Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 436: Luân Hồi Như Mộng, Bia Đá Hiện
Thiên Môn sừng sững giữa bầu trời, Khương Ly mặc áo giáp đen, tay cầm Vũ Hoàng Kiếm, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở giữa hư không.
Phía sau lưng hắn là mười mấy vị Vũ Giới cường giả, có khuôn mặt quen thuộc, cũng có xa lạ, nhưng những người này tu vi đều đạt tới tam kiếp Thiên Nhân trở lên, chính là lực lượng trung kiên của Vũ Giới.
"Đế Chủ, mấy ngày hôm nay, Kiếp quân số lượng giảm thiểu không ít, giống như đang chuẩn bị rút lui. Chẳng lẽ bọn chúng bỏ cuộc rồi!"
Lệ Phi Vũ tiến lên một bước, ôm quyền hỏi.
Khương Ly chầm chậm mở ra hai mắt, từ trong con ngươi lấp loé thần quang, chiếu rọi tinh không, nhàn nhạt đáp:
"Kiếp tộc một khi nhận lệnh xâm lược bất kỳ thế giới nào, sẽ không bao giờ từ bỏ, nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút"
"Rõ!"
Khương Ly nhíu mày, thần niệm như thác nước ầm ầm lan truyền bốn phía, bên trong phương viên vạn lý tinh không, lại không phát hiện bóng dáng của Kiếp Tộc, để hắn càng thêm khó hiểu.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
Khương Ly thì thào, quyết định để lại một cỗ phân thân toạ trấn Thiên Môn, mà bản thân thì tiến về phía tinh không dò xét tình hình.
Tinh không vô cùng vô tận, Khương Ly lặng lẽ tiến về phía trước, thần niệm tản ra bốn phía, muốn tìm kiếm tung tích của Kiếp quân.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, Khương Ly vẫn như một mạnh lá rụng, tại trong vô biên tinh không phiêu động.
Đến ngày thứ tư, hắn tao ngộ tinh không phong bạo, nhưng mượn nhờ nhục thân cường hoành, hoàn toàn không chút hao tổn xông qua.
Mấy này sau, hắn đụng phải biển thiên thạch, khoanh chân ngồi xuống, tuỳ ý vành đai thiên thạch mang hắn xuyên thẳng về phía trước.
Một tuần trôi qua, Khương Ly vẫn không phát hiện bóng dáng của Kiếp quân.
Mượn nhờ cảm ứng với phân thân, hắn biết được, bên phía Vũ Giới đồng dạng không có chút dị thường nào.
"Kỳ quái!"
Khương Ly nhỏ giọng, cũng không tiếp tục tiếp tục tiến về phía trước, mà dựa theo cảm ứng quay về Vũ Giới.
Chỉ là lúc vừa về tới nơi, Khương Ly bỗng sững sờ tại chỗ.
Vũ Giới vẫn như cũ nằm ở đó, bốn phía tinh không vẫn như cũ trôi nổi vô số tàn thi cùng máu tươi, nhưng Khương Ly lại không tìm được phân thân của mình.
Dựa vào tâm thần liên kết, hắn chắc chắn, phân thân chưa bị g·iết c·hết, nhưng lại ở khoảng cách vô cùng xa xôi, xa xôi đến mức, hắn chỉ có thể mơ hồ phát giác được.
Nội tâm Khương Ly trầm xuống, hai mắt loé lên thanh quang, vạn dụng Thiên Nhân pháp mục quan sát bốn phía.
Nơi đây, hết thảy đều là thật, không phải ảo giác.
Nếu không phải trúng huyễn thuật, vậy phân thân ở đâu, thủ hạ của hắn lại ở đâu.
Khương Ly đè xuống nội tâm xáo động, tung người hướng về phía Thiên Môn, trực tiếp chui xuống.
Kỳ lạ là Thiên Môn giống như bị phong ấn, nhưng lại không hề ngăn cản, mặc cho hắn xuyên qua.
Từ trên Thiên Môn từ từ hạ xuống, Khương Ly phát hiện nơi đây đúng là Sát Lục Huyết Cảnh, chỉ là bí cảnh này mấy chục năm trước không phải đã b·ị đ·ánh vỡ rồi sao?
Trầm ngâm chốc lát, Khương Ly đi ra khỏi bí cảnh, đưa mắt nhìn xung quanh.
