Chương 4: Có Thù Tất Báo, Đỉnh Lô Đấu Giá Hội
Kiêu Dương Vực nằm ở phía tây nam của Đông Hoang, mặt phía tây toàn bộ tiếp giáp với Vô Lượng Hải, mặt phía Đông cùng phía Bắc lần lượt tiếp giáp với hai cái võ vực là Loạn Ma Vực cùng Thanh Dương Vực.
Trước kia, Kiêu Dương Vực cùng Thanh Dương Vực thực lực sàn sàn nhau, đều là hạ cấp võ vực. Nhưng từ mười mấy năm trước, Lê Minh Chiến Vương từ trong hôn mê thức tỉnh, nhân hoạ đắc phúc, một lần đột phá tới Chuẩn Đế, dẫn đến thực lực của Kiêu Dương Vực đột nhiên tăng mạnh, thiếu chút nữa liền có thể thăng cấp trở thành trung cấp võ vực.
Đương nhiên, dù Kiêu Dương Vực có thành công thăng cấp, thì vẫn như cũ không tài nào sánh bằng Loạn Ma Vực.
Thậm chí, ở Loạn Ma Vực, một chút ma châu mạnh mẽ, thực lực tổng hợp hầu như chẳng thua kém gì toàn bộ Kiêu Dương Vực hiện giờ.
Về diện tích, cương vực của Kiêu Dương Vực ước chừng lớn bằng ba cái Trung Vực cộng lại, đồng thời được chia thành mười cái quốc gia lớn nhỏ khác nhau theo thứ tự là Yến, Nhạc, Trần, Ngô, Việt, Sở, Tề, Nguỵ, Triệu, Hàn.
Trong đó, Yến quốc là cấp hai Đại Quốc, về phần chín nước còn lại thì đều là cấp một tiểu quốc, bao quát quê hương của Khương Ly, Việt quốc.
Năm xưa, trước khi rời đi, Khương Ly chỉ là một gã nửa bước Chân Nhân. Gần hai mươi năm lưu lạc ở Loạn Ma Vực, lúc này trở về, hắn nhoáng cái nhảy lên thành cường giả hàng đầu của Kiêu Dương Vực.
Không phải Khương Ly tự kiêu, nhưng toàn bộ Kiêu Dương Thập Quốc, ngoại trừ Lê Minh Chiến Vương ra, thì cũng chỉ có vài vị Chân Vương khác có thể cùng hắn so tay.
Trong đó, Thương Lan Kiếm Vương tính là một vi, Thiên Vận Vương tính là một vị.
Về phần những người khác, bao quát Yến Vương hay Chiêu Diêu Vương, đều từng là nhân vật mà Khương Ly vô cùng kính sợ, nhưng hôm nay, hắn đều đã không để vào trong mắt.
Từ Hắc Diệu Thành tới Kiêu Dương Vực, phải vượt qua hai cái võ châu là Hoan Ma Châu cùng Vạn Quỷ Châu, tổng quảng đường ước chừng một triệu dặm. Lấy tốc độ của Nghiệt Long, toàn lực phi hành, không ngủ không nghỉ thì tối thiểu cũng phải bay mất nửa tháng. Đương nhiên, điều này là không thể nào. Hơn nữa, thời gian đến Hạ gia kỳ chiến, giống như còn khoảng chừng gần một năm, chưa cần vội vã.
Trước khi trở về Kiêu Dương Vực, vừa vặn có thể giải quyết đôi chút ân oán.
Hoan Ma Châu Hoan Nhạc Vương, Vạn Quỷ Châu Vạn Quỷ Vương đều có nhân quả với hắn.
Đầu tiên là Hoan Nhạc Vương.
Ngày trước Khương Ly mới đến Loạn Ma Vực, Hoan Nhạc Vương vì coi trọng "Đông Thiên Chân Bảo" trong tay hắn, bèn phái bảy tên Chân Nhân tới vây g·i·ế·t, bị Khương Ly phản sát. Sau đó, đối phương liền bỏ tiền treo thưởng đầu người của hắn, để Khương Ly giống như chuột chạy ngoài đường, không ngừng bị ma tu truy sát. Về sau còn lập ra cái đồ bỏ Phản Bạch Liên Minh, dự định tụ tập một đám ô hợp cùng nhau chống lại Khương Ly.
