Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 125 : Hội Nghị The Great Green

Chương 125 : Hội Nghị The Great Green


Phòng hội nghị.

Nơi này là một căn phòng rộng lớn đủ để chứa hàng chục người mà không hề cảm thấy chật chội, với sàn và tường được làm từ đá cẩm thạch trắng mang độ tương phản ở mức tuyệt đối.

Những bức bích họa khổng lồ được treo trên tường mang chủ đề về núi non trùng điệp, biển hồ xanh thẳm và thảo nguyên rộng bạt ngàn với cánh đồng hoa trắng rung rinh trước gió.

Trần nhà mái vòm trong suốt điểm xuyết nắng vàng, bên trên là những tầng lá xanh mởn sáng lên màu lục bảo lấp lánh.

Đặt giữa căn phòng là một chiếc bàn hình khối dạng chữ nhật làm từ kim cương với bốn màu riêng biệt tính từ trên xuống dưới: xanh lá, xanh lam, đỏ và tím đậm. Hai chiếc ghế được đặt ở mỗi bên bàn, và một chiếc ở phía cuối bàn. Chúng đều là ghế sô pha đỏ, với khung vàng nguyên chất có dạng chữ U ngược mang rất nhiều họa tiết hoa văn đa dạng, song cũng không kém phần cao sang, hoàng thất khi rất hợp cạnh với bốn người hiện đang ngồi trên chúng.

“Tiểu thư Edel, cô tới muộn!” Người đang ngồi ở cuối bàn lên tiếng. Đó là một cô gái Elf nhỏ nhắn xứ Frostern. Sống mũi cân đối, hàng mi dài với đôi mắt tím long lanh to tròn dường như lúc nào cũng trong tình trạng ẩm ướt bên dưới đôi lông mày lá liễu. Nước da trắng nõn như vừa mới bước ra từ bồn tắm sữa trong khi hai bên má thì lại hơi ửng đỏ, toát lên một vẻ dễ thương mà ta chỉ có thể tìm thấy ở những bé gái.

Vậy nhưng, khi cô ta liếm nhẹ bờ môi hồng đào nhỏ nhắn của mình, vẻ dễ thương đó lại gợi lên một vẻ khát tình, thậm chí còn có chút gì đó tàn nhẫn nữa. Trông thật không phù hợp với vẻ ngoài trẻ con của cô ta.

Mái tóc bạch kim của cô ta óng ánh như là tuyết đầu mùa, được tết gọn lại thành bím đuôi sam quanh đầu cùng với những bông hoa trắng trang trí xung quanh trông giống như một chiếc vương miệng nhỏ nhắn, trong khi phần tóc óng mượt không chút gợn sóng để buông xõa sau lưng và trước bầu ngực nhỏ nhắn. Chiếc cổ trắng ngần nhỏ bé, được bao bọc trong dải lụa trắng viền ren với một viên xa-phia vĩ đại duy nhất trang trí ở trước.

Trong bộ đầm trắng phau với vạt váy và ống tay dài lượt thượt điểm xuyết tầng tầng lớp lớp đăng ten, ren và diềm mỏng, cô ta trông như một nàng công chúa nhỏ nhắn vậy. Nàng công chúa của băng và tuyết.

“Phải rồi, vừa hay tôi với Lãnh chúa Lem đây đang thảo luận về tình hình chiến sự tại vịnh Bài Ca.” Người đàn ông sở hữu gần chục lọn tóc đen tết thừng ở trước mỗi bên ngực lên tiếng. Bờ vai rộng và tấm lưng to như cái phản, khắp cơ thể cao hơn hai mét của ông ta đều là cơ bắp và mỡ.

Ông ta ngồi ở bên trái bàn, và trùng hợp thay cũng đang ngồi bên trái người đội mũ trùm màu xanh mạ kín mít mà ông ta vừa gọi là Lãnh chúa Lem.

Edel thề rằng ông ta là người ‘đỏ’ nhất trong số những người vùng Autumnway cô đã gặp. Không chỉ riêng mỗi màu da, phục trang của ông ta cũng chỉ toàn một màu đỏ: áo chẽn màu huyết dụ thêu một con rồng đỏ thắm đang dang rộng đôi cánh ở trước ngực, quần ống túm đỏ tía và thậm chí đôi ủng da mòn tẹt cũng mang một màu đỏ thẫm.