Trước mắt, cũng không phải quỷ khí âm trầm mà khắp nơi là rừng xanh núi thẳm, bốn phía cây cỏ tốt tươi, không hề có một chút bóng dáng của một cái sinh mệnh cấm khu.
Chỉ là Khương Ly kinh ngạc phát hiện, đó là trong thiên địa tồn tại rất ít nguyên khí, so với lần đầu tiên hắn xuyên qua Vũ Giới còn kém hơn mười lần, hầu như không thể phát hiện ra.
Khương Ly đạp không mà lên, thần niệm tràn ra xung quanh, lập tức đem phương viên vạn dặm đại địa thu vào trong tầm mắt.
Phát hiện của hắn không sai, không chỉ vị trí hắn đang đứng, toàn bộ vạn dặm đại địa xung quanh, nồng độ nguyên khí cực kỳ mỏng manh.
Hắn còn phát hiện, xung quanh Vũ Di Sơn một chút thành trì, thôn trấn, số lượng võ giả rất ít ỏi, hơn nữa tu vi phổ biến là cửu phẩm Vũ Đồ, bát phẩm Vũ Giả xem như cao thủ, toàn bộ vạn dặm địa vực mạnh nhất cũng chỉ có hai tên thất phẩm vũ sư.
Ừm! Ánh mắt Khương Ly lấp loé, sắc mặt âm trầm bất định.
Nội tâm hắn dần dần sinh ra một cái suy đoán, thế giới này đúng là Vũ Giới, nhưng cũng không phải Vũ Giới thời điểm hiện tại mà là một thời điểm nào khác ở quá khứ.
Đúng lúc này, trên quan đạo có một gã tiều phu đang gánh củi xuống núi, vừa đi vừa hát nghêu ngao.
Khương Ly nhẹ nhàng đạp không mà đến, định hướng về phía tiều phu hỏi chuyện, lại kinh ngạc phát hiện, người nọ căn bản không nhìn thấy hắn.
Kỳ quái!
Khương Ly nhíu mày càng sâu, thử một chút, thân thể của hắn rõ ràng không phải hư huyễn, nhưng lại có thể trực tiếp đi xuyên qua thân thể của tiều phu, cũng có thể đi xuyên qua những sự vật khác.
"Đây chẳng lẽ là..."
Ánh mắt Khương Ly trở nên đăm chiêu, tình cảnh như vậy, hắn từng trải qua một lần. Đó là nhiều năm trước ở trong Âm Nhãn Cốc, thông qua Âm Nhãn quan sát cuộc đời của một gã Kiếp Tộc tên là Lý Nghiễm.
Hiện tại, tình huống tựa hồ có chút tương tự.
Thu hồi tâm tư, Khương Ly hoá thành kim quang, hướng về dưới núi mà bay nhanh, chớp mắt liền đi tới một cái tiểu trấn.
Tiểu trấn này tên là Thái Hoà, diện tích cũng không quá lớn, xây dựng ở hai bên quan đạo, hai bên xây dựng đủ loại hàng quán, trên đường phố khách đi đường qua lại nườm nượp, ngược lại tương đối phồn hoa.
Khương Ly cứ như thế dọc theo quan đạo mà đi, toàn bộ trấn nhỏ, căn bản không có ai nhìn thấy hắn.
Trung tâm Thái Hoà Trấn, có một nhà hàng gọi là Thực Hương Lâu, khách nhân ra vào đông đúc.
Khương Ly nhấc chân bước vào trong quán, kiếm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Bấy giờ chính giữa đại sảnh có mấy tốp khách giang hồ đang một bên uống rượu, một bên lớn tiếng trò chuyện.
Khương Ly thông qua lời nói của đám người, rốt cuộc cũng biết rõ chính mình hiện tại đang ở là vào Văn Đế năm thứ chín.
Đại Nguỵ Văn Đế năm thứ chín...
Khương Ly trầm tư chốc lát, bỗng nhiên ánh mắt loé lên một tia tinh quang.
Một năm này, chính là lúc thần vật hạ phàm, nguyên khí thức tỉnh.
Thầm nghĩ, trước khi thần vật hạ phàm, Vũ Giới vẫn đang rơi vào giai đoạn mạt pháp, tứ phẩm Tông Sư chính là võ đạo đỉnh phong, chẳng trách vừa rồi hắn dùng thần niệm quét qua, phát hiện tu vi ở võ giả quanh đây thấp kém như vậy.
Nhưng vì sao, hắn lại xuất hiện ở khoảng thời gian này?
