Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 123 : Khu rừng nguyên sinh của loài Elf - The Great Green

Chương 123 : Khu rừng nguyên sinh của loài Elf - The Great Green


________

Không gian luyện tập-học viện quân sự!

"Thật tuyệt vời!" Một cô gái da ngăm tóc đen mắt tím nắm chặt lòng bàn tay phải đang phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ của mình vừa nở một nụ cười tà dị dường như hài lòng về một điều gì đó.

"Học được trò mới rồi sao Reyna!" Một thiếu nữ tóc bạch kim với vẻ mặt đáng yêu thân hình thon dài đầy đặn vừa hạ từ trên cao xuống.

"Cũng không tệ đâu nó thực sự hữu dụng thật đấy Jett !"

"Chính cô cũng cảm thấy như thế mà đúng không?" Cô gái được gọi Reyna nở một nụ cười yêu diễm.

Mô tả rõ ràng chính là một nụ cười quyến rũ không kém phần tự tin và ngạo mạn.

Chuẩn hình tượng của một nhân vật phản diện có sức hút.

"Quả thật là như vậy!" Jett chống tay lên eo vừa thử sức loại sức mạnh mới mà bọn họ mới tu luyện được.

Chính là Chakra.

Mặc dù chỉ là cơ sở ứng dụng nhưng Jett Reyna chính là một chuyên gia sử dụng năng lực cho nên tự nhiên họ cũng có khả năng dồn loại năng lượng đó mà không cần thiết phải kết ấn để bổ trợ cho các kỹ năng gốc của mình.

Ngoài ra thì được lợi nhất chính là Sage sức mạnh năng lượng dâng trào từ thánh địa sự sống không ngừng gia tăng và tăng cường sức mạnh của cô.

Không riêng gì khiến cô có thể lãnh tĩnh chứa đựng càng nhiều sức mạnh mà còn là mang hiệu quả trị liệu cực tốt.

Cứ như thánh địa sự sống hẳn là bình sinh sáng tạo ra dành cho các trị liệu sư đặc biệt như cô vậy.

"Thế chúng ta phải luyện tập như thế này nữa bao lâu đây?"

"Tôi thật có chút cảm giác ngứa ngáy rồi đấy!" Reyna tuy rằng tinh luyện ra Chakra thành công nhưng nói thật cái quá trình này là vô cùng chán với một người có bộ kỹ năng thuần về chiến đấu và gặt hái sự sống trên chiến trường như cô.

"Chưa được!" Sage thiền ở một góc vừa lãnh tĩnh trả lời :" Chúng ta cần làm quen với năng lực này nhẫn pháp cơ bản và cuối cùng chính là học được sử dụng trang bị ODSTs đủ thuần thục thì mới có tư cách thực tập!"

"Thực tập? Đùa đấy à?" Reyna lộ ra vẻ mặt cao ngạo ngồi gác chân một bên.

"Vâng đúng thế!" Sage gật đầu rồi nói :" Đám quái vật kia so với cô tưởng tượng muốn mạnh đấy Reyna một mình cô tác chiến mà không có đồng đội rất khó để có thể hiệu quả!"

"Nói đến hiện tại chính bản thân cô cũng chưa sánh bằng một đơn vị ODSTs cho nên vẫn thành thật tiếp nhận đào tạo rồi chúng ta có thể tiến hành mạo hiểm!" Sage nói :" Chúng ta đều đ·ã c·hết một lần và vì lý do này tôi cũng sẽ không buông tha cơ hội để có thể hoàn hảo làm lại!"

"Đúng thế!" Jett bĩu môi nở nụ cười.

"Nếu đám ODSTs đã lợi hại như thế thì sao nhất thiết tên kia phải tuyển mộ chúng ta thêm làm gì?" Reyna hầm hừ.

"Vì chúng ta là những người đặc biệt rồi!" Jett lập tức đáp :" Ví như anh hùng phải có trợ thủ vậy!"

"Chúng ta được mệnh danh là các anh hùng bên ngoài cách gọi đặc vụ!"

"Và thậm chí Percy cũng nói chúng ta rất có tiềm lực xa xa mạnh hơn nhiều so với các ODSTs chỉ là chúng ta không có nhiều về số lượng và thời gian luyện tập bằng bọn họ mà thôi!"

"Với cô thử nghĩ mà xem Reyna nếu trước kia chúng ta có một đội ODSTs hỗ trợ tác chiến như này thì cô nghĩ liệu chúng ta có thua cuộc sao?" Jett hỏi.

Nhắc đến thua cuộc đồng nghĩa với c·ái c·hết, Reyna tự nhiên là cũng bực tức vô cùng.

