Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Chu An

Chương 26: Chu An


Thanh Dương Vực, Ly Dương quốc, hướng về phía đông bắc có một tòa trấn nhỏ gọi là Đại Nghiên.

Sáng sớm, phía trước cổng lớn, trưởng trấn cùng gần trăm hương thân đang đứng ngay ngắn chờ đợi. Trên khuôn mặt mỗi người đều thấp thỏm, có người hiếu kỳ, có người lạ lẫm, có đám thì tụ tập xì xào bàn tán:

"Lão Diệp, ngươi nói hôm nay vị Chu học sĩ kia có đến thật hay không?"

"Hẳn là đến thật, trưởng trấn bảo người này vốn là hàn lâm viện học sĩ của Ly Dương quốc, nhưng vì lạnh nhạt chốn quan trường mà vân du nam bắc, nghe bảo gần đây sẽ ghé trấn chúng ta làm phu tử dạy học mấy năm"

"Hí, quả nhiên bậc đại nho, không tham danh lợi vinh hoa, thật đáng khâm phục."

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Nhiều người gật đầu biểu thị đồng ý, trên khuôn mặt càng thêm mong đợi.

Đại Nghiên trấn vốn là trấn nhỏ ở vùng xa xôi, người dân chất phác lạc hậu, lại cũng không có cái gì Đại Nho. Giống như vị trung niên mặc áo xanh trưởng trấn, vốn cũng là một giới sĩ phu, được hương thân tin tưởng nên cử lên đương chức. Tin tức lần này, chính là từ một người thư hữu của hắn, ở mấy hôm trước nhắn qua, kể rằng có vị hàn lâm đại học sĩ vân du tứ phương, sắp đến vùng Đại Nghiên. Lại nghe vị học sĩ kia mỗi đến một nơi, sẽ ở lại dạy học một thời gian ngắn, mà vùng Đại Nghiên tám mươi dặm xung quanh chỉ có mỗi nơi đây một toà trấn nhỏ, nên hắn mới căn ngày động viên người dân ra đón tiếp.

Trời gần trưa, phía xa vẫn chưa thấy ai đến cả, đám thôn dân mặt mày buồn bã, đang định rủ nhau đi về thì chợt nghe tiếng hô hoán kích động:

"Đến rồi...đến rồi....có một chiếc xe ngựa."

Mọi người lẫn trưởng trấn vội vàng quay đầu nhìn lại, quả thật ở phía xa xa, cách cổng trấn chừng hơn dặm đường lấp ló một chiếc xe ngựa mui xanh đang chậm rãi hướng Đại Nghiên trấn mà tiến lên.

Phu xe là tên thiếu nữ tuổi tầm mười sáu, mặc váy vàng yểu điệu, mặt cười xinh đẹp, đôi mắt to trắng đen rõ ràng. Phía sau xe ngựa, có một con lừa đen đang thong thả theo đuôi, trên lưng lừa đen chất đầy hai bao vải, một bao đựng quần áo đồ dùng, một bao đựng sách vở nghiên mực.

"Nguyệt Nhi còn bao xa nữa mới tới nơi!"

Từ trong xe ngựa chợt có tiếng nói vọng ra.

"Công tử sắp đến rồi!"

Vị kia Nguyệt Nhi cô nương kia quay đầu nhẹ giọng đáp.

"Ừ!" Người trong xe đáp, lâu lâu lại ho khan mấy tiếng.

Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng liếc liếc con lừa đen lon ton chạy đằng sau xe ngựa, cười cười nói :

"Công tử, con lừa này thật biết điều, thế mà đi theo chúng ta từ mãi đến giờ."

"Ồ!" Người trong xe lơ đãng ồ một tiếng,

"Hì hì! mà nhắc đến lão hủ nho kia, lại thấy buồn cười, không có bản sự thì thôi còn học đòi người ta cưỡi lừa ngược, may mà không ngã c·hết.....ai ui..sao công tử lại gõ đầu ta?"

