Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 401: Dưới Kiếm Hồ Bảo Hạp
Bên ngoài Kiếm Hồ, tụ tập mười mấy chiếc thuyền gỗ, trên thuyền gỗ từng tên Kiếm Châu thiên kiêu đang ngơ ngác ngắm nhìn cảnh tượng kỳ mỹ trước mặt.
Thí luyện năm nay có gần ngàn võ giả tham gia, nhưng có thể trước lúc nửa đêm đi tới Kiếm Hồ, chỉ có lác đác gần hai mươi người.
Những người nọ, đa phần là tông sư cao thủ, tông sư phía dưới chỉ có ba bốn người.
Những thí sinh còn lại, hoặc là vong mạng dưới miệng yêu thú, hoặc là đang bị vây ở một chỗ đầm lầy nào đó. Dù sao toàn bộ đầm Vân Mộng kéo dài liên miên bất tận, chẳng khác gì một cái mê cung, coi như võ đạo cao thủ cũng như cũ bị lạc đường.
Chính giữa hồ, Tạ Y Nhân không có tâm tư ngắm cảnh, sắc mặt lo lắng nhìn về phía trước.
Khương công tử một lần biến mất đã hơn sáu canh giờ, chưa từng trở về, chẳng lẽ đã gặp phải biến cố gì rồi?
Đúng lúc này, không gian xung quanh hơi nhộn nhạo, thân hình Khương Ly chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh thiếu nữ.
"Khương công tử, ngươi đã trở lại!"
Tạ Y Nhân nội tâm giống như thả xuống một hòn đá tảng, vui vẻ hô lên.
"Ừm!" Khương Ly gật đầu, tiếp theo lặng lẽ nhìn bóng người đang luyện kiếm trong nước, ánh mắt trăm mối cảm xúc.
Có ôn nhu, có đau buồn, có hoài niệm, có thương tiếc...
Tạ Y Nhân thấy hắn giống như đang có tâm sự, chưa vội cất tiếng hỏi han, mà men theo ánh mắt của Khương Ly nhìn về hình bóng phản chiếu trên mặt nước, có chút hâm mộ nói rằng:
"Vị tiền bối kia hẳn là một vị cường giả tuyệt thế đi, cũng không biết nàng tên là gì?"
"Nàng tên Hoặc Thiên" Khương Ly đáp.
"Hoặc Thiên?" Tạ Y Nhân thì thào, thầm nghĩ cái tên này thực là khí phách. Chỉ có điều, vì sao Khương công tử lại biết? Chẳng lẽ, ban nãy hắn là đang cùng vị Hoặc Thiên nữ tử này trao đổi.
Trong đầu nàng, hiện lên vô số câu hỏi, chỉ là còn chưa kịp hỏi gì, thì Khương Ly bỗng dưng nhảy trầm mình xuống mặt nước.
Kiếm Hồ sâu không thấy đáy, bên trong nước vậy mà ẩn chứa từng tia kiếm ý mỏng manh.
Càng xuống sâu kiếm ý càng nồng.
Những kiếm ý đó mặc dù không công kích người, nhưng lại tản ra ý lạnh thấu xương.
Lặn xuống khoảng mười trượng, kiếm ý hơi lạnh đã đủ để đông c·hết tam phẩm Vũ Vương.
Lặn xuống hai mươi trượng, kiếm ý hơi lạnh đầy đủ diệt sát nhị phẩm Vũ Tôn.
Ba mươi trượng, kiếm ý hơi lạnh, đủ để diệt sát nhất phẩm Vũ Đế.
Bốn mươi trượng
Năm mươi trượng
Quần áo tóc tai của Khương Ly hầu như đã ngưng kết thành băng, huyết dịch dường như đều phải đông lại.
Ngay lúc hắn sắp không chống nổi hàn khí nơi đây, tốt cuộc nhìn thấy đáy hồ.
Bên trong bùn cát dày đặc, mơ hồ tích hãm mấy chục cái hàn băng cương thi. Hẳn là những cường giả từng thăm dò đáy hồ bí mật, vẫn lạc tại đây.
Khương Ly dùng pháp lực bao quanh cơ thể tìm tòi xung quanh, chỉ là giống như lúc trước căn bản không nhìn thấy thứ gì.
"Ừm, dòng nước lưu động"
Khương Ly thì thào, ánh mắt loé lên thanh quang, mở ra Thiên Nhân pháp mục.
Thời khắc vận dụng Thiên Nhân pháp mục, hắn lập tức nhìn thấy rõ ràng.
Dòng chảy lưu động kia căn bản không phải là nước, mà là từng dòng từng dòng năng lượng từ bốn phương tám hướng đang hội tụ về một chỗ.
Khương Ly không dám chậm trễ, men theo dòng năng lượng đi về phía trước.
Chốc lát, hắn iền đi tới trước một toà tế đàn cổ lão.
Những dòng năng lượng kia, hội tụ về nơi đây, hình thành vô số đạo xiềng xích, phong ấn lấy một vật gì đó.
Tâm thần Khương Ly khẽ run lên, vô tình nghĩ tới vài chuyện.
Vật kia, chẳng lẽ là Hoặc Thiên để lại cho hắn?
Hắn không khỏi nhớ đến mấy chục năm trước, ở Âm Nhãn Cốc, Khương Ly từng cơ duyên xảo hợp lấy được một viên kiếm chủng. Kiếm chủng này là Hoặc Thiên kiếm chủng, ẩn chứa một phần kiếm đạo của nàng.
Viên kiếm chủng kia, Khương Ly vẫn luôn mang theo bên người, chỉ là tạm thời chưa biết cách sử dụng.
