Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 398: Trẫm Bàn Giao Như Vậy, Ngươi Đã Thoả Mãn?

Chương 398: Trẫm Bàn Giao Như Vậy, Ngươi Đã Thoả Mãn?


Khương Ly xoay người nhìn thiếu nữ cười nói:

"Ta đến rồi!"

Tạ Y Nhân cũng nở nụ cười:

"Ta biết huynh sẽ đến!"

Bên trên đài cao, Nhậm Chính Phi thấy Khương Ly chưa diệt sát Nhậm Thanh Vân, trong lòng hơi buông lỏng.

Lại thấy uy thế của mình càng không làm gì được Khương Ly, thầm nghĩ người này chẳng lẽ cũng là một vị nhất phẩm Vũ Đế, càng không sợ uy thế của y.

Hai chân điểm nhẹ, rơi xuống đài cao, đem ngã nhào trên mặt đất Đại trưởng lão cùng Nhậm Thanh Vân bảo hộ ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Khương Ly.

Nhất phẩm Vũ Đế thì đã làm sao? Dám đả thương người của Thiên Kiếm Tông, cũng nhất định phải cho y một câu trả lời thoả đáng.

"Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Làm tổn thương người của Thiên Kiếm Tông ta, hôm nay ngươi nhất định phải cho lão phu một cái bàn giao, bằng không...hừ!"

Trong mắt Nhậm Chính Phi tràn đầy ý uy h·iếp.

Bốn bề võ giả cũng dồn dập suy đoán thân phận của Khương Ly.

Kiều Ngọc Long mắt đẹp sáng lên, liếm liếm khoé môi, tốt cho một thanh niên tuấn tú bá đạo. Lão nương thích!

Dịch Kiếm lão nhân sắc mặt hơi buông lỏng, ngược lại đối với thanh niên mặc áo trắng chưa từng gặp mặt này nổi lên mấy phần hảo cảm.

Nếu không phải đối phương xuất thủ cứu giúp, ái đồ của mình chắc chắn sẽ bị Thiên Kiếm Tông Đại trưởng lão giáo huấn một phen.

Chỉ là khi nhìn thấy trong ánh mắt của Tạ Y Nhân dập dờn tình ý. Sắc mặt của lão nháy mắt biến đổi, nội tâm vừa xuất hiện nửa phần hảo cảm lập tức hoá thành hư không, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.

Cảm giác giống như nhà mình trồng được củ cải vừa tươi tốt đã bị heo ủi vậy.

Đối mặt với lời chất vấn của Nhậm Chính Phi, ánh mắt Khương Ly thoáng cái chuyển sang lạnh lẽo, nhấc chân hướng về phía đối phương bước ra một bước.

Lập tức, thiên địa đại thế trong vòng trăm dặm bị kéo tới, hình thành một luồng khí thế như phong ba bão táp.

Một bước này ẩn chứa một loại huyền diệu không nói ra được.

Ngồi ở nơi đây không có Thiên Nhân cường giả tự nhiên không ai có thể nhìn ra sự huyền diệu ẩn giấu trong một bước này.

Nhậm Chính Phi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra, một bước của Khương Ly cực kỳ bất phàm, tiếp theo trong chớp mắt, một luồng áp lực bài sơn đảo hải tràn tới đập trúng ngực, khiến cho khí tức của y đại loạn, chỉ cảm thấy xương cốt đều bị chân vỡ, cổ họng ngòn ngọt, vội vã lùi về sau hơn mười bước mới thoáng ổn định thân hình, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Y nơi nào còn không nhìn ra, thanh niên trẻ tuổi trước mặt, thực lực mạnh hơn mình quá nhiều.

"Trẫm, Khương Ly! Người là do ta đả thương, ngươi muốn trẫm bàn giao như thế nào?"

Đây chính là câu trả lời của Khương Ly!

Giọng nói không lớn, lại truyền khắp toàn bộ đầm Vân Mộng, hết thảy võ giả vây xem đều tĩnh mịch một mảnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo vẻ kinh nể lẫn sợ hãi mà nhìn về phía võ đài.

Khó có thể tin!