Nhưng mắt của ông ta lại mang màu xanh dương. Và đó là một đôi mắt biết cười.

Với nụ cười nở niềm nở dưới bộ râu phủ kín quai hàm được cắt tỉa gọn gàng, ông ta đứng dậy rồi bước khỏi ghế. Ông ta tự giới thiệu:

“Xin hân hạnh được gặp cô, thưa tiểu thư. Tôi là Lãnh chúa Harvick của Nhà Chestnut, sứ giả của Autumnway.”

Ông ta đưa tay về phía lãnh chúa Lem. “Còn đây là Lãnh chúa Lem, sứ giả rừng Greenfinger. Mà... nãy tôi đã giới thiệu rồi mà nhỉ. Xin lỗi xin lỗi, Harvick già này quả thực đã già thật rồi.” Lãnh chúa Harvick đưa tay phải lên gãi đầu, chiếc nhẫn vàng chạm hình lá trên mặt nhẫn trong phút chốc lóe sáng lên. “Còn về ngài Lem đây thì... chà, ngài ấy khá là nhút nhát, nhưng rất là đáng tin cậy.” Trước những lời vừa rồi, phản ứng duy nhất của vị lãnh chúa trong màu áo choàng xanh lá mạ là ngoảnh mặt sang nhìn Edel, để lộ chiếc mặt nạ gỗ sồi giấu đi diện mạo của mình.

“Ờm... còn quý cô đáng yêu nhỏ nhắn kia là Ircelyn, phong hiệu Bạo Băng Công Chúa, sứ giả vùng Frostern.” Ircelyn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi trong khi chống cằm... cho đến khi Harvick Chestnut nhắc tới từ ‘nhỏ nhắn’. Cô nhíu mày lại, nụ cười trên bờ môi hồng đào tắt hẳn đi.

Lãnh chúa Lem thì không nói gì cả. Nhưng Edel có thể thấy rõ là anh ta đang nhìn cô – hai con mắt vàng sáng rực lấp ló phía sau khe mắt của chiếc mặt gỗ sồi. Mặc dù không còn lạ gì Lem, một thành viên trong hội đồng Greenfinger, nhưng có gì đó luôn làm Edel cảm thấy không thoải mái mỗi khi cô nhìn anh ta. Cảm giác giống như lúc cô mới gặp Ren lần đầu vậy. Kỳ bí, khó hiểu... Có chút gì đó u ám nữa, cô cho là vậy.

“Cuối cùng thì là...”

“Tôi là S’Kaloth của Nhà Rotterrun, người thừa kế của Nhà Rotterrun và sứ giả rừng Deepwood.” Người còn lại trong bốn người quyết định tự mình giới thiệu thay vì để sứ giả vùng Autumnway lên tiếng thay. Anh ta ngồi ở phía bên phải bàn, có mái tóc xoăn ngắn màu đen và nước da xám xịt như tro được bao bọc trong chiếc áo khoác sa tanh dài màu đen. Mỗi bên vạt áo thêu chục con quạ xám dọc xuống tới tận tà áo. Bên dưới lớp áo khoác là áo chẽn màu đen viền cổ xám, quần lông cừu đen và đôi dép mũi nhọn bằng nhung mềm nhuộm đen nốt.

Đúng là sứ giả rừng Deepwood thật rồi, Edel nghĩ khi nhìn vào con ngươi đen thẳm trong đôi mắt trũng sâu của S’Kaloth. Người Elf rừng Deepwood thường có màu da xám và đôi mắt trũng sâu màu đen, thành ra họ lúc nào cũng trông u buồn và mệt mỏi một cách đáng lo. Rừng Deepwood nơi họ sinh sống nằm trên những quần đảo ở phía Đông, nơi quanh năm bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc xám xịt.

Ngay khi tất cả các sứ giả đã tự mình giới thiệu xong xuôi thì Arrgon mới lên tiếng: “Như vậy . . . . chúng ta nên bắt đầu hội nghị!” Giọng nói nghiêm nghị của ông ta vang vọng khắp căn phòng.