Thù này xem như đã kết.
Bản thân Khương Ly vốn là hạng người có thù tất báo, hiện tại nắm giữ thực lực tự nhiên phải đem lợi tức tìm về.
Còn như Vạn Quỷ Vương, người nọ cùng Khương Ly ngược lại không có quá nhiều ân oán.
Hắn dự định ghé thăm Vạn Quỷ Thành là để đoạt lại Truyền Hoả Bia.
Truyền Hoả Bia là thánh vật của Lạc Tộc, đồng thời cũng là bảo vật trấn môn của Lạc Thần Tông. Ngàn năm trước, Lạc Thần Tông gặp biến cố lớn, Truyền Hoả Bia rơi vào tay Kinh Dương Vương, bị y cất giữ ở dưới Long Đàm tại thành Đại La.
Ngày trước, Khương Ly tới thành Đại La, cùng quốc chủ Trần Huyền Tông làm ra giao ước nhằm đoạt về Truyền Hoả Bia, trao trả cho Lạc Thần Tông.
Không nghĩ trong lúc hắn đang tiến hành Đạo Niệm Chiến với Sâm La Đại Đế, thì Hắc Phật Đại Sư nhân cơ hội trộm mất Truyền Hoả Bia.
Hiện tại, tấm bia ấy hẳn là giấu ở trong Vạn Quỷ Thành.
Khương Ly cùng Ô Thiên Phong ngồi trên lưng Nghiệt Long một đường bay nhanh về phía Hoan Ma Châu. Trên đường đi vô cùng thông suốt, không có ma tu hay yêu thú nào mù mắt dám chặn đường bọn họ, cứ như thế cho đến ngày thứ tư liền tới gần biên giới của Hắc Diệu Châu cùng Hoan Nhạc Châu.
Lần này, Khương Ly không hề nghênh ngang cưỡi rồng xuyên qua khoá vực trận môn mà là ở khoảng cách trận môn chừng mười dặm liền hạ xuống, đem Nghiệt Long thu vào trong Lạc Thần Giới.
"Lão đại, có chuyện gì sao?"
Ô Thiên Phong nghi hoặc hỏi. Lấy thực lực của Khương Ly hiện tại, toàn bộ Loạn Ma Vực hầu như có thể đi ngang, vượt qua khoá vực trận môn, không người dám thu phí, cần gì phải điệu thấp như vậy.
Khương Ly phất tay, cả người biến hoá thành một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo dài, vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường đao, đeo ở bên hông, thản nhiên nói:
"Khương mỗ cùng Hoan Nhạc Vương có thù, lần này đi ngang qua Hoan Ma Châu là dự định đem hắn giải quyết. Nếu chúng ta nghênh ngang cưỡi cự long bay đến, nói không chừng sẽ đem Hoan Nhạc Vương doạ chạy mất"
"A a a, khổ vậy, khổ vậy, tiểu đệ suýt chút nữa thì quên chuyện này. Hắc hắc hắc, lão đại tính toán tỉ mỉ, tiểu Ô hoàn toàn bái phục. Tiểu Ô ta tu luyện đến nay gần ba trăm năm, luận về mưu trí, lão đại ngươi là người thứ nhất"
Ô Thiên Phong hai mắt toả sáng, không quên vỗ một cái mông ngựa.
Khương Ly im lặng, quả nhiên họ Ô này cùng Nghiệt Long, Hao Bá Thiên đều là một mặt hàng, ưa thích nịnh hót, tâng bốc.
"Chúng ta đi thôi!"
Dịch dung xong xuôi, Khương Ly tung người hướng về phía trận môn mà bay nhanh.
Ô Thiên Phong vội cuống quýt đuổi theo.
Hai người rất thuận lợi liền xuyên qua khoá vực trận môn, tiến vào Hoan Ma Vực.
Mười ngày sau, Hợp Hoan Thành.
Hợp Hoan Thành là một toà thành trì nằm giữa một hồ nước lớn ở trung tâm Hoan Ma Châu. Nơi đây sơn thanh thuỷ tú, thuỷ nguyên khí cực kỳ nồng nặc, chính là thiên đường của võ giả tu luyện công pháp thuỷ hệ, nhưng càng là thiên đường của ma tu.
Bởi vì nơi đây, chính là một trong hai trung tâm buôn bán đỉnh lô của Loạn Ma Vực.
