Đồng Nhân : Survival
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Một cái c·h·ế·t không ai ngờ
"AARRHH! My eyes!!My beautiful eyes….!!"
"Lần đầu tiên mình có thể chạm được tới thứ này đây! Ôi định mệnh nặng quá!" Ren vơ lấy 1 cái búa trên bàn gỗ….thì lấy trọng lượng đè xuống Ren phải cố hết sức mới nhích nó lên được.
Lấy gương mặt nhìn khá đáng yêu, tràn ngập vẻ nhiệt huyết vui vẻ tiểu nam hài dù vẫn có vẻ hơi gầy gò ốm yếu .
Tận mắt nhìn thấy cô gái mà mình thương yêu bấy lâu đã vào lòng ôm ấp của người khác không cay không đắng không buồn đó chính là giả dối.
"Gì vậy? Sao người mình nhỏ vậy?" Cậu bé lần nữa tự hỏi.
Ren lấy hai tay che đôi mắt đã bị thiêu chín của mình lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
C·hết phi thường ngu.
Nói thật đấy, chỉ như vậy thôi đã đủ rồi . Cậu vốn chả yêu cầu gì nhiều .
Huống chi, cậu chỉ là 1 người bình thường, tay trắng trừ gia đình ra thì không a trong cái xã hội quèn này chấp nhận hắn nữa . Đúng không có tiền không có mối quan hệ không có quyền thì ai mà chơi với cậu đây .
Cô ta ăn mặc cũng không phải toàn thân là hàng hiệu, trang điểm cũng không quá lòe loẹt mà mất đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có của cô ấy!
Rồi dụi vào mũi hít khịt khịt miễn cưỡng nở nụ cười nhớ lại từng cái hình ảnh mà gia đình vẫn đang luôn bên cạnh.
“Vì em….tôi đều cố gắng lấy được những thứ tôi kiếm ra tốt nhất cho em, vì em tôi tình nguyện c·hết cũng phải bảo vệ cô….nhưng tại sao chứ? Tại...sao???”
Không phải là trở về nhà !
“Anh tự nhìn lại bản thân mình đi nghèo như anh làm sao cho tôi một cuộc sống hạnh phúc ?” Cô gái xinh xắn này lần nữa cau có mặt mày, hết sức khinh bỉ buông ra từng câu nói như những con dao bén nhọt đâm chọt vào trái tim.
Cái xô nước gỗ giờ đã chất đầy nước được Ren chầm chậm dồn hết sức lực mà kéo lên trên. . . rồi kéo khổ sở một hồi mới có thể thành công bê cái xô nước ra ngoài.
"Phải rồi...ta là Ren…..là một đứa cô nhi ở thế giới này . . . về sau cứ gọi Ren đi là được !" Cậu bé à không...Ren nhìn xung quanh rồi nhìn vào tay mình nắm chặt nói.
Liền bên ngoài, cảnh đẹp của một khu rừng, một cảnh đậm chất quê hương xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Dù vậy, tính cách bình thường vẫn rất lạc quan yêu đời, yêu thích nhất chính là cô gái trước mặt mình . Chỉ là cậu hoàn toàn không có cách nào dễ dàng thỏa mãn được cô gái trước mặt.
Nhưng vì quá đói, hắn vẫn phải ăn tạm để sống nếu không hiện tại hắn liền phải c·hết lần nữa vì đói.
Ấm ức, mọi bực tức toàn bộ đều phát ra .
Ren cũng còn khát nước nên vừa phủi phủi tay rồi đi tới cái giếng đá gần đó .
Cậu ta tìm tới chiếc xe máy của mình ngồi lên lấy chìa khóa ra cắm vào bên trong khởi động, dẫn xe gắn máy ra và trả tiền cho anh giữ xe rồi đẩy khỏi bãi.
Cậu tới bãi đậu xe.
Ở một nơi nào đó...
“Có thể hiện giờ anh không có gì...nhưng anh…”Người thanh niên này vội vàng giải thích nhưng chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã cắt đứt lời anh định nói .
"Cơ thể yếu đuối không quen nổi hic. . . ." Ren than thở một câu rồi nhìn xuống quần sờ sờ chỗ 'đó' liền gật đầu :" Cũng may vẫn còn . . . . không thì đành phải giơ ngón giữa chửi trời chửi đất rồi!" Ren cố sức ngồi dậy.
Mái tóc cũng vậy, chia bên trái màu bạch kim bên phải là màu vàng óng.
