Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Lễ Vật Của Lục Nguyên Đạo Tổ

Chương 2: Lễ Vật Của Lục Nguyên Đạo Tổ


Hoàng đạo nhân tiếp tục giảng giải:

"Tứ phẩm đột phá đến Ngũ phẩm, yêu cầu tu luyện ra bảy ngàn giáp chân lực trở lên, đạo ý tiểu thành, trảm xong nhân quả cùng vượt qua ngũ cửu thiên kiếp. Sau khi đột phá, chân lực sẽ cô đọng thành Chân Nguyên, một giọt Chân Nguyên, tương đương với vạn giáp chân lực, đồng thời nhục thân cùng thần niệm cũng được tăng lên"

"Muốn tu hành tới ngũ phẩm Chân Vương, quan trọng nhất chính là trảm nhân quả. Quá trình trảm nhân quả này, cùng quá trình trảm phàm tâm giống nhau, từng người có cách lý giải của mình, không thể gộp vào làm một"

"Vãn bối hiểu rõ!"

"Tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm xưng là Chân Vương, đạt tới cảnh giới này, ở Tứ Hoang đã xem như một phương cường giả. Nhưng nếu xét tới toàn bộ vũ trụ tinh không, lại mới vẻn vẹn là cường giả mà thôi, chưa đủ để tung hoành chư thiên vạn giới. Muốn ngang dọc chư thiên vạn giới, tối thiểu phải đạt tới Đế cảnh. Đế cảnh hay Đế quân, được tính từ lục phẩm Chân Đế trở lên"

"Từ ngũ phẩm đến lục phẩm, chính là một đạo khảm lớn, ngăn trở bước tiến của vô số võ giả, yêu cầu tu luyện ra chín giọt Chân Nguyên, đạo ý đại thành, đem Vương ý lột xác thành Đế Uy, cuối cùng vượt qua Sinh Tử Kiếp cùng lục cửu thiên kiếp"

"Trong đó, quan trọng nhất cùng hung hiểm nhất không phải độ lục cửu thiên kiếp mà là Sinh Tử Kiếp. Sinh Tử Kiếp là kiếp đầu tiên trong đại đạo tam kiếp, nếu vượt qua được liền sẽ hiểu rõ được sinh tử, từ đó xem như nửa chân đặt vào Đế Cảnh, không vượt qua được, chính là vẫn lạc, ngàn năm tu đạo hoá hư không."

"Từ cổ đến nay, trăm tên Chuẩn Đế độ Sinh Tử Kiếp, giỏi lắm chỉ có vài ba người vượt qua. Dẫn đến Đông Hoang tổng cộng có bốn trăm cái võ vực, cương vực vô biên, số lượng võ giả nhiều như cát trên sa mạc, trong đó đạt tới ngũ phẩm Chân Vương càng không ít. Nhưng mặt ngoài chỉ có mười tên Đế Quân, ẩn giấu bên trong sợ rằng chưa đến hai mươi người"

"Toàn bộ cộng lại lại Đông Hoang lại chưa đến hai mươi vị Đế Quân..." Khương Ly trầm mặc, Hoàng đạo nhân chính là Chuẩn Thánh đại năng, tự nhiên không cần thiết lừa dối tiểu bối như hắn làm gì. Thầm nghĩ, võ đạo một đường muốn đạt tới đỉnh cao quả nhiên khó khăn chập chùng.

Hoàng đạo nhân giảng giải tới đây liền dừng lại nói.

"Tu luyện tới Đế Cảnh trở đi ngoài gia tăng tu vi ra, quan trọng hơn là cảm ngộ thiên đạo, tìm hiểu đạo tắc. Đến cảnh giới này, Đế cảnh võ giả sẽ tự biết rõ mình phải làm gì tiếp theo. Coi như lão phu giảng giải, các ngươi cũng chưa chắc đã hiểu, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm"

"Tạ ơn tiền bối giải hoặc!" Khương Ly ôm quyền nói, Ô Thiên Phong, hai tỷ muội Tô gia cũng vội vàng cung kính cảm tạ.