Nàng đang giảo hoạt cười kể lể, đã thấy một tên thanh niên mặc áo bào tím trừng mắt, cầm quạt nhẹ gõ lên đầu mình vài cái.

"Đừng tưởng ta không biết, rõ ràng là nha đầu nhà ngươi giở trò xấu, hại người ngã gãy chân còn c·ướp mất vật cưỡi, lâu nay thật dạy hư ngươi rồi!"

Thiếu nữ chẳng để ý, luôn miệng biện giải:

"Ai bảo lão đầu kia miệng thúi đáng ghét, công tử không thấy hắn ức h·iếp người ta sao?"

Thanh niên sủng nịch mắng:

"Chỉ có nha đầu nhà ngươi ăn h·iếp người khác, ai dám làm khó dễ ngươi đây?"

Thiếu nữ chu mỏ muốn nói gì, thì vị kia công tử đã nhắm mắt, tựa lưng vào thành xe, dốc bầu uống vài ngụm rượu, không tiếp tục để ý làm nàng phình má lên bất mãn. Khẽ đạp con ngựa mấy cái phát tiết, đôi mắt đen lay láy đảo qua một vòng giảo hoạt. Chuyện là khi sáng, xe ngựa của hai người đi qua cầu, bắt gặp lão nho sĩ đang cưỡi lừa ngâm thơ. Cầu thì nhỏ, lừa thì đi chậm chắn hết cả đường, Tiểu Nguyệt bất mãn cầm hòn đá ném tới, bị học sĩ kia phát hiện, đối phương liền cao giọng giảng đạo lý, bảo nàng cái gì phụ đạo nhân gia tam tòng tứ đức, để đầu của nàng ong ong hết cả lên. Thế là Tiểu Nguyệt tức giận, dùng châm bắn vào mông lừa, khiến lão học sĩ nọ ngã gãy chân, còn dùng Thanh hoa thảo câu mất lừa của lão.

Hớp thêm ngụm rượu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ hớn hở của thiếu nữ, thanh niên mặc áo bào tím cười khổ, mình có một đứa nha hoàn thật khiến người ta đau đầu.

Hắn tên là Chu An, vẻ ngoài hiền lành phong nhã, rất giống một giới thư sinh, nhưng thân phận thật sự của hắn, nếu nói ra, nhất định sẽ khiến cho bất kỳ ai cũng tê hết cả da đầu.

Bởi vì hắn chính là Vạn Quỷ Thành chi chủ, Vạn Quỷ Vương.

Nghĩ đến, cuộc đời Chu An cũng lắm gập gềnh khúc chiết, hắn xuất thân từ một cái thành nhỏ ở Ly Dương quốc, năm mười tuổi bái nhập Chính Dương Tông tu hành. Không nghĩ bị chính sư tôn của mình ám hại, rút gân róc thịt, ném xác ở nơi hoang dã. Trời cao chiếu cố, hắn may mắn sống sót, đồng thời tu luyện thành công, trở về báo thù, lại bị cái gọi là chính đạo nhân sĩ liên hợp vây công, bị giam ở trong địa lao ba trăm năm.

Sau đó, hắn đột phá Chân Vương, đem Chính Dương Tông huỷ diệt, lần nữa bị vô số chính đạo nhân sĩ vây công chí tử, phải liều mạng phát động bí pháp trốn thoát.

May mắn được một cái hương thân ở Đại Nghiên trấn cứu tỉnh.

Sau khi hồi phục đôi chút lực lượng, Chu An trốn đến Loạn Ma Vực, thành lập nên Vạn Quỷ Thành, chiêu binh mãi mã, bắt đầu báo thù. Từ đó, hắn cùng Thanh Dương Vực võ giới, hầu như không c·hết không thôi.

Nửa năm trước, tu vi của Chu An rốt cuộc đạt tới tứ phẩm cực hạn, quyết định tiến hành trảm nhân quả, liền một mình tiến về Thanh Dương Vực, đem tất cả đại địch năm xưa đều chém g·iết sạch sẽ.

