhị Lâu Ngũ Thành Tiên nhân phủ ngã đính Kết phát thụ trường sinh. Câu thơ này truyền ngôn khắp thiên hạ từ lâu. Khương Ly há có thể không biết, dù sao truyền nhân đương đại của Bạch Ngọc Kinh còn đang không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu ở Đúc Kiếm Sơn Trang đây.
"Nghe đồn, Bạch Ngọc Kinh không phải ở trên mặt đất mà xây dựng ở trong mây mù, trên chín tầng thời. Đại Ngu hoàng thành cũng nên như vậy, xây dựng trên bầu trời, được vạn dân kính ngưỡng quỳ bái, ngự trị vạn vật trong thiên hạ, Lăng Tiêu Tiên Thành"
Khương Thần Cơ có thể không kích động hay sao. Nếu xây dựng một toà tiên thành, ngạo nghễ trên chín tầng trời. Nếu quả thực có thể do chính tay mình dựng nên, thiên hạ này còn thành trì nào có thể sánh bằng?
Trước kia ông ta tự nhiên không dám nghĩ đến nhưng sau khi nhìn thấy Khương Ly khắc ấn ra phù không trận văn có thể giúp một toà tế đàn trôi nổi giữa không trung, Khương Thần Cơ liền có cảm giác, ý tưởng này tựa hồ có thể là được.
"Lăng Tiêu Tiên Thành?"
Con ngươi Khương Ly co rụt lại.
"Đúng vậy, là một toà tiên thành ngự trị trên bầu trời, nhìn xuống chúng sinh"
Khương Thần Cơ lập tức nói.
Những người khác trong Tử Kim Cung nhìn chằm chằm Khương Thần Cơ, trong mắt đầy ngạc nhiên thán phục. Nếu có thể kiến tạo ra một toà thành như thế, vị Đại Ngu Khí Tôn này quả thực lưu danh thiên cổ.
"Tốt! Cứ dựa theo lời của sư tôn, xây" Khương Ly bình đạm nói.
"Hay lắm!"
Khương Thần Cơ lập tức hưng phấn trả lời.
"Nhưng, bệ hạ, có một vấn đề..."
Khương Thần Cơ cau mày.
"Có chuyện gì sao?" Khương Ly hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, vật liệu để xây thành, Đúc Khí Tông đã có đầy đủ, chỉ là vấn đề duy nhất đó là bởi vì Lăng Tiêu Tiên Thành ngự trên chín tầng trời, không phải cất đặt trên mặt đất, nên cần thiết vận dụng lượng lớn phù không minh văn"
"Trong thiên hạ, chỉ có bệ hạ mới biết loại minh văn này...."
Khương Ly cười cười nói:
"Không phải là phù không minh văn sao? Sư tôn giúp ta triệu tập hết thảy Đúc Khí Sư ở Khí Các, ngày mai trẫm sẽ đích thân chỉ dạy các ngươi"
"Bệ hạ anh minh!" Khương Thần Cơ vui mừng nói, mặt già đỏ lên.
Khương Ly lắc lắc đầu, chờ đợi chốc lát, liền cao giọng nói:
"Nếu không còn chuyện gì, thì bãi triều!"
Nói xong, gặp không ai tiến lên tấu liền đứng dậy xoay người rời đi.
Một đường tiến vào hậu viện, Khương Ly lạnh nhạt nói với lão thái giám Nguỵ Trung:
"Người của Thông Thiên Tự, Kiếm Sơn, Đạo Cung, Thiên Nhai Các vẫn còn ở Đông Ly Thành chứ?"
"Khởi bẩm bệ hạ, đúng vậy!" Nguỵ Trung cung kính nói.
Khương Ly vuốt vuốt cằm, nhàn nhạt nói:
"Truyền lời cho bọn họ, mời bọn họ tiến cung gặp trẫm, ừm, còn cả vị Bạch cô nương kia nữa..."
"Lão nô tuân lệnh!"