Nhất là với loại người như Reyna thua chính là một nỗi nhục lớn.

"Tốt thôi . . . . tôi sẽ rèn luyện đến khi nào mà mấy người muốn!"

"Và chí ít tôi cần biết hạn độ của một ODSTs là như nào chứ?" Reyna nhìn về phía Sage hỏi.

"Về chuyện đó thì . . . . Brimestone cũng đã tự mình trải nghiệm qua rồi đấy!"

"Mặc dù so sánh anh ta có khả năng tác chiến đủ xuất sắc nhưng hiện tại vẫn là bại trận do năng lực của các ODSTs quá mức ly kỳ và sự tác chiến ăn ý!"

"Đánh đơn chúng ta có thể chiến thắng bọn họ miễn cưỡng nhưng chiến đấu theo đội thì chúng ta cũng chỉ có phần thua." Sage lộ ra vẻ mặt chán chường.

"Khuếch trương như thế sao?" Reyna ngạc nhiên.

"Tất nhiên tôi đùa với cô làm gì?" Sage nhún vai một cái rồi tiếp tục vận hành sức mạnh trị liệu của mình để tạo ra một bức tường màu xanh biếc .

Bức tường này tương đối cao so với phiên bản gốc của nó thậm chí nó cứng hơn trước kia rất nhiều.

"Nhắc mới nhớ có lẽ tôi cần cắt một mái tóc đuôi ngựa ngắn hơn một chút để có thể không bị vướng víu nhỉ?" Sage thì thầm một câu.

"Hoàn thành định mức yêu cầu cho nhanh đi nào tôi bắt đầu hơi đói rồi đấy!" Reyna với vẻ mặt không kiên nhẫn bắt đầu cầm lên khẩu s·ú·n·g trường Ak rồi bắn phá những cái bia ở phía đằng xa và ghìm đường đ·ạ·n chuẩn xác một cách thái quá.

Tổng cộng bắn chuẩn 15 phát đầu vào 15 cái bia khác nhau.

"Liền yêu cầu này liền chỉ huy cũng không hài lòng!"

"Tôi không biết yêu cầu của anh ta là gì nữa đây!" Reyna tự tin mỉm cười.

"Ngài ấy đơn thuần chỉ muốn chúng ta càng thêm an toàn mà thôi chứ không phải sẽ để cô ghỉ sét trong nhà!" Sett nói xong cũng lấy ra mấy chiếc phi dao phóng 4 cái cùng một lúc.

Và tất cả cũng chuẩn xác đâm vào đầu của những cái bia đem lỗ đ·ạ·n trên từng bia che lại.

"Giờ thì tập chạy thôi!"

"Rất nhanh là có thể bắt kịp những người khác!"

Ở một nơi khác các thành viên khác cũng tiến hành các bài tập rèn luyện thể năng với mật độ đào tạo tương đối là cao.

Trong khi đó đa phần các tướng sĩ cấp cao khác đã tiến hành chiến đấu và duy trì trật tự bên ngoài.

Tình hình chiến sự được duy trì ở mức độ ổn định cho phép với chiến thuật du kích nổi tiếng của đất quê nhà thằng chỉ huy.

Xác sống quái vật nhiễm bệnh động biến chính là sản phẩm của mẫu thụ d·ịch b·ệnh với công ty Apocalypse .

Cho nên các hành động tác chiến với những thành viên đó đã được triển khai tiêu diệt để vô hiệu hóa các dây chuyền sản xuất quái vật trong các căn phòng thí nghiệm của chúng.

Sẽ không có gì đáng nói nếu như chúng vẫn là đám quái vật loại cũ nhưng hiện tại đã xuất hiện mẫu quái đột biến kiểu mới mang tên Werewolf.

Đám quái đột biến này là những con quái đột biến dạng ma sói chúng được vũ trang có khả năng g·iả m·ạo và sức bộc phá sức mạnh đáng kinh ngạc.

Là một biến thể mạnh mẽ khắc chế mạnh với các mẫu đột biến bình thường vì răng và móng của chúng có thể đem sắt thép xé toạc.

Vì tốc độ của chúng rất nhanh chạy cho nên để tiêu diệt chúng là điều cực kỳ khó khăn khi chúng nắm quyền chủ động t·ấn c·ông.

Nên các Operator cùng với ODSTs đã nắm trước và t·ấn c·ông ngay khi có cơ hội.

Ma sói đột biến dù cứng hơn nữa cũng không thể phòng ngự trước Heavy Cannon thứ có tính xuyên giáp mãnh liệt.

Về giai đoạn công nghệ vẫn chưa có tiến triển .