Nhậm Thanh Vân càng là mặt mày tái nhợt, hắn tự xưng là Kiếm Châu đệ nhất thiên kiêu, dám ở Kiếm Châu, thậm chí Đại Ly Vương Triều hoành hành không sợ, nhưng cũng biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể đắc tội.

Đông Ly Đế Chủ Khương Ly, hiện nay, chính là kẻ mà võ giả ở Vũ Giới không nguyện ý đắc tội nhất.

Mà đại thủ giấu trong tay áo của Nhậm Chính Phi sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

Y nhìn về phía Khương Ly, trong mắt đâu còn vẻ ngông cuồng tự đại ban nãy.

Bàn giao...Cho y mười lá gan cũng không dám để Khương Ly bàn giao!

Nhậm Chính Phi là nhất phẩm Vũ Đế, có hùng tâm nhất thống Kiếm Châu, nhưng hùng tâm này cũng chỉ giới hạn ở nội bộ Kiếm Châu mà thôi.

Hắn dám động thủ với Dịch Kiếm Tông, Huyền Kiếm Tông, nhưng dù thế nào cũng không dám đắc tội với Đại Ngu Vương Triều, càng không dám đắc tội với Đông Ly Đế Chủ.

Đông Ly Đế Chủ Khương Ly là trong truyền thuyết Thiên Nhân cường giả, chính là nhân vật đứng ở trên đỉnh thần đàn của Vũ Giới.

Nhân vật như thế, một người là đủ dẹp yên Thiên Kiếm Tông, y làm sao dám đắc tội!

"Khương Đế Chủ nói đùa, lão phu nào dám để ngài bàn giao cái gì..."

Khuôn mặt cứng nhắc của Nhậm Chính Phi miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhưng ánh mắt của Khương Ly vẫn trước sau như một lạnh lùng.

"Ngươi không phải là muốn câu trả lời sao, được, trẫm trước nay vẫn luôn là người nói đạo lý, liền cho ngươi một cái bàn giao. Nói cho ngươi biết, ta vì sao lại đả thương người. Bởi vi nàng, là nữ nhân của trẫm, ai dám tổn thương nàng, trẫm liền g·iết ai! Bàn giao như vậy, ngươi đã thoả mãn?"

Khương Ly híp mắt lại, ngón tay chỉ chỉ bên cạnh mình Tạ Y Nhân. Một luồng cảm giác nguy hiểm hiện lên trong lòng Nhậm Chính Phi.

Y tức khắc biến sắc, không nghĩ đến Tạ Y Nhân càng là nữ nhân của Đông Ly Đế Chủ! Không nghĩ đến Dịch Kiếm Tông lại có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy.

Cùng lúc đó, Nhậm Thanh Vân cũng ứa mồ hôi lạnh.

Gã thật không biết, ý trung nhân của Tạ Y Nhân sẽ là Khương Ly.

Nếu biết được, thì gã làm sao dám cùng đường đường Đông Ly Đế Chủ đoạt nữ nhân.

Tạ Y Nhân nghe được lời nói bá đạo của Khương Ly, hai má hơi ửng hồng, vẻ mặt xoắn xuýt, nàng nhớ rõ chính mình tựa hồ chưa bao giờ đáp ứng làm nữ nhân của hắn.

Nàng càng không nhớ rõ, Khương Ly là người nói đạo lý!

Thiên Kiếm Tông trưởng lão cười khổ một tiếng, giãy dụa đứng lên sợ hãi nhìn Khương Ly.

Tiếp theo nâng tay vỗ xuống đầu mình, thương thế của lão lập tức tăng thêm, liên tục ho ra máu tươi, tu vi từ tam phẩm đỉnh phong rớt xuống tứ phẩm sơ kỳ.

"Lão phu có mắt không thấy núi thái sơn, cả gan xuất thủ với Đế Phi, xin phế bỏ một cảnh giới làm bồi tội, nếu Đế Chủ còn chưa hài lòng, thì có thể cầm lấy tính mạng của ta, lão phu tuyệt không nói hai lời"

Thiên Kiếm Tông Đại trưởng lão tuy rằng ỷ lớn h·iếp nhỏ, nhưng cũng xem như một kẻ dám làm dám chịu.