Hoàng đạo nhân khoát khoát tay, chút chuyện nhỏ mà thôi, lão còn không để trong lòng nói:

"Hiện tại nhân quả đã xong, tiểu hữu có thể rời đi. Nếu muốn, các ngươi cũng có thể ở lại nơi đây tu hành"

Khương Ly cùng Ô Thiên Phong liếc nhau một mắt, bèn lắc đầu bảo:

"Vãn bối còn có việc trong người, không dám làm phiền tiền bối thêm"

Thời gian trước, đi đến Hắc Diệu Thành ngoại trừ giúp Ô Thiên Phong đoạt lại Hắc Vận Thạch ra, Khương Ly vốn dự định chạy về Kiêu Dương Vực thăm viếng cố nhân cũng như hoàn thành ước hẹn với Trần Huyền Tông.

Năm xưa ở Đại La Thành, hắn từng hứa hẹn với đối phương, hai mươi năm sau sẽ trở về tham dự Hạ gia kỳ chiến.

Lưu lạc Loạn Ma Vực nhiều năm, thoáng cái thời gian diễn ra kỳ chiến đã tới gần, hắn cũng không muốn trì hoãn thêm.

"Như vậy cũng tốt"

Hoàng đạo nhân gật đầu, tôn trong quyết định của hắn.

"Hai vị cô nương xin bảo trọng"

"Khương đạo hữu, Ô đạo hữu bảo trọng"

"Khương công tử..." Tô phu nhân dè dặt nói, trong đầu hồi tưởng tới ba ngày hoang đường ở Lăng Tiêu Tiên Thành, hai má không tự chủ nóng lên.

"Tô cô nương có gì muốn dặn dò Khương mỗ sao?" Khương Ly nhếch miệng, cười nhạt nhìn nàng.

Thiếu nữ có chút không có ý tứ, lườm hắn một mắt nói:

"Khương bệ hạ nhớ bảo trọng long thể"

Khương Ly nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười, tiếp theo nhìn về phía Hoàng đạo nhân.

Hoàng đạo nhân nhẹ nhàng vung tay, lập tức không gian bốn phía trở nên nhộn nhạo, Khương Ly lẫn Ô Thiên Phong cùng lúc bị ném ra khỏi Cửu Không Kiếm Giới.

.....

Hắc Diệu Thành đông đúc náo nhiệt, trên đường phố dòng người qua lại như xe cửi, ở một góc hẻo lánh, bất thình lình xuất hiện hai người lạ mặt.

Đó là một thanh niên mặc áo bào trắng, khoác đen, khuôn mặt cương nghị, không giận tự uy.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên thấp béo, mặc đạo bào màu đen, hai bên mép để râu cá trê, con mắt ti hí to bằng hạt đậu nhìn liếc xung quanh, ẩn ẩn lộ ra một tia xảo trá.

Hai người lạ mặt này chính là Khương Ly cùng Ô Thiên Phong.

Khương Ly đưa mắt nhìn náo nhiệt thành thị một mắt, lạnh nhạt nói:

"Hiện tại Hắc Vận Thạch đã tới tay, nhân quả giữa chúng ta xem như tính toán xong, Ô đạo hữu xin tuỳ ý"

Ô Thiên Phong nghe thế xua xua tay.

"Không được, không được...Lão đại giúp ta đoạt lấy Hắc Vận Thạch, chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh của ta. Tiểu Ô ta ban nãy vừa nói từ nay sẽ đi theo hầu hạ ngài trái phải, tự nhiên sẽ không nuốt lời nha"

Ô Thiên Phong một bộ thành khẩn nói.

Thầm nghĩ, sát tinh này thế nhưng là phúc tinh của lão Ô ta, chỉ cần đi bên cạnh hắn, ngày sau đạo lộ nhất định sẽ hanh thông, ta sao có thể bỏ qua cơ hội ôm đùi cơ chứ.