Nhưng về kinh tế lẫn các vật phẩm giá trị thu hoạch từ kẻ địch đã mang lại lợi ích không hề nhỏ.

__________

Phòng chỉ huy.

"Giờ thì kẻ địch và các nước khác hầu như đã tìm ra bản thiết kế của mẫu áo giáp động năng Fallout rồi đây nhỉ?" Percy quan sát trên một màn hình nơi đã hiện ra một mẫu tin nhắn đã được biên dịch lại từ mã Morse.

Với dòng tin nhắn ngắn ngủi không cần phải hiểu dài dòng gì.

"Nhưng thật đáng tiếc chúng có thể mừng hơi sớm rồi!" Percy nở một nụ cười rộ lên cũng không có lập tức hạ lệnh t·ấn c·ông quấy phá.

Bộ giáp động năng là một kiểu hình khác của bộ giáp Exo Armor tương tự như kiểu dáng Crusader của Reinhard nhưng là các phiên bản được chế tạo từ phế liệu.

Giáp động năng là một bộ giáp có khả năng cung cấp khả năng chống lại hỏa lực hiệu quả thậm chí cường hóa sức mạnh người dùng.

Và hiển nhiên nó cũng mang lại rất nhiều khuyết điểm nhất là thiếu khuyết sự cơ động lẫn tầm nhìn cũng tương đối giới hạn .

Độ chuẩn xác khi s·ử d·ụng s·úng cũng cực kỳ thấp nếu bạn không phải Nate ( nhân vật chính trong Fallout).

Trong Fallout bộ Power Armor trở nên mạnh là nhờ vào bản thân Nate có đủ lại kỹ năng trâu bò từ Pip-boy.

Nhưng hiện thực thì thứ công nghệ Pip-boy này lại là chưa được sở hữu bởi bất kỳ tổ chức kể cả là chính mình.

Sau khi Percy lại quan sát thêm thông tin cuối cùng có một tin tức khiến cô phải chấn động và lập tức triệu tập một nhóm binh sĩ ngay lập tức.

Cô lập tức lựa ra vô số nhân tuyển cho các nhiệm vụ xâm nhập và p·há h·oại đảm bảo dùng mọi thủ đoạn để đảm bảo nhiệm vụ thành công.

Thì các cô gái ví như Fox Natasha ( fox blacklist) Nikita cùng với các nhân vật được thưởng từ các hòm tiếp tế đặc biệt.

Đây vốn là các cô gái mà Ren đã tuyển từ trước để thành lập một tiểu đội á·m s·át.

Ngoài bản thân Fox thì còn có các cô gái thuộc vũ trụ call of duty : Mobile.

Nhóm sát thủ : The saint -Initiative 424 JNS Naomi .

Đây là các nhân vật anh hùng loại lính đánh thuê cũng không có ai phù hợp cử đi tàn phá như bọn họ nữa.

Huống chi khi dùng cho mục đích xấu thì đây là thời điểm tốt nhất để dùng.

Dù sao họ cũng tiến hành đào tạo như một quân ODSTs chính quy 《Phase IV》 rồi.

Theo thông tin mà một nhóm phân thân đang ẩn trốn tại Mỹ và các vùng Châu Âu thì đã có thông tin liên quan tới Pip-Boys đã được mật báo về.

Và cô cũng cần thiết cử đi một đội á·m s·át để thực hiện phi vụ đánh c·ướp bản thiết kế hoặc thiết bị đó.

_________

Tại một nơi phồn hoa với khắp nơi đều là cây cối um tùm nơi tập hợp vô số những người với diện mạo ưu nhã xinh đẹp đang qua lại khắp nơi.

Sự phồn vinh của nó không riêng gì hiện ra tại sự tấp nập bên dưới mà còn là sự tấp nập trên từng thân cây cao lớn.

Nhắc tới nơi đây là một nơi có vô số chủng người có đôi tai dài đây liền chính là quê hương của mọi loài tiên tộc - The Great Green.

Qua sự tấp nập không riêng gì chứng kiến các chủng tộc Elf mà còn có cả ma thú được xếp như tọa kỵ và dẫn đi khắp nơi để vận chuyển hàng hóa.

Một quang cảnh quá đỗi thơ mộng ở thế giới Fantasy một nơi yên bình cũng không kém phần phồn vinh.

“Lãnh chúa Lem, ngài không thể tự tiện đi lung tung như vậy được. Đáng lẽ ra chúng ta phải đợi ngài Arrgon...”

“Không.”