Nhìn cũng không nhiều...vừa đủ để buôn bán hoặc ăn no trong vòng 1 vài tháng ngắn ngủi cơ mà trái cây chung quy sẽ hư hoặc bị động vật khác ăn đi . . . nên là . . . . xực luôn cho nóng. Nghĩ nhiều làm gì.
Có điều….ông trời đã không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào nữa rồi.
Bỗng bất chợt một cơn mưa râm kéo tới như tỏ vẻ đồng tình của mình với người thanh niên trẻ kia . Nó như che đậy đi những giọt nước mắt nên chả có thể biết rằng liệu cậu có khóc hay không.
Lại thêm bị đả kích về mặt tình cảm cũng đủ để cậu c·hết lặn ngồi lì trong phòng không ăn không uống cả ngày.
Phải nói theo khuôn mẫu bình thường cực kỳ bình thường.
“ẦM!!!” Một tiếng v·a c·hạm to lớn vang lên vang cùng với biết bao nhiêu âm thanh bể nát .
Vì chỉ có họ chấp nhận bao dung cũng chỉ có họ cho hắn những lời khuyên tốt nhất, cũng chỉ có họ mỗi bữa cơm dù không ngon nhưng lại ấm áp nhất và chỉ có họ 'ngu ngốc' đến độ nuôi một thằng 'vô dụng' như chính mình mà không cần bất kỳ hồi báo nào mà chỉ mong mình có thể sống thật tốt.
Khóc đỏ cả mắt, thì dần dần cậu thanh niên này mới bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
“AARRGG! Tại sao? Tại sao chứ? ...tại sao... tại sao mình lại quá mức vô dụng!”
Từng lời mắng chửi từng món ăn những ký ức vừa vui lại vừa buồn đều có. Tính ra ngay khi rời xa khỏi vòng tay gia đình mất đi sự che chở mới biết rằng chính cái sự che chở của nó quý giá đến mức nào khi họ mỗi ngày nuôi mình bảo vệ mình trưởng thành.
Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, người thanh niên buồn rầu cúi đầu mặt đắng chát thở dài một hơi . Phản hồi kết quả là điều hoàn toàn không thể .
Không do dự cậu bé mở túi nước và nghiêng cái túi nước vào miệng ực ực uống để thỏa mãn cơn khát khô cả miệng của mình.
Đến 1 hồi thì xoay ngược trở lại vừa gồng người.
______
Rồi khởi động xe máy và một đường chạy về nhà.
Con gái trưởng thành khi biết trân trọng tình yêu con trai trưởng thành khi bị mất đi thứ gì đó quan trọng.
"Ôi cái số phận thê thảm của tôi!" Ren lắc đầu, nhớ tới thân phận của mình từng là nô lệ thì chẳng còn gì để nói nữa mà chán nản thở dài…..
Tuy rằng hơi muộn nhưng dù sao cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước. Nhưng chỉ một chút mà thôi ít ra cậu cũng sẽ không điên khùng đi yêu mấy con dở người thích đi trêu đùa tình cảm người khác.
Chương 1: Một cái c·h·ế·t không ai ngờ
"Đau đầu quá..!" Cậu bé cảm thấy rất khát lại vừa đau nên vừa ôm đầu vừa ngồi dậy và ra khỏi giường và tìm kiếm xung quanh tìm thấy được 1 cái chai trên cái bàn gỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì hắn yêu thương, hắn luôn luôn muốn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của người mình thương.
Vốn dĩ nhan sắc của cô ấy chỉ nằm ở mức trung bình mà thôi, nhưng với cậu thanh niên đối diện, cô ấy chính là người đẹp nhất trong lòng .
Và trong đó thì có một cậu bé có thân hình thấp bé lại hơi gầy với mái tóc nửa vàng nửa trắng đang mệt mỏi thở thấp thỏm với khắp người toàn là mồ hôi đang thở dốc như đang gặp phải ác mộng.
Từ ký ức mà Ren còn nhớ, thì mình từng đã tạch một lần rồi nhập vào cậu bé tên Ren cũng đã tạch cùng lúc với cậu.
Hắn thật sự nhớ tới những lần bị chửi, những lần b·ị đ·ánh dù lúc đó nghe rất khó chịu nhưng thật sự là bây giờ chính hắn cũng rất nhớ rất quý trọng nó vì đó là nơi mà cậu không phải lúc nào cũng phải vùi đầu vào công việc lẫn việc học tập mệt nhọc nặng nề, không phải chỉ cân bằng sự nghiệp, cân bằng tình yêu của mình rồi làm đủ mọi thứ đến việc đi ngủ đúng giờ trở thành thứ xa xỉ .
