Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 428: Đoạn Trần Duyên (1)
Đông Hoang, Cực Đạo Kiếm Sơn.
Tô phu nhân chầm chậm mở ra hai mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ở bên cạnh mình.
Khương Ly ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, con mắt nhắm nghiền, trên người không có chút khí tức nào.
Cảnh tượng ở Vũ Giới chầm chậm trôi qua trong đầu, giống như ảo mộng, để nàng thất thần hồi lâu.
"Ta đã trở về..." Nàng khẽ thì thào.
Bên tai chợt vang lên tiếng hô hoán:
"Tam muội, ngươi tỉnh lại rồi!"
"Nhị tỷ!"
Tô phu nhân khẽ định thần, phát hiện trước mặt mình xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng, mặt đẹp phía sau khăn lụa lộ rõ vẻ mừng rỡ, ôm chằm lấy nàng, thân thiết hỏi.
"Tam muội, ngươi không có sao chứ, có gặp vấn đề gì không?"
Tô phu nhân lắc đầu: "Ta rất tốt, nhị tỷ, ta rời đi đã được bao lâu?"
"Chừng khoảng mười hai ngày!"
"Mười hai ngày?" Tô phu nhân giật mình hô lên.
Phải biết nàng và Khương Ly tiến vào Vũ Giới tính toán đâu đấy đã hơn mười hai năm, không nghĩ tới ở Đông Hoang lại chỉ mới mười hai ngày, thật là bất khả tư nghị.
Trong lúc Tô phu nhân đang tiêu hoá tin tức trong đầu thì Ô Thiên Phong ngập ngừng bước tới gần, lo lắng hỏi:
"Tô cô nương, lão đại nhà ta ở đâu, vì sao không trở về cùng ngươi?"
Tô phu nhân mỉm cười nói: "Hắn còn có việc muốn làm, tạm thời chưa về được, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta đã tìm được thứ mà Hoàng tiền bối cần..."
"A a vậy sao?" Ô Thiên Phong sững sờ, tiếp theo không giấu được vui mừng, kinh hỉ nói:
"Hắc hắc hắc tiểu Ô ta liền biết, lão đại chính là nhân trung long phượng, chỉ là một cái thử thách nho nhỏ, há có thể làm khó được hắn. Nghĩ đến, cả đời Ô Thiên Phong ta làm ra lựa chọn chính xác nhất, chính là trở thành tôi tớ của Khương lão đại nha hắc hắc hắc"
Ô Thiên Phong cười sang sảng, vuốt vuốt râu cá trê, không nhịn được vỗ một cái mông ngựa.
Tô phu nhân không nói gì, lườm gã một mắt, quay đầu nhìn về phía lão nhân mặc áo xanh đang đứng trầm ngâm ở đằng kia, chắp tay:
"Hoàng tiền bối!"
Hoàng đạo nhân gật đầu, cười nhẹ: "Không nghĩ tới, các ngươi thật có thể đoạt được Cực Dương chi khí. Phải biết năm đó, đại đồ nhi của lão phu cũng không làm được chuyện này. Đợi Khương tiểu hữu trở về, lão phu sẽ tự mình dẫn ngươi đi lấy Phiền Não Thuỷ"
"Cảm tạ tiền bối!"
"Khỏi cần, đây vốn là giao dịch của chúng ta, lão phu trước nay chưa bao giờ thất hứa"
"Hoàng tiền bối, không biết Khương công tử ở lại Lục Nguyên Thiên, có nguy hiểm gì chăng?"
"Vấn đề này, lão phu không nắm chắc. Nhưng đây là số mệnh của hắn!" Hoàng đạo nhân thần bí nói, ánh mắt t·ang t·hương loé lên một tia ánh sáng.
.....
Lăng Tiêu Tiên Thành
Khương Ly ngồi trên long ỷ, lẳng lặng lắng nghe quần thần bẩm tấu.
Lập quốc hơn hai năm, Đại Ngu Hoàng Triều đã xưa đâu bằng nay.
Lại thêm mấy tháng trước, ba mươi ba tên Thiên Nhân cường giả, mượn danh sáu phương thế lực siêu thoát phát ra lệnh hiệu triệu. Dẫn đến có vô số võ giả từ bốn cái đại lục khác nô nức chạy tới Trung Vực, Đại Ngu Hoàng Triều vốn náo nhiệt, càng thêm nóng nảy.