Ngay lúc Khương Ly đang suy tư, đột nhiên bên ngoài đường phố vang lên từng tiếng kinh hô, vô số dân chúng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Khương Ly nhíu mày, nhẹ nhàng xuyên qua nóc của tửu lâu, đứng ở trên mái nhà, nhìn về phương hướng Vũ Di Sơn.
Chỉ thấy từ Vũ Di Sơn làm trung tâm, tử khí đông lai ba ngàn dặm, thanh khí bát ngát bốn phương trời, dù đứng ở thật xa cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ.
Thần vật hạ phàm!
Những ngày sau, tin tức này lấy tốc độ chóng mặt làn truyền khắp nơi, dẫn tới lượng lớn võ giả chạy tới tranh đoạt thần vật.
Vì tranh đoạt Lục Nguyên Châu, toàn bộ Vũ Giới nhấc lên một trận máu tanh mưa máu, xác c·hết ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Một trận chiến này kéo dài ba năm, cho đến khi sáu phương thế lực lần lượt đoạt được thần vật mới chịu dừng tay.
Mà Khương Ly thì lẳng lặng quan sát trận chiến này, nhìn thiên văn sổ tự võ giả giống như phát cuồng cùng nhau chém g·iết, khiến cho ngàn dặm sơn lâm hoá thành tử địa, thần sắc hờ hững, không chút cảm xúc.
Bởi vì hắn cũng nhìn ra, một trận chiến này vốn là đám cường giả trong bóng tối bố cục mà thành, nhằm thức tỉnh Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.
Sau khi thần vật giáng lâm, toàn bộ thế gian nguyên khí triều dâng, võ đạo lần nữa quật khởi.
Sáu thế lực lớn trước kia tranh đoạt được Lục Nguyên Châu, lần lượt mượn nhờ thần vật đột phá Thiên Nhân, cuối cùng hình thành nên các thế lực siêu thoát.
Mà Khương Ly thì giống như người qua đường, nhàn nhạt quan sát tất cả.
Ba trăm năm trôi qua, Đại Nguỵ Vương Triều đi tới mạt lộ, mười hai phe sứ quân nổi lên phân chia thiên hạ.
Một trận loạn lạc diễn ra gần mười năm, cuối cùng lấy Dương Huyền bộc lộ tài năng, đánh bại các sứ quân khác, thẳng tiến về Thượng Kinh.
Thượng Kinh chi chiến, Văn Đế vẫn như cũ đoạt xá tử tôn của mình, đột phá Thiên Nhân, đáng tiếc còn chưa kịp cao hứng đã bị cường giả bí ẩn đánh g·iết.
Cường giả bí ẩn kia, Khương Ly nhìn ra chính là Tả Từ.
Đại Nguỵ Văn Đế c·hết đi, Dương Huyền đoạt lấy Thượng Kinh chính thức thống nhất thiên hạ, lập nên Đại Huyền Vương Triều.
Sau đó, Dương Huyền nhận được Hoả Nguyên Châu, ngắn ngủi ba năm đột phá tới Thiên Nhân, chấn kinh thiên hạ.
Đại Huyền dưới sự nâng đỡ của các thế lực siêu thoát, dần dần thống nhất Trung Vực, quốc lực hùng hậu.
Đại Huyền năm thứ tám, Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận biến mất, thiên ngoại Kiếp Dân vượt qua Thiên Môn tiến đánh Vũ Giới.
Lần này, vẫn như cũ lấy Hắc Bạch Dạ Đế, Tả Từ, Bạch Ngọc Kinh chi chủ, Minh tôn giả, Tam đầu ác long dẫn đầu, phối hợp với các thế lực siêu thoát khác ngăn chặn Kiếp quân.
Đáng tiếc, mặc dù Vũ Giới chuẩn bị sung túc, nhưng Kiếp quân hầu như vô cùng vô tận, thự lực mạnh mẽ, Vũ Giới chỉ chống chịu được ba năm liền thất bại, biến thành Kiếp Diệt Thế Giới.
.......
Một trận trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mắt, Khương Ly giật mình mở mắt, phát hiện bản thân như cũ đứng ở bên trong tinh không, cúi đầu nhìn xuống Vũ Giới.
Ảo giác, huyễn mộng?
Khương Ly trầm ngâm chốc lát, phát hiện trước mặt mình chẳng biết lúc nào xuất hiện một tấm bia đá.
Tấm bia đá này, có chút quen mắt!