Giọng nói chứa đầy sự thờ ơ cất lên không chút do dự. Dứt khoát như là ngọn gió đầu xuân. Chủ nhân của giọng nói tiếp tục sải bước, tà áo choàng xanh màu lá mạ của ngài bay phấp phới trong gió, mặc cho một thiếu nữ Elf mang mái tóc vàng xoăn dài với trên lưng là 2 thanh kiếm ngắn được đặt theo hình chữ X đang chật vật bám theo đằng sau một cách đầy bối rối.

Cô là vệ sĩ của lãnh chúa Lem một vũ kiếm sư.

“Lãnh chúa của tôi, cứ kiểu này thì chúng ta sẽ tới trễ buổi triệu tập mất. Ngài không thể...”

“Không.”

“...”

Elanil không biết phải nói gì thêm với vị lãnh chúa mà cô phải bảo vệ. Cô bắt đầu tự hỏi liệu ngài ấy có thực sự lắng nghe điều cô vừa nói không, hay lời nói của cô đối với ngài ta cũng chỉ như gió thổi ngang tai.

Dẫu vậy, gió vẫn đang thổi, trêu đùa những lọn tóc xoăn vàng trước trán phải của Elanil. Mái tóc xoăn bồng bềnh của cô tung bay trong gió. Những tán cây xanh mởn của khu rừng The Great Green rung rinh trước ngọn gió lớn vừa xong, như thể chúng đang hưởng ứng bầu không khí nhộn nhịp của khu chợ nơi đây.

Khu chợ ở đây được tạo nên bởi vô số hàng quán, sạp bán lớn nhỏ khác nhau. Từ những người bán trải đồ ra bán cho tới những cửa hàng đàng hoàng, và cả những cỗ xe ngựa được biến thành những cửa hàng lưu động nữa. Vô số thước vải đủ màu sắc được giăng lên, nối những sạp này lại với sạp kia.

Ánh nắng rọi xuống qua những tầng lá xanh dày đặc, tạo thành những vệt sáng dài màu vàng nhạt lờ mờ. Ở những chỗ có vệt sáng lọt qua, ta có thể thấy rõ bụi và phấn hoa bay bay trong không khí. Dưới những gốc cây đại thụ, sừng sững uy nghi như những tên khổng lồ đen sần sùi với rêu xanh và những vân nấm linh chi bám trên, những sạp quán xung quanh chúng trong thật nhỏ nhắn làm sao.

Những lọ thuốc đóng nút kín mít mang đủ loại màu sắc khác nhau được bày biện trước một sạp hàng bán thuốc, với ông chủ tiệm người Elf trong bộ trang phục rộng thùng thình đính đầy lông vũ và tua rua trông cũng diêm dúa không kém gì.

Những lọ chứa dung dịch màu đỏ thắm là thuốc hồi phục, trong khi lọ màu chàm và xanh rêu có thể giúp người uống có thể nhìn được trong bóng tối và đôi chân có thể nhảy cao được hơn ba mét. Lọ màu mật ong sáng lấp lánh là thuốc tăng cường thể chất. Còn cái lọ đang sủi bọt với các màu hồng, cam, tím, xanh lam quện vào nhau thì... Elanil chịu – ông chủ sạp nói đó là thuốc hồi xuân, nhưng cô không nghĩ thuốc hồi xuân lại hăng mùi bạc hà và chanh như vậy.

Kế bên đó là những thực khách đang ngồi trên băng ghế gỗ tại một quầy bán thịt nướng. Mùi hăng hắc của hạt tiêu, tỏi, và mỡ chảy tỏa ra từ những xiên thịt đỏ rói đặt trên ba vỉ nướng than được đặt trong quầy làm nước dãi trong miệng Elanil ứa ra. Ba cậu bé người Elf để ngực trần với nước da sạm màu lật những xiên thịt ở mỗi vỉ nhanh thoăn thoắt như thể chúng đã làm không biết bao nhiêu là lần rồi.

“N-này, đắt quá đó, giảm đi. Mười ba đồng cho một lạng thịt Cockatrice thì đắt quá!”

“Chị gì ơi, trái đôm đốm rẻ đây, trái đôm đốm tươi đây anh ơi chị ơi!”

“Lụa mới từ Okka, gấm từ Tân Liên Hiệp! Vải sa tanh và đăng ten tinh xảo từ các vương quốc phương Đông! Tất cả đều giảm nửa giá chỉ còn ba mươi bạc!”

“Anh à, em nói thật nè, nhà em làm nghề hái xích nhãn suốt ba đời rồi...”

Người đi kẻ lại tấp nập, các chủ sạp mở lời mời chào không ngớt. Tiếng đàn và sáo của những ca sĩ hát rong bên đường hòa cùng với tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió thổi văng vẳng bên tai, tiếng tiền xu trong túi vang lên lẻng kẻng... Tất cả tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp và sống động như lễ hội.