Có thể nói, tông sư đi khắp nơi, Vũ Vương tuỳ ý có thể gặp.
Bên dưới Lăng Tiêu Điện, hết quan văn đến quan võ thay nhau báo cáo, mà Khương Ly giống như không mấy để ý, ánh mắt khẽ đăm chiêu.
Thần niệm của hắn vượt qua nóc của bảo điện, nhìn về phía bầu trời.
Bảy viên tinh thần, nay chỉ còn một viên cuối cùng còn phát sáng.
Đợi viên tinh thần kia cũng mờ đi, Vũ Giới sẽ nghênh đón một thời kỳ mới, cũng hoặc là một trận hạo kiếp.
Đợi hạo kiếp qua đi, hắn liền có thể yên tâm trở về Đông Hoang.
Khoảng cách Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận biến mất còn khoảng nửa năm.
Thời gian sắp đến, Khương Ly quyết định, đoạn trần duyên.
Từng bước, từng bước một chém gãy nhân quả ở Vũ Giới, yên tâm rời đi phương thế giới này.
Triều hội kết thúc, Khương Ly một mình bay ra Lăng Tiên Tiên Thành, hướng về phía Đúc Kiếm Sơn Trang mà lao nhanh.
Thấp thoáng, hắn không chút tiếng động liền xuất hiện ở trong sơn cốc.
Đúc Kiếm Sơn Trang từ lâu đã trở thành tu hành thánh địa của cả Trung Vực.
Nơi đây, bất kể là nồng độ nguyên khí, tài nguyên tu luyện, hay công pháp vũ kỹ đều là tốt nhất thiên hạ. So với mười hai năm trước, lúc hắn vừa đến Vũ Giới, thay đổi quá nhiều.
Nhưng có một thứ, không hề thay đổi đó chính là Đúc Kiếm Sơn Trang vẫn như cũ giữ vững truyền thống luyện khí.
Phía sau núi, Luyện Khí Các, tiếng búa đe vang vọng bầu trời.
Một người đàn ông trung niên thân hình lực lưỡng, để lưng trần đang cúi đầu điêu khắc minh văn.
Trong bàn tay hắn, là một thanh trường kiếm đã thành hình, cấp bậc thành lình đạt tới lục phẩm danh binh.
Người đàn ông này đúng là đương đại Đại Ngu Thái Thượng Hoàng, Khương Thượng.
Chỉ thấy Khương Thượng thần sắc tỉ mỉ, chăm chú vẽ từng nét minh văn, hai con mắt đỏ bừng, tràn đầy tơ máu.
Chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc khắc xong đầu minh văn cuối cùng, hắn mới đem trường kiếm thả vào trong chậu nước, ngửa đầu cười to.
"Ha ha, lão phu cuối cùng đột phá lục phẩm luyện khí sư, trong vòng mười năm tất thành luyện khí tông sư!"
"Ừm!"
Cười được nửa chừng, hắn chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía của chính, liền thấy một người thanh niên đang lẳng lặng quan sát mình, không khỏi ngẩn người chốc lát, tiếp đó nở nụ cười hàm hậu:
"Bệ hạ...sao ngươi lại tới đây?"
Khương Ly cũng mỉm cười: "Ta là đến thăm ngươi!"
"Ha ha ha, đi thôi nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, đi tới tiểu viện của ngươi, hai nha đầu Lục Liễu cùng Hồng Miên cũng đang sống ở nơi đó"
Khương Thượng mặc áo khoác, vỗ vỗ vai hắn vài cái, rồi dẫn đầu đi về phía lương đình ở bên cạnh hồ nước nhỏ.
Khương Ly gật đầu, chậm rãi đi theo.
Tiểu viện này vốn là chỗ mà Khương Ly từng ở trước kia, nhiều năm trôi qua cảnh vật vẫn như cũ, để Khương Ly có chút hoài niệm.
"Công tử!"
"Công tử ngươi trở về á"
Khương Ly và Khương Thượng vừa đi tới lương đình, thì từ bên trong tiểu viện chợt có hai bóng dáng xinh đẹp lao tới, ôm chầm lấy hắn.
Khương Thượng nghiêm mặt răn dạy:
"Hai cái nha đầu không biết tôn ti trật tự, phải gọi là bệ hạ, biết chưa?"
Lục Liễu ôm lấy eo Khương Ly, hướng về phía Khương Thượng lộ ra mặt quỷ, nhỏ giọng:
"Ta vẫn thích gọi là công tử hơn..."