Hiện tại, nàng ta rốt cuộc để lại thứ gì?
Khương Ly bỗng nhiên có chút rõ ràng.
Hắn đến Vũ Giới, ngoại trừ trợ giúp Hoàng đạo nhân lấy đồ vật ra, tựa hồ còn vì một nguyên cớ khác, đó là vì Hoặc Thiên.
Lắc lắc đầu, đem tất cả tạp niệm đều bỏ quên, Khương Ly nhấc chân chậm rãi bước lên tế đàn.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn rốt cuộc nhìn rõ thứ bị vô số xiềng xích phong ấn kia.
Đây là một cái bảo hạp hình chữ nhật phát ra khí tức của ánh trăng, toàn thân che kín bởi vô số linh văn cổ lão. Đồng thời càng có một cái mặt c·h·ó, ngậm lấy một cục xương, thần sắc tham lam, khắc hoạ giống như đúc.
Bảo vật này tựa hồ từng trải qua tàn phá, linh văn phía trên bị đứt gãy không ít, căn bản không thể phân biệt ra cấp bậc.
Khương Ly ngắm nghía bảo hạp chốc lát, nếu Hoặc Liên đã dày công đem thứ này lưu lại ở đây, hẳn không phải là phàm vật, trước tiên đem nó lấy ra rồi tính sau.
Lần nữa vận dụng Thiên Nhân pháp mục, Khương Ly rốt cuộc khám phá ra.
Hoặc Thiên sở dĩ bố trí nên toà trận pháp này, tựa hồ là để trấn áp bảo hạp kia, hoặc nói đúng hơn là đem nó giam giữ ở đây.
Mà phương pháp phá huỷ trận pháp cực kỳ đơn giản.
Chỉ thấy Khương Ly đột nhiên nhấc chân bước về phía trước một bước.
Một bước bước ra, sóng nước dập dờn, vô số kiếm ý ẩn giấu ở trong nước hồ giống như bị dẫn dắt, chầm chậm hội tụ lại.
Bước thứ hai, bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng kiếm reo, toàn bộ đấy nước ầm ầm rung chuyển.
Bước thứ ba, vô số kiếm ý bỗng nhiên giống như thuỷ triều chen chúc mà đến, hướng về phía đám xiềng xích kia chém mạnh.
Lập tức xiềng xích vỡ vụn, hoá thành thiên tia vạn lũ năng lượng, hoàn trả lại trời đất.
Mà bảo hạp kia cũng lạch cạch một cái rơi xuống tế đàn.
Khương Ly chạm rãi cầm lấy bảo hạp, tinh tế xem xét.
Từ trên bảo hạp, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng khủng bố, loại lực lượng đó không thua kém gì Hoặc Thiên kiếm ý hay là Hoả Nguyên Châu đạo nguyên chi lực.
"Đạo nguyên, không không đúng, lực lượng này không phải đạo nguyên mà là cùng cấp bậc với đạo nguyên!"
Khương Ly khẽ thì thào.
Thiên hạ này lại có thứ gì có thể sánh ngang với đạo nguyên lực lượng, chỉ có Thánh Nhân chi lực.
Thứ này bất phàm, Khương Ly hít sâu một hơi, đem bảo hạp cất kỹ, tiếp theo đưa mắt tìm kiếm xung quanh một lát, phát hiện không còn thứ gì có giá trị bèn hoá thành kim quang nổi lên mặt nước.
Thời khắc này, trên bầu trời ánh trăng vẫn như cũ sáng vằng vặc.
Chỉ là hư ảnh nữ tử luyện kiếm đã hoàn toàn biến mất, mà đạo kiếm ý ẩn giấu ở trong Kiếm Hồ cũng đã sớm tan biến.
.......
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao hình chiếu lại biến mất?"
"Ta nghe sư tôn bảo Kiếm Hồ hình chiếu kéo dài tận cho đến khi trời sáng mới tiêu tán, vì sao mới canh hai đã biến mất rồi."
"Thật kỳ lạ...chẳng lẽ là..."
Trong đám thanh niên thiên kiêu, tựa hồ có người nghĩ tới điều gì, định nói ra, nhưng rất nhanh thì ngậm miệng lại.
Những người khác nghe vậy, cũng giật mình nhìn nhau, không ai dám tiếp tục thắc mắc.
Bởi vì vừa rồi bọn họ chứng kiến Khương Ly chui xuống mặt hồ.
Rất có thể cơ duyên bên dưới Kiếm Hồ đã bị hắn lấy mất.
Dưới đáy Kiếm Hồ ẩn giấu cơ duyên, chuyện đó sớm đã lưu truyền khắp toàn bộ Kiếm Châu. Từ trước đến nay, có không ít Kiếm Châu cường g·iả m·ạo hiểm lặn xuống thăm dò, chỉ là lúc lặn đến độ sâu nhất là hai mươi trượng thì đều vội vàng trồi lên. Cũng có những người liều mạng lặn xuống càng sâu, nhưng giống nhau chưa từng có ai trở về, hiển nhiên đ·ã c·hết ở dưới đáy đầm.
Từ đó về sau, cũng chẳng còn người nào dám mạo hiểm sinh mệnh, lặn xuống đấy Kiếm Hồ tìm kiếm cơ duyên.
Ai nghĩ tới, cơ duyên to lớn ấy cứ như thế rơi vào trong tay Đông Ly Đế Chủ.
Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều hậm mộ ước ao, nhưng không ai dám chất vấn, càng không dám nổi lên tham niệm.
Bởi vì thực lực của Khương Ly đã sớm bỏ xa bọn họ, bọn họ cả đời này cũng không bao giờ có khả năng với tới.