Những khách bộ hành sải bước trên đường có đủ mọi loại màu tóc và màu mắt khác nhau: đen và xanh dương, trắng và tím, vàng và xanh lá. Người Elf vùng Autumnway đỏ thắm, người Elf xứ Frostern lạnh giá, và những người Elf đồng hương từ Greenfinger của Elanil.

Mặc dù đã biết gần như mọi tộc người Elf khác nhau đều đã tụ họp tại khu rừng The Great Green này, nhưng Elanil vẫn không khỏi cảm thấy sốc bởi sự đa dạng của chủng tộc cũng như là trang phục của họ kể từ khi cô tới đây. Từ màu da, vóc dáng, quần áo cho tới hình dạng, chỉ có thể dùng hai từ ‘đa dạng’ thôi. Bản thân Elanil vốn cũng chỉ là một nàng Elf non nớt chưa bao giờ bước nửa chân khỏi quê nhà Greenfinger của mình, nên sự ngỡ ngàng là điều không thể tránh khỏi.

Người Elf xứ Frostern khoác trên mình những bộ đồ bằng len lông cừu và vải dệt từ sợi gai dầu, được nhuộm trong màu xanh dương và trắng. Mái tóc bạch kim suôn mượt của họ thơm mùi hoa lê trắng ngòn ngọt – một cặp đôi người Elf xứ Frostern đã đi ngang qua Elanil, và khứu giác của cô đã không bỏ lỡ cơ hội này. Họ có đeo cả trang sức nữa, dù không nhiều người đeo cho lắm: mề đay bạc với mặt dây là một viên xa-phia lớn màu xanh thẳm, những đôi bông tai hình hoa tuyết trắng sáng lấp lánh dưới ánh dương. Và cả nhẫn. Nhẫn sắt, đeo ở ngón trỏ và ngón áp út, chạm khắc những ký tự kì lạ mà Elanil chưa bao giờ từng thấy.

Liệu nó có phải là thứ nắm giữ thứ sức mạnh ‘đủ để nhấn chìm cả thế giới trong băng và tuyết’ như mọi người vẫn hay nói không, Elanil tự hỏi, và cô cảm thấy bản thân mình thật ngốc vì suy nghĩ vừa xong. Tất nhiên là không phải rồi, Elanil ngốc nghếch, làm gì có chuyện họ lại mang thứ sức mạnh khủng kh·iếp đó một cách thư thái như vậy được.

Elanil quyết định chuyển mắt sang một nhóm người Elf khác đang tụ tập trước một sạp hàng bán trái cây. Có bốn người, hai nam và hai nữ, và nhìn qua thì tất cả họ đều là người Elf vùng Autumnway. Ai ai cũng trẻ trung và đỏ rực – đúng nghĩa đen luôn. Da dẻ họ đỏ hỏn như là đứa trẻ mới sinh chưa dứt dây rốn khỏi bụng mẹ, những bím tóc bện thừng đen như gỗ mun dài chạm tới chấm thắt lưng, dày đặc như là rễ khí sinh. Chúng rủ xuống trước hai bên bờ vai rộng và phía sau lưng họ.

“Chú ơi, sáu trái này hết bao nhiêu vậy ạ?” Cô gái bé nhất trong nhóm người cất tiếng hỏi người chủ sạp hoa quả. Cô ấy có một chiếc cằm nhỏ nhắn với sống mũi dài và mảnh, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng phau, trông hợp đến kì lạ với chiếc váy cổ tròn không tay màu đỏ thắm cô đang mặc.

Người chủ sạp đáp trong khi đưa thứ quả đỏ rói với những vệt xanh lam nổi xunh quanh như là gân lên trước mặt. “Hai mươi tư đồng tất cả thưa tiểu thư, nhưng giảm bốn đồng vì nụ cười dễ thương của cô.” Đôi tai dài nhọn nói rõ về xuất thân Elf của ông ta – có lẽ cũng là từ Greenfinger như Elanil, còn về màu mắt huyết dụ kia thì cô xin chịu – và chúng đang phe phẩy đầy thích thú dưới mái tóc vàng suôn mượt bên dưới chiếc mũ nồi đen.

“Fufu~. Chú vui tính quá đi à~.” Cô gái đứng bên phải cô gái nhỏ nhắn đưa tay lên che miệng cười khẽ. Mắt của cô ta có màu tía. Hai dải lụa vàng viền trắng ở mỗi bên vai rủ xuống trước và sau chiếc áo chùng đỏ thẫm của cô ta. Mỗi dải dài chạm tới mắt cá chân với hàng chục chiếc lá vàng thêu ở trên.