Khương Ly cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, nuông chiều nói:
"Không sao, để các nàng tuỳ tiện gọi. Phụ thân ngươi cũng chớ nên câu nệ như thế, cứ gọi ta là Tiểu Ly là được"
Khương Thượng nghe vậy, do dự chốc lát liền đồng ý:
"Được rồi!"
Khương Ly cúi đầu nhìn về phía Hồng Miên hỏi:
"Các ngươi không ở Lăng Tiêu Tiên Thành, chạy về đây làm gì?"
Hồng Miên khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, ngượng ngùng nói: "Nơi đó có chút gò bó, bọn nô tỳ không quá quen"
"Ha ha ha" Khương Ly cười dài, cũng vuốt ve đầu nhỏ của nàng, để thiếu nữ hai mắt híp lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Khương Ly cảm khái, mười mấy năm trôi qua, những người khác, bao gồm cả Khương Thượng, Khương Hạ...đối với hắn ngoại trừ thân thiết ra, còn có một tia câu nệ, xa cách.
Ngược lại hai gã thị nữ này vẫn vậy, không thay đổi chút nào, để nội tâm hắn âm thầm chảy một dòng nước ấm.
Bên trong lương đình, Khương Ly cùng Khương Thượng ngồi đối diện, trầm ngâm không nói. Mà hai nữ rất thức thời, không quấy rầy hai người bọn họ.
Hồi lâu sau, Khương Thượng mới cảm khái bảo:
"Mười mấy năm nay, quả thực giống như một giấc mộng hoàng lương. Ta không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày trở thành Vũ Tôn cường giả, càng không nghĩ tới, sẽ có một ngày trở thành Hoàng triều Thái Thượng Hoàng, càng không nghĩ tới nho nhỏ Đúc Kiếm Sơn Trang sẽ trở thành một cái tu hành thánh địa..."
Khương Ly không nói, chậm rãi uống rượu.
Chợt, Khương Thượng nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp, nói:
"Có một vấn đề, trước nay, ta vẫn luôn cất giữ trong lòng, không biết có thể biết được đáp án...."
"Phụ hoàng cứ hỏi"
"Ngươi...ngươi thật sự là nhi tử của ta sao?"
Khương Ly trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu đáp:
"Linh hồn của bộ thân thể này, hơn mười hai năm trước đã vì trọng thương mà c·hết đi. Mà ta thì cơ duyên xảo hợp thay thế hắn. Cho nên trên phương diện linh hồn mà nói, ta đúng không phải nhi tử của phụ hoàng ngươi. Nhưng nhiều năm như vậy, ta đã sớm quen thuộc cái thân phận này..."
Khương Thượng nghe vậy, khuôn mặt cứng lại, lộ ra trăm mối cảm xúc, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.
Thực ra từ thật lâu trước đó, hắn đã nghi ngờ thân phận của Khương Ly, chỉ là không muốn tin tưởng, cũng không muốn truy vấn mà thôi.
Mãi cho đến hôm nay, hắn mới có dũng khí nói ra nghi hoặc trong lòng, sau khi biết được đáp án, nội tâm ngược lại trở nên buông lỏng, cười cười nói:
"Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, ngươi vẫn là nhi tử của ta. Cả đời Khương mỗ tự hào nhất chính là có được một người nhi tử giống như ngươi"
"Khương Hạ thúc công không ở sơn trang sao?"
Khương Thượng đáp:
"Lão nhân gia ông ta kẹt ở Vũ Vương đỉnh phong đã lâu, thời gian này vẫn chạy ra ngoài tìm kiếm cảm ngộ đột phá"
Khương Ly gật gật đầu.
Khương Thượng chợt hỏi:
"Nghe nói, sắp tới sẽ diễn ra một trận đại chiến!"
"Ta cũng không chắc chắn, nhưng tám phần mười là thế, trận chiến này sẽ quyết định tồn vong của cả Vũ Giới"
"Như vậy sao?"
"Đồn đãi, vào thời thượng cổ từng đi ra một vị cường giả, thống nhất lục hợp bát hoang, thành tựu Vũ Giới Thần Hoàng. Chính là hắn đã lãnh đạo toàn bộ Vũ Giới đánh đuổi ngoại vực tà ma, bảo vệ thế gian. Lão phu tin tưởng, nhi tử của ta cũng sẽ không thua kém vị Vũ Giới Thần Hoàng đó."