"Mình yếu đuối như vậy à?" Ren bất mãn với cơ thể của mình cái búa thôi gần như đã muốn kéo rách cánh tay nên chỉ đành mặc kệ nó.
"Giờ thì phải làm gì đây ? Ăn rồi tập luyện trước đã !" Ren bắt đầu tìm ra mục đích chính của mình.
Lúc này, gương mặt của cậu ta không còn hồn nhiên ngây ngốc như trước nữa, mà là một cái vẻ cương nghị, cương trực và chín chắn vốn có của một người trưởng thành.
Cậu thanh niên cùng chiếc xe b·ị đ·âm bay ra ngoài mà cậu không hề hay biết gì cả.
Ren dù mặt buồn hiu chán đời nhưng cậu vẫn thật sự tò mò về diện mạo của mình.
Một đường tìm kiếm tới tương lai của mình.
"Thật là đẹp...tiếc quá mình ở một mình! Cơ mà thật tốt khi không còn bị cận . . . " Ren nhún vai, đi ra tới mảnh ruộng vườn nơi có vài cái cây cùng với một ít ra củ ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ren vô tình nhìn vào trong cái xô, dưới ánh sáng hiện ra mặt phản chiếu của cậu ấy.
Nhắc mới nhớ cái thân hình của cậu gầy teo xương cơ hồ không có chút thịt nào cả.
Rồi một ký ức kháng lại nhét vào đầu khiến cho đầu của cậu lại quặn đau .
“Xin lỗi là anh không đủ tốt! ” Nhẹ giọng lẩm bẩm 1 câu người thanh niên trẻ này mới tuyệt vọng cúi đầu, xoay người đi ra chỗ khác, hắn biết đời này mình cùng cô ấy đã là người của hai thế giới rồi.
Chí ít từ ký ức cậu có thể xác định mình đ·ã c·hết.
Ăn xong 1 trái Ren cũng cảm nhận bụng chính mình cũng không còn đói ngược lại cơ thể bắt đầu có cảm giác . . . nói sao nhỉ? Thoải mái chăng!?
“Đúng rồi, mình còn ba còn mẹ còn em gái, thậm chí con c·h·ó nó vẫn đang ở nhà chờ mình!” Cậu thanh niên nhanh chóng dụi dụi đôi mắt để lau đi những vết nước mắt còn sót lại trên mặt . (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi từ từ mở mắt ra để thích ứng với ánh sáng, mặc dù lòng trắng đã đỏ thành 1 đoàn .
Hít sâu một hơi rồi một đường chạy thẳng về phía trước .
Cũng thế đấy, một thằng đực rựa 18 tuổi đã nhập xác với 1 cậu bé 12 tuổi và bắt đầu với một cuộc sống mới được bắt đầu từ đây.
Tất cả đều có sự tự do để lựa chọn cuộc sống mà mình muốn . Nhưng buồn thì vẫn buồn chứ rốt cuộc không giàu thì có tư cách nói gì đối phương đây đến khi bản thân sắp lo chưa xong.
Cứ đấm, cứ đá bất chấp mọi đau đớn, bởi vì có nỗi đau nào sánh bằng người mình thương nhất lại bỏ mình đi không? Từng lời hứa giờ chỉ còn ký ức đau buồn chỉ muốn quên đi cho xong.
"Trước kia...tên gì không quan trọng….lần này phải tìm biện pháp để trở về mới được... cơ mà!" Ren nảy ra 1 ý định trong đầu rồi bắt đầu mở cửa sổ.
Người ta nói con trai trưởng thành sau khi chia tay quả không sai. Bởi vì chính bởi cái đau đó mới cho họ thấy hiện thực tàn khốc như thế nào khi bản thân mình không hề có giá trị.
Ở một căn phòng, được bao quanh toàn là những bức tường gỗ nơi mà có từng khe ánh sáng len lỏi qua chiếu rọi vào bên trong căn phòng .
“Haha...có lẽ quá muộn rồi, nhưng từ nay con hứa, con sẽ ngoan, tiếp tục học đại học cho xong nghe lời ba mẹ nhể có lẻ không quá muộn đâu !” Dần dần, đôi mắt dấy lên được ngọn lửa của hi vọng thay đổi.