“Haizzz, thế là túi tiền lại nhẹ thêm rồi.” Người con trai đứng bên trái cô gái nhỏ nhắn thở dài một cách nặng nhọc. Anh ta mặc áo choàng đỏ tía, râu lún phún khắp quai hàm. Ở bên vai phải của anh ta có gắn một cái ghim cài áo bằng sắt chạm hình thanh kiếm.

Người con trai còn lại – người hiện đang đứng bên bên phải cô gái mắt tía – chẳng biết nên làm gì lúc này ngoài việc nở một nụ cười trừ. Giống như cậu bạn của mình, anh ta cũng mặc áo choàng, nhưng mà là màu vàng cam thay vì đỏ, và anh ta không để râu. Ghim cài áo ở bên vai phải của anh ta là hình một cây rìu hai lưỡi chứ không phải kiếm.

Với lại, ở đây không chỉ có mỗi người Elf đâu – còn có cả những chủng tộc khác nữa mà.

Như là ông chủ của một sạp hàng bên trái đoạn đường mà Elanil vừa mới đi qua lúc nãy chẳng hạn. Ông ta không phải là người Elf, cũng không phải là Nhân tộc – mà tại sao lại là Nhân tộc nhỉ, đám Nhân tộc dơ bẩn đâu có được chào đón tại nơi này.

Ông ta trông giống một con quạ khoang ngoại cỡ với phần lông vũ quanh cổ trắng một màu vôi, trái hẳn với bộ lông đen tuyền của ông ta. Ông ta cũng ăn mặc giống như bao người bình thường khác – mặc dù Elanil thấy chiếc áo choàng che nửa người màu xanh lam khoác trên vai trái ông ta có phần hơi ‘hoa mĩ’ so với trang phục thông thường của một thương nhân.

Trưng bày đằng sau gian hàng của ông ta là những chiếc áo giáp da có gắn đinh tán, áo giáp lưới mới tinh óng ánh màu bạc, những chiếc mũ trụ làm từ sắt và đồng thau tạo hình đầu sói và chim ưng.

“Thưa ngài,” ông ta mở lời mời chào, “sói uy mãnh chắc chắn sẽ trông rất hợp với ngài.” Và dĩ nhiên là như mọi khi, vị lãnh chúa ít nói của Elanil đã thẳng thừng từ chối.

Cả hai người tiếp tục đi tiếp, mặc dù Elanil cũng chả rõ Lãnh chúa Lem đang định đi đâu. Hai năm phục vụ Lãnh chúa Lem đã giúp cô rút ra được ba điều về ngài ta:

Thứ nhất, Lãnh chúa Lem là một người có chiều cao 1m75 nhưng dáng người lại có hơi còng xuống, thành ra ngài ấy cũng chỉ cao bằng Elanil – một người cao 1m72, nếu như tính cả đôi guốc cao bằng da hoẵng cô đang đeo dưới chân.

Thứ hai, Lãnh chúa Lem ăn mặc kín đáo đến bất bình thường. Ngài đeo một chiếc mặt nạ bằng gỗ sồi bên ngoài, và chưa bao giờ để lộ mặt mộc ngoài hai con mắt vàng lấp ló sau khe mắt của chiếc mặt nạ – chúng sáng như là đèn lồng trong đêm vậy. Chiếc áo choàng xanh màu mạ phủ kín toàn thân, tay đeo găng da và luôn đội mũ trùm đầu kín mít mọi lúc mọi nơi, thành ra Elanil không rõ liệu ngài để tóc ngắn hay dài, hay màu tóc cũng như màu da của ngài là màu gì – cô đã từng thử lột trộm nó ra và đương nhiên là thất bại thảm hại rồi.

“Ngài ta như có mắt ở đằng sau lưng vậy,” cô nói trong một đêm say xỉn tại quán rượu. “Tôi mới rướn tay tới gần xíu thôi mà ngài ta đã phóng tay ra sau chộp mạnh lấy rồi.”

Điều thứ ba, và cũng là điều cuối cùng: Lãnh chúa Lem là một người ít nói. Hầu như mọi lúc ngài đều chỉ im lặng như là một cái cây, và khi ngài mở miệng nói thì giọng ngài cũng vô hồn không kém chiếc mặt nạ ngài đeo – chỉ là những câu như ‘Không’ ‘Ừm’ ‘Ờ’ ‘Tôi không biết’ ‘Có lẽ vậy’ ‘Ừ’. Ngài không tỏ ra là mình thích gì và Elanil cũng không biết là ngài ghét gì.

Có lẽ như vậy là tốt nhất, Elanil nghĩ vậy. Ngài ấy là lãnh chúa còn mình thì là cận vệ. Và một cận vệ thì không cần phải thắc mắc. Chỉ cần tuân lệnh thôi.

