Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 393: Hợp Tung Liên Minh
Đại Tuyết Sơn Mạch liên miên không dứt, ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe hở của dãy núi, chiếu sâu vào trong hạp cốc. Giữa sườn núi bên cạnh hạp cốc còn lưu lại một chút băng tuyết.
Đã đầu hạ rồi, mà bằng tuyết vẫn chưa tan, cái rét nơi đây đặc biệt dài, thi thoảng còn có âm thanh yêu thú gào thét, vang vọng giữa núi rừng.
Một tòa thành trì to lớn, sừng sững đứng trên bình nguyên bên trong hạp cốc.
Toà thành này tên là Huyền Minh Thần Thành, là kinh đô của Đông Nhạc Vương Triều, đã có lịch sử hàng ngàn năm.
Đông Nhạc Vương Triều là một trong ba cái Vương Triều lớn nhất Trung Vực, nằm ở phía bắc Đại Ngu Vương Triều.
Đông Nhạc Vương Triều thành lập đến nay đã hơn ngàn năm. Trước kia, nó cùng các quốc gia lân cận khác đều là nước chư hầu của Đại Vũ Hoàng Triều. Có điều, sáu trăm năm trước, Đại Vũ Hoàng Triều sụp đổ, Đông Nhạc hoàng thất nhân cơ hội ấy mà quật khởi, trải qua mấy trăm năm không ngừng tích s·ú·c phát triển, hiện tại đã thành một trong mấy nước bá chủ ở Trung Vực, quốc lực hùng hậu, dân phong bưu hãn.
Sở dĩ đặt tên nước là Đông Nhạc, là bởi vì phía tây của vương triều có một dãy núi lớn hùng vĩ, quanh năm tuyết phủ, tên là Đại Tuyết Sơn.
Có thể nói, Đại Tuyết Sơn là dãy núi lớn nhất Vũ Giới, lấy thế hùng vĩ, hiểm ác lưu danh muôn đời.
Sự hùng vĩ của nó, chủ mạch trải dài nam bắc hơn tám vạn dặm. Lưng núi nối liền với thiên địa, chim bay mỏi cánh. Sự hiểm trở của nó, nhánh núi tung hoành, núi non trùng điệp. Vách núi vạn trượng tùy ý đều có thể thấy được, vượn núi khó trèo.
Phía đông Đại Tuyết Sơn là một vùng bình nguyên rộng lớn mênh mông, xưng là Huyền Minh cao nguyên.
Nơi đây cũng là chỗ phát tích của Đông Nhạc, Hiên Viên thị.
Hôm nay, Đông Nhạc hoàng cung, trong một toà cung điện tráng lệ hùng vĩ, quần thần dồn dập nghị sự.
Ngồi trên long ỷ là một người đàn ông trung niên mặc long bào, thân hình khôi ngô, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt không giận tự uy, người nọ chính là Đông Nhạc Đế Quân, Hiên Viên Kính.
Đông Nhạc Đế Quân năm nay đã ngoài một trăm hai mươi tuổi, tại vị hơn chín mươi năm, đến nay vẫn chưa hề có ý định thoái vị nhường ngôi.
Có điều, đối với chuyện này, bất kể là quần thần hay bá tánh đều không ai dị nghị, dù sao Đông Nhạc Đế Quân cũng là một vị Vũ Tôn cường giả, tuổi thọ ba giáp, hơn trăm tuổi chính là vào thời điểm tráng niên, coi như lại tại vị thêm mấy chục năm nữa cũng chẳng có vấn đề.
Chỉ khổ cho Đông Nhạc Thái Tử, chờ đợi nhiều vẫn chưa thể nối ngôi.
"Có việc thỉnh tấu, không việc tan triều!"
Đại thái giám bên cạnh hoàng đế cao giọng hô lớn.
Lập tức, đám quần thần to nhỏ bàn luận, cuối cùng một vị lão thần ôm bản tấu đứng ra, cung kính nói:
"Muôn tâu bệ hạ, Đại Ngu Vương Triều bên kia vừa truyền lại tin tức, Ngu Đế Khương Ly đã đột phá Thiên Nhân. Sắp tới nói không chừng sẽ xuất thủ với chúng ta, thỉnh cầu bệ hạ sớm đưa ra quyết sách"
"Liêm Thân Vương nói đúng, Ngu Đế tuổi trẻ tài cao, dã tâm bừng bừng, một cái Đại Nguỵ quốc thổ, chưa chắc đã khiến y vừa lòng, lại thêm trước đó chúng ta từng dẫn quân chinh phạt Giao Châu, y tất sẽ lấy đó làm cớ mà khai chiến..."