"Là con lai sao? Lạ thật . . . biến thành một thằng Shota rồi~nhìn trông cũng được phết . . . . giờ thì thiếu khuyết rèn luyện nữa là được" Ren bình tĩnh bưng cái xô lên bắt đầu uống một ngụm nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất may mắn, khu này rất vắng vẻ,nên cơ hồ không có ai qua lại ở gần đây cả.
"Nếu có thể làm lại . . . nhất định mình sẽ là người vượt qua tất cả!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân phận ? Từ một nô lệ biến thành cháu nuôi của 1 ông chú thợ rèn m·ất t·ích . Đây chính là những gì mà cậu còn nhớ. . . . hết rồi đấy!
“Ờ...thì anh không giàu...xin lỗi!” Một người thanh niên nhìn rất là bình thường cúi đầu trầm mặc nói .
Đây vốn là bản chất xã hội đâu cũng vậy. Chấp nhận là tồn tại những người tốt nhưng với cái việc vật chất hóa quan trọng hóa sức mạnh đồng tiền . . . thì người tốt nó cũng càng ngày càng ít.
“ Anh đủ giàu sao? “ Một cô gái thoạt nhìn rất là xinh xắn lên tiếng.
“Không có nhưng gì cả...chúng ta chia tay đi, tôi không thể chịu được anh nữa rồi! Tôi là người tôi có sở thích tôi thích sự giàu sang tôi thích đồ hiệu !” Nói xong, cô ta lập tức quay đầu đi, bỏ lại người thanh niên đang gần như muốn tan vỡ .
"Ha...1 thằng già lúa ăn hại nhập vô xác 1 thằng nhóc, mà kệ đi còn sống là tốt rồi!"
Lấy cái xô gỗ được cột dính 1 cái dây thả xuống giếng, xoay cái trục gỗ được quấn dây thừng theo chiều kim đồng hồ .
Dù rằng chính cậu ta cũng cảm thấy mình chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ vô lực tiến tới để quên đi quá khứ mới thôi. Rốt cuộc nỗ lực phấn đấu nhằm để cho bạn đời của mình có thể hạnh phúc mà mất đi động lực thì phấn đấu còn có ý nghĩa gì nữa đây.
_________-
"Đây...đây là mơ sao?" Cậu bé này thì thầm một tiếng rồi nhìn vào hai tay và phần dưới của mình để chứng thực mình có b·ị t·hương ở đâu không rồi rốt cuộc phải hốt hoảng quan sát từng phần cơ thể của mình.
Vốn cậu muốn làm một đứa con ngoan khi trở về, cố gắng làm việc và báo hiếu.
Linh hồn giữa cậu và {Ren} nhập lại thành 1 nên giờ cậu cũng là chính cậu vừa là Ren ít ra biết được cậu cũng được xem là cư dân 'hợp pháp' ở thế giới cổ đại này.
Ngó nhìn xung quanh...căn phòng này cũng nối liền với căn phòng thợ rèn mà ông chú để lại khắp nơi là vật liệu dụng cụ được đặt linh ta linh tinh khắp nơi.
Người 1 nơi xe một nẽo, và tất nhiên cơ thể của cậu đã b·ị t·hương rất nặng, gãy hết phần xương ngực vì lực v·a c·hạm húc cậu một phát bay rất xa nên cậu bây giờ nhiều lắm trụ được vài phút trước khi tắt thở.
Thích ứng được với ánh sáng thì cơn đau đớn dần dần được làm dịu dù là rất là ngứa.
Sờ mó bản thân rồi nói, rồi ngẩng đầu ngước nhìn quang cảnh xung quanh.
"Trước kia...à đúng mình được một nhóm người mạo hiểm và nhóm kỵ sĩ giải cứu khỏi kiếp nô lệ….cuối cùng được một ông chú thợ rèn nhận nuôi lĩnh 1 căn nhà hoang để làm ruộng ở một nơi thế này mà ông chú....đi đã 2 năm vẫn chưa về và mình thì lại bệnh c·hết trên giường… lại thêm một bối phận thê thảm không thể tả!" Ren cười chua chát .
Run toàn thân mặt co giật đầy chua chát nói :" Rau củ cổ đại, chưa lai tạo...Định mệnh chua kinh khủng!"
Một chiếc xe tải lớn đang trên đường lao thẳng tới hướng xe của cậu với tốc độ 60 km/h !!!