Hợp Hoan Thành, sở dĩ gọi là Hợp Hoan, bởi vì trong thành phân nửa võ giả đều tu luyện công pháp song tu, thải âm bổ dương, hoặc là thải dương bổ âm.
Bích Thuỷ Hồ là hồ nước ngọt lớn nhất Hoan Ma Châu, xung quanh dân cư đông đúc, thuyền bè tấp nập.
Phía xa xa chính giữa hồ, có một hòn đảo rộng lớn, trên đảo là một toà thành bằng đá đập vào mi mắt.
Xung quanh bờ hồ, có vô số võ giả, không ngại đường xá xa xôi mà chạy đến Hợp Hoan Thành. Bởi vì hôm nay, là mười năm một lần đỉnh lô đấu giá hội diễn ra.
Có thể đạp không mà đi, gào thét ở trên trời cao, đều là Chân Nhân lão quái.
Khương Ly không kiêu căng như vậy mà là cùng Ô Thiên Phong nhàn nhã ngồi trên thuyền gỗ, hướng về phía đảo giữa hồ mà lướt đi.
Chèo thuyền là một tên Kim Thân cảnh võ giả, nếu ném vào một cái tông môn nhỏ, có khả năng làm trưởng lão chấp sự, nhưng ở Hoan Nhạc Thành, liền chỉ có thể làm thuyền phu.
Có điều, Kim Thân võ phu, thực lực cũng không kém, chèo thuyền ngược lại rất nhanh, chưa đầy nửa khắc, thuyền gỗ đã đi tới sát bến tàu.
......
Động Thiên Lầu, tên như ý nghĩa là một kiện Động Thiên Chân Bảo biến thành lầu các.
Toà lầu các này, được Hoan Nhạc Vương sai người cải tạo thành phòng đấu giá, dần dần trở thành một địa điểm đặc sắc của Hợp Hoan Thành.
Mà mười năm một lần đỉnh lô đấu giá hội, đang được tiến hành ở nơi đây.
Hội trường Động Thiên Lầu đóng kín kẽ, chỉ ra không vào, thỉnh thoảng có người mua xuống bảo bối, lập tức cẩn thận rời đi Hợp Hoan đảo.
Phàm cảnh võ giả là không có tư cách tham dự buổi đấu giá lớn như này.
Thông thường chỉ có Chân Nhân cao thủ trở lên, mới có tư cách tiến vào, hơn nữa còn cần phải báo danh từ sớm.
Có thể tự ý chen ngang, tối thiểu cũng là Chuẩn Vương cường giả trở lên.
Khương Ly cùng Ô Thiên Phong một trước một sau tiến tới trước Động Thiên Lầu, ánh mắt loé lên, âm thầm kinh ngạc. Hoan Nhạc Vương ngược lại thủ bút không nhỏ, dám lấy một cái thất chuyển Động Thiên Chân bảo ra để làm sàn bán đấu giá.
Đồ tốt!
Khương Ly cười nhẹ, tiến lên phía trước, chỉ là còn chưa đi tới cổng lớn đã bị hai gã thủ vệ chặn lại.
Thủ vệ Động Thiên Lầu, thình lình đều là nhất phẩm Chân Nhân.
Vẻn vẹn hai gã nhất phẩm Chân Nhân đã đầy đủ chấn nhiếp đa phần võ giả ngoại lai, đủ thấy quy cách của lần đấu giá này cao đến nhường nào.
"Người đến dừng lại!"
"Hiện tại đấu giá hội đã bắt đầu, người bên ngoài cấm chỉ tiến vào"
"Muốn c·h·ế·t!" Khương Ly sầm mặt, hừ lạnh một tiếng, Vương Khí trên người ầm ầm toả ra, đem hai gã thủ vệ đánh bay, đập vào cửa điện, phun máu tươi phè phè.
Tuy nhiên, hai gã thủ vệ lại không dám có chút tính khí nào, vội vàng đứng dậy cung kính chắp tay.
"Tiền bối tha mạng!"
"Tiểu nhân có mắt không tròng, xin tiền bối lượng thứ, mời tiền bối đi bên này!"
Có thể nắm giữ Vương Khí, tối thiểu cũng là Chuẩn Vương cường giả, loại nhân vật như vậy, bọn hắn căn bản không dám đắc tội đấy.