Edel ngồi vào chiếc ghế được dành cho mình ở phía bên trái sứ giả S’Kaloth. Ngay sau đó, những người hầu tiến vào đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ nhắn hình oval bên cạnh chỗ ngồi của mỗi vị sứ giả. Đặt trên bàn là một chiếc cốc bằng vàng được chạm trổ vô cùng tinh xảo, tay cầm tạo hình một con rắn với cặp mắt bằng hồng ngọc. Bên trong cốc, rượu vang đỏ sóng sánh thơm mùi ngọt.

Để mở đầu, Arrgon dùng ánh mắt sắc lẹm của mình nhìn về phía Edel rồi nói: “Thật đáng mừng khi tiểu thư Edel đã mang về cho chúng ta một lượng lớn nước Mana, tuy nhiên cá nhân tôi cho rằng việc liên minh với chủng loài Undead xấu xí không phải là chuyện vinh dự cho lắm đối với các tiên tộc! Cô có gì có thể giải thích sao tiểu thư, à không, bây giờ hẳn là Trưởng lão Edel!”

Đôi mắt xám của Arrgon nhìn thẳng về phía Edel. Vẻ mặt điềm tĩnh không chút xê dịch của cô dường đem lại cho ông cảm giác như thể mình đã đạt được điều gì đó .

Nó giống như là một cảm giác tự tin.

“Làm sao ông vẫn vững tin rằng tôi dễ dàng bị tẩy não như vậy sao?” Edel nở một nụ cười nhạt rồi nói tiếp. “Việc các người có thể bảo tôi điên cũng được, thậm chí tước danh hiệu gì đó tôi cũng không quan tâm!” Cô sử dụng kính ngữ chắc nịch để nói chuyện. “Nhưng việc liên minh giữa Greenfinger với Chúa tể Bóng Tối là không thể bị gỡ bỏ!”

“...”

Lem chỉ im lặng không nói gì. Đằng sau chiếc mặt nạ, đôi mắt vàng của Lem híp chặt lại đầy chán nản, như thể cuộc khẩu chiến giữa Edel và lãnh chúa Arrgon đang diễn ra trước mặt không có liên quan gì tới mình.

Các vị sứ giả khác cũng quyết định im lặng quan sát.

“Cô! Cô không biết mình đang nói gì sao?!” Lãnh chúa Arrgon gần như là đang gào lên.

“Vô luận là từ trước phương án cải cách thay đổi thực phẩm chúng ta từ thuần chay thành món thịt. Bản thân ta cũng không quá xem nặng nó nên đã dễ dàng đáp ứng! Nhưng việc này liên lụy không nhỏ đến danh dự của giống loài bọn ta! Ta không thể chấp nhận được việc phải đứng ngang hàng với đám giòi bọ ghê tởm đó!”

Arrgon dùng tay phải đập mạnh xuống bàn như thể muốn dùng lời lẽ khẳng khái của mình để quát thật to – mặc dù ông ta đã làm vậy rồi.

“Mong ngài vui lòng bình tĩnh lại, lãnh chúa Arrgon.” Lem mở to con mắt phải nhìn chằm chằm vào Arrgon trong khi mắt trái vẫn đang híp lại. Giọng của cậu điềm tĩnh và chậm rãi đến lạ thường.

Điều đó như là một lời nhắc nhở Arrgon rằng dù giận thế nào thì ông ta cũng cần phải kiềm chế lại.

Như được tiếp thêm sức lực, Edel tiếp tục nói tiếp. “Ô, ngài còn ngại nói phương án cải cách thực phẩm có công lao của ngài nhiều như thế nào sao?”

“Nếu tôi không làm điều đó thì bây giờ toàn bộ Elf đã tiến vào thời kỳ khan hiếm thực phẩm rồi đấy!”

“Ông lại nói với tôi rằng ông chấp nhận sao? Vẫn là ông yêu thích nhìn người dân mình đói c·hết mới chịu tiến hành thay đổi cái góc nhìn sao?” Edel hỏi vặn lại.

Nói rồi cô phóng tầm mắt của mình về phía trước ôm trọn lấy cả gian phòng cũng như những con người đang có mặt ở trong. Cô dõng dạc tuyên bố:

“Tôi vẫn sống vì vinh dự, nhưng so với vinh dự thì trách nhiệm của tôi dưới tư cách là một người con sinh ra từ mẫu thụ vẫn lớn hơn tất cả. Cũng như là trách nhiệm của mình với con dân chứ không phải vì cái gọi là vinh quang mà từ bỏ trách nhiệm của mình!”