Thậm chí cùng Thanh Dương Vực Chủ đại chiến một trận long trời lở đất, cuối cùng lưỡng bại câu thương.

Lần này đi đến Đại Nghiên trấn là tìm kiếm hậu duệ của vị ân nhân năm xưa, kết thúc nhân quả.

Ngày trước, trọng thương thức tỉnh, trước khi rời đi, hắn chỉ để lại một ít tiền tài, sau đó cũng không dám liên hệ quá nhiều. Dù sao hắn là đại địch của toàn bộ Thanh Dương Vực. Nếu để đám nhân sĩ chính đạo nọ biết được, thì Đại Nghiên trấn chỉ sợ sẽ gặp phải tai ương.

Bây giờ trở lại, cũng chẳng rõ, hậu nhân của người kia có còn tồn tại hay không?

Giờ phút này, Chu An nhắm mắt lại, đôi mắt t·ang t·hương có chút mê man. Hắn tu đạo hơn sáu trăm năm, cả đời tranh đấu tàn nhẫn. Luyện thi, dưỡng quỷ, thải bổ, g·iết người hắn từng làm qua, nhưng cả đời chưa từng có bạn bè huynh đệ, cũng chưa từng có hồng nhan tri kỷ, chỉ có g·iết chóc, c·ướp b·óc không từng vui vẻ. Như vậy, hắn tu đạo có ý nghĩa gì, tu đạo để được gì? Hắn không biết, cũng không rõ ràng.

"Đạo của ta, lại là cái gì?"

Chu An lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay vén rèm xe, thấp giọng nói với thiếu nữ:

"Nguyệt Nhi, thành trấn phía trước gọi là gì?"

"Công tử, trấn phía trước gọi là Đại Nghiên, đây là trấn nhỏ duy nhất ở trong phương viên tám mươi dặm, ồ sắp lên quan đạo rồi!"

Nguyệt Nhi đưa tay chỉ về cổng trấn ở phía xa xa hồi đáp:

"Đại Nghiên sao, đúng vậy, chúng ta đi Đại Nghiên trấn"

Chu An gật đầu, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

"Công tử thương thế còn chưa khỏi, nên uống ít rượu"

Nàng khẽ nói.

Chu An sững sờ đôi chút, nhìn thiếu nữ, ánh mắt lộ ra một tia hiếm có ôn nhu. Thiếu nữ này tên là Lâm Tiểu Nguyệt, là con gái của chưởng môn của một cái Chân Nhân môn phái ở Ly Dương quốc. Một lần trốn nhà đi chơi, vô tình đi lạc vào sơn cốc nơi hắn dưỡng thương, phát hiện ra hắn là ma tu, hung hăng cao giọng đòi trừ ma vệ đạo. Chỉ có điều lấy công phu mèo cào của nàng, há có thể làm gì được Chu An. Thế là thiếu nữ bị hắn bắt lấy, lột sạch quần áo, còn doạ đem nàng thải bổ, để thiếu nữ hoa lê đái vũ.

Cuối cùng, Chu An vẫn bỏ qua cho nàng, nhưng ép nàng thành thị nữ của mình. Cô gái này, bề ngoài điêu ngoa, giảo hoạt, nhưng nội tâm lại hiền lạnh, ôn nhu, dáng vẻ ấy đánh động nội tâm hắn, để cho lệ khí tích tụ trong lòng Chu An tan rã không ít. Ngẫm lại mấy tháng trước, thiếu nữ mặt đầy nước mắt, oa oa khóc suốt cả đêm, thề cùng hắn không đội trời chung này nọ, hắn hơi nhếch cười khẽ.

"Công tử ngươi cả đời này, nhiều lần g·iết chóc bấp bênh...Sinh tử do trời định, chìm nổi theo sóng nước, chỉ say hôm nay?"

Chu An nói.

"Thật sao? " Tiểu Nguyệt cười hì hì, nhanh tay bắt lấy vò rượu, ngửi vài hơi xong hớn hở bảo:

"Vậy Nguyệt Nhi cũng muốn say một lần, từ bé đến giờ ta chưa bao giờ uống rượu nha."