"Thỉnh bệ hạ ban hạ quyết sách!"
Đông Nhạc Đế Quân lườm hơn trăm vị đại thần dưới điện một chút, thản nhiên hỏi:
"Các ngươi đang sợ sao?"
Nhất thời, quần thần đều nhìn nhau, thần sắc có chút xấu hổ.
Hơn nửa năm trước, đại tướng quân Chử Lộc Sơn dẫn dắt trăm vạn đại quân, lại mời thêm hai vị Vũ Đế tự mình tham chiến, dự định nhân cơ hội Đại Nguỵ chiến loạn mà chiếm cứ Giao Châu.
Không nghĩ đến, q·uân đ·ội Đông Nhạc còn chưa vượt qua Quỷ Môn Quan, đã bị Á Thánh Trương Cự Lộc dẫn dắt Đại Nguỵ biên quân đánh lùi, hai vị Vũ Đế trọng thương bế quan, hơn nửa năm chưa xuất đầu lộ diện. Trăm vạn đại quân chỉ sống sót hơn bốn mươi vạn.
Một trận chiến này, bọn hắn quả thực trộm gà không thành còn mất nắm thóc, sĩ khí sụt giảm.
Sau đó, Khương Ly thành công đánh hạ Thượng Kinh, thống nhất cửu châu, thành lập Đại Ngu Vương Triều, càng lắc mình hoá thành vận triều, đem cả nước khí vận quy về một mối. Lập tức, bất kể là triều đình hay võ lâm của Đông Nhạc Vương Triều đều cảm nhận được nguy cơ lớn lao.
Nhất là lúc hay tin Khương Ly thế mà đột phát Thiên Nhân rồi, cảm giác nguy cơ đó càng thêm rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đông Nhạc Đế Quân ngược lại rất tốt, rõ ràng đất nước sắp tới hồi nguy hiểm, đối phương lại giống như không để ở trong lòng.
"Vậy các ngươi nói xem, nếu Đại Ngu thật sự khai chiến với Đông Nhạc ta, chúng ta nên làm thế nào?"
Đông Nhạc Đế Quân cười hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, theo ý kiến của thần, chúng ta lập tức liên hệ với Đại Ly Vương Triều, ký kết hiệp ước, cùng tiến cùng thối. Đồng thời liên hệ với các nước nhỏ khác, thành lập một cái hợp tung liên minh. Chỉ cần Đại Ngu vừa có chút dị động, liền kích động các nước cùng nhau phạt Khương"
Một vị đại thần đứng ra nói.
"Ồ!" Đông Nhạc Đế Quân nghe thế, hứng thú nhìn đối phương một chút, hỏi:
"Hợp tung liên minh sao? Mời Công Tôn khanh nói rõ xem!"
Tất cả quần thần cũng chăm chú nhìn về phía người nọ. Vị đại thần này tên là Công Tôn Diễn là Xu Mật Sứ, đứng đầu Xu Mật Viện của Đông Nhạc Vương Triều.
Công Tôn Diễn cao giọng nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, hợp tung nghĩa là hợp chúng nhược dĩ công nhất cường. Đại Ngu Vương Triều chiếm cứ cửu châu, thổ địa phì nhiêu, mưa thuận gió hoà, chính là trung tâm của Trung Vực. Không chỉ Đông Nhạc chúng ta, Đại Ly Vương Triều hay các nước nhỏ khác như Tề, Sở, Tần, Tấn đều đã nhìn mà thèm từ lâu."
"Trước kia, cửu châu nội loạn, chư hầu cát cứ, vốn là thời cơ thích hợp nhất để tiến hành công thành chiếm đất, đáng tiếc bất kể là Đông Nhạc ta hay các nước khác đều chần chờ không quyết, dẫn đến cửu châu lần nữa được thống nhất"
"Thời gian gần đây, thần vẫn luôn chú tâm quan sát Đại Ngu, nhận thấy Ngu Đế Khương Ly không phải nhân vật tầm thường, y đầu tiền là thành lập vận triều, đúc tạo Phong Thần Bảng, sau đó mở rộng võ đạo, thi hành rất nhiều chính sách an dân, dẫn đến thế nước của Đại Ngu càng ngày càng mạnh. Nếu lại để thêm mấy năm, đợi Đại Ngu tích s·ú·c đầy đủ, tất sẽ ủ thành đại hoạ"
"Vì vậy, thần nguyện ý tiến về Đại Ly, Tề, Sở, Tần, Tấn du thuyết, thuyết phục bọn họ cùng chúng ta liên minh, cùng nhau chống lại Đại Ngu Vương Triều"
Công Tôn Diễn càng nói càng hăng hái, mà đám đại thần xung quanh thì liên tục gật đầu tán thưởng.