Nhưng riêng lần này thì không. Không, chắc chắn là không. Đáng nhẽ ra giờ này cả hai người đang phải đi tìm gặp Lãnh chúa Arrgon, một thành viên thuộc Hội Đồng Xanh cũng như là đại diện của The Great Green để đến gặp các sứ giả đại diện những khu rừng khác, chứ không phải lang thang trong khu chợ như thế này. Việc tiểu thư Edel, một thành viên trong hội đồng Greenfinger, tuyên bố liên minh với Nhân tộc và Undead không phải là chuyện có thể xem nhẹ, nhất là trong tình hình n·hạy c·ảm hiện tại.

Đã bắt đầu xuất hiện những tin đồn, người ta rỉ tai nhau tại những quán rượu nhỏ bé, cạnh đe của những người thợ rèn, thùng nho dưới hầm ủ rượu, bên đống lửa trại cháy tí tách của lính gác, và dưới mái che của những sạp quán nơi khách bộ hành và chủ sạp buôn chuyện không ngớt. Cứ như vậy, những tin đồn cứ thế tiến xa và xa hơn, và mỗi người lại kể một khác.

Có người nói Edel đã bị tên Nhân tộc tự xưng là Lãnh chúa Bóng Tối và đạo quân Undead của hắn tẩy não, bị ép thề phải phục vụ cho hắn. Người lại kể rằng Edel đã khuất phục sau khi cả hai ân ái tại hồ Mana. Điên rồ hơn nữa, có kẻ còn kể rằng Edel đã âm mưu phản trắc từ trước, và rồi những gì hắn kể sau đó chỉ là một mớ luyên thuyên chả đâu vào đâu.

Tin đồn chỉ mang một nửa sự thật, đó là điều chắn chắn. Một nửa sự thật đó là đạo quân Undead của Lãnh chúa Bóng Tối. Mật thám đã gửi cú báo tin về vào hai hôm trước, và hội đồng Greenfinger chả cảm thấy dễ chịu gì khi nhận được tin:

‘Có tổng cộng sáu ngàn quân Undead tất cả. Kỵ binh, bộ binh, cung thủ, tất cả đều được trang bị thiết giáp hạng nặng. Có cả một Kỵ sĩ Tử Long nữa, và con Tử Long đó lớn gấp năm lần so với rồng của chúng ta. Liên minh giữa tiểu thư Edel và Lãnh chúa Bóng Tối đã được xác nhận là thật. Có dấu hiệu xuất hiện của Tà Pháp Sư tại đó. Và hồ Mana đã nằm trong sự kiểm soát của Lãnh chúa Bóng Tối.’

Với nhiều lời đồn không ngừng bàn tán thêm với nhiều ánh mắt của những người khác đang chăm chăm về phía các Elf thuộc rừng Greenfinger khiến Elanil thoáng lộ vẻ mặt bối rối.

Dù sao liền chính bản thân liên minh tới tộc Undead trong dòng Elf không là việc gì gọi là vẻ vang cả.

Mà Undead lại chính là tử địch của các Elf vừa mang ngoại hình ghê tởm và một mùi vị kinh tởm.

“Ngài lãnh chúa !!” Elanil thấp thỏm nói.

“Mặc xác chúng!” Lãnh chúa Lem nói với một vẻ mặt không màng thế sự.

Bản thân câu không muốn chú ý với đám Elf khác làm chi.

Thật là mất thời gian.

“Chúng ta đến đây để chứng minh trong sạch cho Edel trưởng lão!”

“Cãi nhau tay đôi với thường dân không hiệu quả bằng cãi nhau với đám sử giả đâu.” Lem lạnh nhạt giải thích rồi thẳng đường mà đi.

Đi được một đoạn, Elanil bắt đầu nhìn thấy những bóng người đi trên những cây cầu treo nối giữa thân cây này tới thân cây kia, với những ngôi nhà cây được xây bám ở quanh.

Lính gác, cô thầm nghĩ, quá nhiều so với bình thường. Bởi do chênh lệch khoảng cách hiện tại quá lớn nên Elanil chỉ có thể thoáng thấy tà áo choàng màu xanh lục và đầu giáo nhọn hình chiếc lá bằng thép đen của họ. Nhưng đôi mắt xám của Elanil đã giúp cô đếm được số lượng. Không dưới mười người, ai ai cũng đều được vũ trang đầy đủ với những mũi tên sắc lẹm.

Không cần tốn thời gian để nheo mắt nhìn lên làm gì vì có một toán lính đang tiến tới chỗ hai người.

Loạch xoạch!