Nhậm Chính Phi nội tâm buồn bực, Đại trưởng lão là cánh tay phải của y, bây giờ tự phế tu vi, tất nhiên sẽ khiến cho thực lực của Thiên Kiếm Tông tổn thất lớn.

"Cánh tay nào đả thương nàng?" Khương Ly liếc qua Thiên Kiếm Tông Đại trưởng lão một mắt, lạnh lùng hỏi.

Người sau không nhiều lớn, cắn răng nâng kiếm chém tới.

Xì!

Một đạo ánh kiếm chém qua, cánh tay phải của hắn lập tức bị chặt đứt, hoá thành thành thịt nát.

Bình thường cánh tay bị chặt đứt, có thể nối lại, nhưng Thiên Kiếm Tông Đại trưởng lão vô cùng hung ác, trực tiếp đem tay của mình chấn nát hiển nhiên không cách nào chữa trị trở về.

Đại trưởng lão rên lên một tiếng, sắc mặt càng thêm xám ngắt, nhưng trong mắt lộ ra một tia nhẹ nhàng.

Hắn hiểu được, Khương Ly để mình tự chặt cánh tay, ý tứ chính là không lấy mạng hắn.

Võ giả ở bốn phía toàn bộ sắc mặt sợ hãi, từng cái câm như hến.

Nghe đồn, Đông Ly Đế Chủ hành động bá đạo, bây giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Thật độc ác..." Nhậm Chính Phi nắm chặt nắm đấm, nhưng chẳng dám nói thêm cái gì.

Có điều, Nhậm Chính Phi không dám gây sự với Khương Ly, lại không có nghĩa là Khương Ly sẽ buông tha cho y.

"Nhậm Chính Phi, Nhậm Thanh Vân, trẫm cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một, trở thành nô bộc của ta, có thể bảo vệ tính mạng. Hai là c·hết!"

"Cái gì! Làm nô bộc của ngươi! Không thể! Lão phu đường đường là nhất phẩm Vũ Đế...há có thể..."

Chỉ là y còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên sững người tại chỗ.

Đã thấy Khương Ly chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện của sau lưng của y, một đôi mắt lạnh lùng như đao nhìn chăm chú lấy Nhậm Chính Phi.

"Ba hơi!"

Khương Ly nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Ý tứ rất rõ ràng, trong vòng ba hơi thở, Nhậm Chính Phi không thần phục, liền c·hết!

Một hơi đi qua, Nhậm Chính Phi lòng đau như cắt.

Hai hơi đi qua, Nhậm Chính Phi tâm loạn như ma.

Hơi thứ ba...

Nhậm Chính Phi cắn răng ken két, xoay người quỳ rạp xuống trước người Khương Ly, sắc mặt xám như tro tàn nói:

"Ta...nguyện ý thần phục!"

"Rất tốt!"

Khương Ly gật đầu, nhấc chỉ hướng về phía y điểm nhẹ, một đạo Ngự Linh Ấn xuất hiện, rơi vào trên người y.

Tức khắc, Nhậm Chính Phi kinh ngạc phát hiện, nội tâm chính mình bất ngờ dâng lên một loại cảm giác tử trung.

Hiện tại, dù Khương Ly để y đi c·hết, y cũng sẽ không than vãn nửa lời.

Khương Ly cúi đầu liếc của Nhậm Thanh Vân.

Vẻn vẹn một ánh mắt liền khiến cho đường đường Kiếm Châu đệ nhất thiên kiêu sợ đến tè ra quần.

"Ta nguyện ý thần phục, ta nguyện ý thần phục!"

Khương Ly hơi nhướng mày, nhìn qua một chút Tạ Y Nhân, thấy thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm, nhấc tay hướng về phía Nhậm Thanh Vân điểm ra một đạo Ngự Linh Ấn.

"Giữ được tính mạng rồi! Giữ được tính mạng rồi!" Nhậm Thanh Vân vui mừng khôn xiết, vội vàng hướng về phía Khương Ly dập đầu tạ ân, nào có nửa điểm ôn hòa dáng dấp trước kia.

Chương 398: Trẫm Bàn Giao Như Vậy, Ngươi Đã Thoả Mãn?