Nếu thực sự thành lập xong liên minh này, sáu nước cùng nhau tạo áp lực, thì Đại Ngu có mạnh hơn đi nữa cũng không dám hành động liều lĩnh.
Thiên Nhân cao thủ tuy rằng vô địch, nhưng cũng chỉ có một người, có thể g·iết mười vạn, trăm vạn sĩ tốt, nhưng nếu cả sáu nước cùng hợp binh, t·ấn c·ông từ nhiều hướng khác nhau, Đại Ngu cũng sẽ t·hương v·ong thảm trọng.
Mà Đông Nhạc Đế Quân lại vẫn như cũ mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói:
"Tốt, việc này liền giao cho Công Tôn khanh"
.....
Triều hội vừa kết thúc, quần thần dồn dập cáo lui, trong đại điện chỉ còn Đông Nhạc Đế Quân cùng Thái Tử Hiên Viên Thành.
Nhắc đến cũng buồn cười, vị Đông Nhạc Thái Tử này từ lúc đương nhiệm thái tử đến giờ đã gần bốn mươi năm.
Trong thời kỳ Hiên Viên Kính trị vì, Hiên Viên Thành không phải đời thái tử đầu tiên. Trước y, còn có một vị thái tử khác, nhưng đáng tiếc, đối phương đã...c·hết già.
Sau khi đời thứ nhất thái tử c·hết đi, Hiên Viên Thành mới được sắc phong thái tử, một mạch làm bốn mươi năm, hiện tại đã bước vào tuổi trung niên.
Lấy tình trạng của Đông Nhạc Đế Quân, y cũng không rõ, đến khi nào mình mới được nối ngôi nữa.
"Thành tử, trẫm hỏi ngươi một chuyện?"
"Vâng thưa phụ hoàng?"
"Vừa rồi Công Tôn Diễn trình lên kế hợp tung, liên thủ sáu nước cùng nhau chống lại Đại Ngu Vương Triều, ngươi nói kế này có thể thành sao?"
Hiên Viên Thành nhíu nhíu lông mày, hồi lâu mới ôm quyền nói:
"Nhi thần cũng không rõ ràng cho lắm, nếu liên hợp q·uân đ·ội của sáu nước, đồng loạt tiến đánh Đại Ngu, quả thực có khả năng khiến Đại Ngu t·hương v·ong thảm trọng. Nhưng nhi thần có một lo lắng..."
"Ồ, lo lắng gì?"
"Đại Ngu đế quân chính Thiên Nhân cường giả, có thể phi thiên độn địa, thoắt ẩn thoắt hiện, hoàng cung phòng ngự đối với y chẳng khác nào chốn không người. Nếu chúng ta thật khai chiến. Y chả cần trực tiếp ra chiến trường, một mình chạy tới hoàng cung các nước, đem hoàng thất cùng quần thần đều g·iết sạch, từ đó các nước quần long vô thủ, cái gì hợp tung liên hoành, đều là chuyện cười"
Hiên Viên Thành nói.
Nghe được câu trả lời, Đông Nhạc Đế Quân nhếch miệng, đối với người con này của mình nhìn với ánh mắt khác.
"Đúng vậy, bọn họ, hay là vẫn quá coi thường Thiên Nhân cường giả"
Hiên Viên Thành gật đầu, chợt nói: "Chỉ là phụ hoàng đối với việc Ngu Đế thành Thiên Nhân tựa hồ không quá sợ hãi?"
Đông Nhạc Đế Quân lạnh nhạt nói:
"Hơn hai trăm năm trước, Đại Nguỵ Văn Đế đột phá Thiên Nhân, quốc lực hùng hậu, Ngô Xương Văn cũng đồng dạng dã tâm bừng bừng, có lòng thôn tính Trung Vực. Nhưng Đông Nhạc ta không phải như cũ tồn tại đến ngày hôm nay hay sao?"
"Bất kỳ Vương Triều nào, có thể tồn tại trên ngàn năm, thì đều có nội tình của chính mình."
Tiếp theo hắn đứng dậy, nhìn Hiên Viên Thành nói:
"Sắp tới, trẫm sẽ tiến hành bế quan một quãng thời gian, trong lúc trẫm bế quan, việc giám quốc liền do ngươi phụ trách"