Khương Ly nhíu mày, gặp con hàng này không muốn đi, hắn cũng không miễn cưỡng. Ô Thiên Phong dù tu vi thấp kém, chiến lực cũng chẳng ra sao, nhưng gã tu luyện Hắc Vận, ngay cả Chân Vương cũng phải né tránh, giữ ở bên người, sau này nói không chắc có tác dụng.

Tiếp theo, Khương Ly chưa vội trở về Kiêu Dương Vực, mà ở Hắc Diệu Thành thuê một cái tiểu viện ở Tây Thành, tạm thời ở lại.

Mật thất bên dưới tiểu viện, Khương Ly ngồi xếp bằng, chậm rãi nội thị.

Theo như lời của Ô Thiên Phong, hắn tiến vào Vũ Giới hơn một trăm năm, nhưng bên ngoài lại chỉ mới trải qua gần bốn tháng, để Khương Ly tấm tắc lấy làm kỳ.

Bốn tháng trôi qua, tu vi của hắn không thay đổi qua nhiều, vẫn như cũ dừng ở tam phẩm sơ kỳ, trong đan điền chân lực ước chừng hai trăm hai mươi giáp.

Tu vi không tăng lên, nhưng hơn trăm năm tu hành ở Vũ Giới, Khương Ly nắm giữ các loại thần thông, võ kỹ lại không hề biến mất, đa phần đều đã đạt tới viên mãn hoặc gần đạt tới viên mãn. Thực lực của hắn so với bốn tháng trước, tối tiểu lật gấp ba lần.

Đúng lúc này, ánh mắt của Khương Ly khẽ biến đổi, bởi vì hắn phát giác được, bên trong thức hải của mình, ngoại trừ ba tờ Bất Diệt Chân Kinh kim thư, Kiếm Chủng, Lạc Thần Lệnh cùng Nguyệt Quang Bảo Hạp còn trôi nổi một đạo thanh quang.

Nhìn kỹ, thanh quang này giống như một cái không gian độc lập, bên trong cất trữ vài thứ.

Tỉ mỉ quan sát, Khương Ly âm thầm kinh hỉ, không gian bên trong thanh quang trôi nổi một thanh kiếm màu bạc, chính là Vũ Hoàng Kiếm, ngoài ra còn có một cái ngọc tỷ, chính là truyền quốc ngọc tỷ. Bên cạnh Vũ Hoàng Kiếm cùng truyền quốc ngọc tỷ là ba cái quang đoàn màu sắc khác nhau, một màu trắng sữa, một màu đỏ, một màu trong suốt.

Nhẹ nhàng cảm ứng, bên trong quang đoàn màu trắng sữa ẩn chứa một lượng năng lượng cực kỳ khủng bố, đây rõ ràng là pháp lực của hắn được chuyển hoá thành năng lượng thuần tuý.

Quang đoàn màu đỏ thì ngập tràn khí huyết chi lực, đây rõ ràng là khí huyết của hắn.

Cuối cùng quang đoàn màu trong suốt, bao hàm lượng lớn hồn lực.

Khương Ly sững sờ chốc lát, không khởi nhớ đến trước khi rời đi, Lục Nguyên Đạo Tổ từng nói muốn tặng hắn lễ vật, lễ vật ông ta nhắc đến thì ra chính là cái này.

"Hả!"

Bỏ qua ba cái quang đoàn, Khương Ly hơi động ý niệm, trong tay hắn xuất hiện một cái ngọc tỷ. Từ trên ngọc tỷ, hắn bất giác nhận ra một mối liên hệ quen thuộc.

Vũ Giới!

Thông qua ngọc tỷ, Khương Ly cảm nhận được vị trí của Vũ Giới, chỉ có điều, khoảng cách quá xa xôi, hắn tạm thời chưa thể tìm được toạ đổ cụ thể. Nhưng chỉ cần có liên hệ, một ngày nào đó hắn sẽ tìm được cách quay lại thế giới này.

Chương 2: Lễ Vật Của Lục Nguyên Đạo Tổ