Tiếng bước chân vang lên cùng với tiếng sột soạt của áo giáp, những khách bộ hành xung quanh nhanh chóng tản ra hai bên để nhường đường cho toán lính.

Họ mặc áo giáp màu xanh lục viền vàng, hai bên chiếc mũ trụ có chóp nhọn là cánh chim cắt dang rộng. Elanil thấy những màu tóc khác nhau trong đám lính: vàng, đen, và bạch kim. Màu da của họ cũng khác nữa. Một số mang màu da đỏ của Autumnway nhưng lại có tóc lại có màu bạch kim của Frostern, hoặc là vàng của Greenfinger. Phải rồi, đây đâu phải là Greenfinger đâu.

Đây là The Great Green mà, nơi khởi nguồn của mọi chủng loài Elf.

Và đám lính kia còn được mệnh danh là Great Green Guard. Một đội quân cận vệ mạnh mẽ, tập hợp của một nhóm tiên tộc ưu tú nhất của khu rừng khởi nguyên này.

“Lãnh chúa Lem, sứ giả rừng Greenfinger.” Như những khách bộ hành ban nãy, toán lính giờ đây cũng rẽ ra làm hai, nhường đường cho chỉ huy của họ. Elanil nhanh chóng nhận ra ông ta là ai – ông ấy là người mà họ đang cần tìm: Lãnh chúa Arrgon.

“Thật là hân hạnh được gặp ngài, Lãnh chúa Lem, mặc dù...” Già Làng đã nói ông ta là một người cao to với thân hình thon dài, tóc muối tiêu với chòm râu dê cùng màu dưới chiếc cằm nhọn. Đôi mắt xám của ông ta sắc lẹm như một vị thợ săn lành nghề đang ngấu nghiến con mồi của mình.

Một người khiến cho Lem cảm thấy một cảm giác vô cùng khó nói nên lời .

“... Tôi không nghĩ rằng ngài lại tới muộn như vậy. Chúng ta nên đi chứ, tất cả mọi người đều đang chờ ngài đó.” Nhưng quan trọng hơn là chiếc nhẫn đeo trên ngón cái trái của ông ta. Một chiếc nhẫn vàng với mặt nhẫn chạm hình chiếc lá, tương tự chiếc nhẫn mà Lãnh chúa Lem đang đeo ở ngón áp út phải bên ngoài chiếc găng da – chiếc nhẫn dành cho người được phong tước lãnh chúa.

Sao ông ta lại có mặt ở đây, Elanil không khỏi tự hỏi . Là tình cờ chăng, hay là Lãnh chúa Lem đã chủ động tìm ông ta từ trước? Cô chưa bao giờ hiểu được vị lãnh chúa kì lạ của mình, và có lẽ cô sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩ của Lem là gì.

“... Ừ. Đi thôi.”

Lãnh chúa Lem cất tiếng đáp lại Lãnh chúa Arrgon. Giọng của ngài nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ trong vắt. Không hiểu sao Elanil chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt như là vừa bị một bàn tay lạnh giá chạm vào. Cô rùng mình.

“Đi thôi Elanil!” Lem duy trì vẻ mặt vô cảm – hay nói chính xác hơn là chiếc mặt nạ gỗ sồi của ngài – nhắc nhở Elanil một cái.

Elanil nhanh chóng tỉnh hồn khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô liền lập tức đi theo bên cạnh Lem để đi vào sâu bên trong thân cây ở khu vực trước mặt.

Và rồi, sau khi đi vào khu vực được Lãnh chúa Arrgon chỉ định, hiện ra trước tầm mắt chính là một con đường lát đá dẫn tới một cung điện xa hoa bắt mắt khiến cho Elanil không khỏi mở mang tầm mắt.

Cô vốn sinh ra từ một Elf chứ không phải từ mẫu thụ thai nghén và đây cũng là lần đầu cô chứng kiến công trình đẹp mắt như thế này.

“Ra là chúng ta không chỉ dùng cây xanh làm nhà!” Elanil nói.

“Nơi này vốn chính là khu vực dành cho các hoàng tộc cư ngụ và chỉ là một trong số ít các công trình được phép xây dựng!” Lem giải thích rồi cũng không nói gì thêm.

Anh đi theo Arrgon để tiến vào trong cung điện và đi trực tiếp tới hội nghị phòng.

Một nơi vốn được bao bọc bởi vô số The Great Green Guard oai vệ.

Dù là chứng kiến vô số binh lính như thế Lem cũng không có bao nhiêu là cảm tưởng cả vì bản thân cậu cũng không quá quan tâm.

Chương 123 : Khu rừng nguyên sinh của loài Elf - The Great Green