Một đường muốn đi về cũng đi ngang qua một khu rừng nhỏ dù sao lần này đi chơi xa muốn lấy xe thì còn phải đi bộ tới 1 lúc nữa mới tới chỗ giữ xe.
Đúng hơn là 1 cái túi nước bằng da.
" Đúng rồi đấy !Quả nhiên tìm cái gì ăn rồi hẳn tính tiếp!" Ren mở cửa liền gặp vô số ánh nắng chiếu vào
Cậu thanh niên đang nằm thở hấp hối dưới cơn mưa, ý thức bắt đầu trở nên không rõ ràng .
Nào cà rốt, nào là cà chua và nào là dưa hấu. Chí ít có ăn là đủ khiến cậu mừng rồi không thể nào mà đòi hỏi có một bàn đồ ăn ngon bày ra trước mắt được.
Ngoài ra. . .
"Có nên ra ngoài tập thể d·ụ·c buổi sáng không nhỉ và quan trọng là . . . . ?" Ren tự hỏi….thì bụng phát ra một âm thanh "rộp..rộp..!"
Cảm giác áp lực nặng nề dường như muốn cậu đi t·ự s·át để nhận được giải thoát vậy . Áp lực công việc cuộc sống rồi những lời buông xả khó nghe của khách hàng cứ dồn dập lên trên vai .
Cho nên, cậu nhanh chóng đứng dậy phủi bụi trên người mình, cố gắng mỉm cười thật tươi để đời lại đẹp .
Cuối cùng hắn mới lên tiếng :” Con xin lỗi, con có lỗi với mọi người, con đã không thể...nào..trở..về được nữa rồi . . . ”
Ren tới hái một trái cà chua rồi cắn một ngụm.
( cái búa nặng tầm 5 kg)
Nhìn đối phương chí ít cũng có cảm giác chính trực thì thôi chỉ đành chúc bọn họ hạnh phúc vậy. Chính cậu không đến mức đi hận cũng không có tư cách đi hận .
“C·hết tiệt!” Gương mặt của thanh niên tỏ vẻ phẫn nộ, dùng nắm đấm của mình đấm vào một cái cây bên cạnh đó.
Sáng mù mắt c·h·ó của của cậu.
Nơi mà chính hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay ngay khi vừa nhớ lại.
Đến mức độ nào đó biểu cảm hốt hoảng của cậu bé đó bắt đầu chịu không nổi mà tỉnh giấc bật dậy ngay trên giường.
Cậu nhanh chóng đi vào bãi và tìm kiếm con xe của mình .
"Đây là đâu ? Đây không phải là nhà mình " Dựa vào đống ký ức mơ hồ hỗn loạn đang dần dần chân thực hiện ra bên trong đầu thì cậu bé đó của dần dần bình ổn lại.
Truyện sáng sáng nhưng đã chỉnh sửa chỉnh chu lại.
Coi như sáng mắt ra rồi. Con gái không phải ai cũng xấu ai cũng có ham muốn và tất nhiên kể cả cô ấy cũng vậy.
Cậu thanh niên quỳ xuống chịu không được mà hai tay ôm mặt lại đau đớn khóc lên như đang phẫn hận sự bất công của ông trời.
Mà trước tiên là làm thế nào để sống sót cái đã!
Uống xong cậu bé tự lẩm bẩm :"Đây là nhà mình sao? Thật đơn sơ cũ kỹ! "
“Cơn mưa sao? “ Thanh niên này nhìn lên trời với ánh mắt vô hồn đưa bàn tay của mình ra hứng từng giọt mưa.
"Ta là...ai đây ?" Cậu bé sắc mặt buồn bã cô đơn lên tiếng.
Hai con mắt lần lượt màu đỏ bên phải, màu xanh bên trái, nhìn trông rất dị nhưng lại có vẻ cuốn hút riêng biệt.
Đánh hết sức, đánh thật nhiều đến nỗi nắm tay trầy trụa máu me phủ đầy cánh tay cũng không thể làm cậu giải tỏa được tâm trạng căng thẳng của mình.
“Mà thôi, chúc em hạnh phúc bên cạnh người ấy!” Lui thủi nhìn cô ấy rời đi liền im lặng không nói tiếp .
Nhìn cô gái bắt đầu từ từ lùi bước rồi đi đến chỗ của một người đàn ông mặc Vest đang đứng chờ đợi ở một chiếc xe hơi 4 chỗ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.