Nói rồi khẽ dốc vò lên định uống, tuy nhiên chưa kịp làm gì vò rượu đã b·ị c·ướp lại. Chu An khẽ gõ đầu nàng, nhẹ giọng mắng:

"Nha đầu tuổi còn nhỏ, uống cái gì mà uống, công tử nhà ngươi không phải đang uống rượu."

"Vậy công tử uống cái gì?"

Tiểu Nguyệt bĩu môi có chút không tin.

"Ta uống tâm tình!"

Chu An trả lời, nhắm mắt, chui vào trong xe, lặng im không nói nữa, Tiểu Nguyệt thấy vậy cảm thấy thật mất hứng, chân nhỏ đạp con ngựa, giận dỗi.

"Rõ ràng là con sâu rượu, còn nói lời đạo lý...hừ hừ"

Đường đất nhỏ hẹp, hai bên tùng bách um tùm, tiết trời mùa thu lá cây rụng nhiều, chợt trên xe ngựa có tiếng thơ:

“Chẳng phải muốn phong trần, tựa bị lầm tiền kiếp. Hoa nở hoa rơi tự có thì, bởi chúa xuân làm chủ.

Bỏ, đành là nên bỏ. Ở, biết làm sao ở? Giá được hái hoa dắt mái đầu, Dẫu về đâu cũng bỏ!”

Tiểu Nguyệt nghe qua hiểu ý thơ, môi đẹp cười ngọt ngào.

Xe ngựa đi thêm chừng vài khắc đồng hồ thì đến cửa trấn, lúc này đằng trước người đông như mắc cửi, già có trẻ có, ai ai đều hớn hở ra mặt. Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh, đầu đội mũ vải, nhìn thấy xe lái xe ngựa Tiểu Nguyệt liền vội dẫn theo đoàn người dồn dập đi tới. Đôi mắt ai ai cũng sáng quắc như gặp trân bảo.

Lâm Tiểu Nguyệt triệt để hoảng hồn, chẳng hiểu ra sao, nàng chỉ là ă·n t·rộm lừa của người ta thôi, đâu cần kéo đến nhiều người đến như vậy. Ném roi ngựa, nàng mặt mày nhăn nhó thất thanh hô lên:

"Công tử..công tử!"

"Chuyện gì?"

"Công tử mau ra nhanh, mau ra nhanh nha"

Chu An nghi hoặc vén rèm đi ra, Tiểu Nguyệt thì lập tức nhảy đến sau lưng hắn, tư thế sẵn sàng bỏ chủ nhân mà chạy. Khẽ đưa mắt nhìn về phía trước, khoé môi của Chu An giật giật.

Bên trong đoàn hương thân, vị trung niên trưởng trấn cũng đang đánh giá hắn, thấy hắn phiên phiên áo bào tím, tay cầm bầu rượu, thân hình có phần gầy yếu, nhưng quanh thân lại tỏa ra khí thế xuất trần, lại nhìn con lừa đen chở sách ở phía sau, càng thêm nắm chắc, không dám chậm trễ vội chắp tay nói:

"Tại hạ Lý Minh, là Đại Nghiên trưởng trấn, cùng hương thân ra mắt công tử, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"

"Tại hạ Chu An."

"Họ Chu..."

Trung niên trưởng trấn mừng thầm, lần này thì chắc chắn rồi, mà đám hương dân cũng toét miệng tươi cười, có người thở phào một hơi, nhìn về hắn thật ôn hòa, thái độ cực kỳ cung kính.

Phát hiện những này, cả Chu An lẫn Tiểu Nguyệt đều ngẩn ngơ, khẽ trao đổi chút ánh mắt, chẳng lẽ dân chúng ở đây hiếu khách như thế?

P/S: Như đã nói, Chu An dựa theo nguyên mẫu của nvc trong một bộ truyện ta viết dở mấy chục chương ngày xưa, vì không muốn để nhân vật thú vị này bị lãng quên, liền thêm vào Đông Ly.

Chương 26: Chu An