Nghe được lời này của Edel, Arrgon giận đến tím mặt nhưng cũng nghẹn họng lại.

Ông là người ghét cay ghét đắng lũ Undead nên dù thế nào ông cũng sẽ không thừa nhận cái liên minh này.

“Tốt thôi, vậy thì liên minh đó thuộc về cô!” Ông ta tuyên bố, mắt trừng trừng nhìn Edel. “Nhưng nếu có vấn đề gì đừng trách bọn ta đứng nhìn ngoài cuộc!” Arrgon nhắc tới sự trợ giúp như để tăng thêm lời uy h·iếp. Ông lùi ra tựa lưng vào tường.

“Không cần sự trợ giúp của ông, tôi sẽ tự mình chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có biến cố xảy ra!” Edel dùng lời lẽ tự tin đáp lại.

Điều này khiến cho Ircelyn và Harvick bắt đầu suy tư một chút.

Ngay sau đó, vẻ niềm nở ban nãy của Harvick đã biến mất. Ông ta lộ ra vẻ mặt cáo già của mình rồi hỏi: “Là lực lượng quân sự không đầy đủ sao, trưởng lão Edel?”

Edel liếc mắt nhìn sang Lem. Cậu ta thở dài một tiếng rồi đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Lực lượng quân sự là đầy đủ nhưng hoàn toàn không đáng để đánh cược một trận tử chiến!” Lem dừng một chút rồi nói tiếp. “... Nhất là trong thời kỳ mẫn cảm như hiện tại. Dựa vào thám quân mật báo, lũ Wyvern đã có dấu hiệu tỉnh lại và chuẩn bị cho một cuộc đi săn!”

Sau khi lấy ra một bình tiên dược màu tím đặt lên trên bàn, cậu nói tiếp:

“Lãnh chúa Bóng Tối hay Chúa tể Undead hay cái tên nhăng cuội gì gì đó của ông ta không phải là điều đáng lo ở đây. Con nhóc kia rõ ràng là dưới mười tám tuổi và nó đang uống rượu!”

“Ngươi nói ai là con nhóc hả? Người ta hai mươi lăm tuổi rồi đó biết không!” Ircelyn cau có đứng bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt trẻ con của cô đỏ bừng bừng không kém gì khuôn mặt của Lãnh chúa Harvick – không rõ là vì cốc rượu cô vừa uống hay là do lời nhận xét vừa rồi của Lem.

“Đây là . . . .” Các lãnh chúa quay sang nhìn nhau trước bình tiên dược vừa được đặt xuống. Ngoại trừ Icrelyn – cô ta vẫn chưa bỏ qua việc bị Lem coi là một con nhóc.

“Đây là một thứ được Lãnh chúa Bóng Tối mệnh danh là tiên dược – Elixir!” Edel tuyên bố.

“Ừ ừ, nó là tiên dược của Lãnh chúa Bóng Tối gì gì đó và đã qua kiểm duyệt là hàng xịn rồi. Muốn biết chi tiết thì đi mà hỏi bà Tư Tế Lilith đi.” Lem tiếp tục nói sau khi bị cắt ngang trước đó. “Như tôi đã nói trước đó, đám Wyvern mới là vấn đề đáng lo ở đây. Nếu chúng ta tiến hành tử chiến như các người muốn, việc Greenfinger cũng như quê nhà của các người bị đám Wyvern đánh úp trong lúc chúng ta mải tập trung dời binh lực để đập nhau là điều không thể tránh khỏi!”

Trước lời cảnh báo vừa xong của Lem, Edel có thể nhận ra một sự chuyển biến rõ ràng trong nét mặt của từng người.

Lãnh chúa Arrgon vẫn đang trừng mắt nhìn Edel, nhưng sự hằn học có vẻ đã phần nào giảm đi so với lúc trước.

Ircely cũng vậy, nhưng mà là với Lem. Khuôn mặt cau có của cô ta đỏ như là trái cà chua.

Harvick thì đã khoác lại nụ cười niềm nở giả tạo của mình, nhưng mới nãy Edel đã thấy đôi lông mày rậm của ông ta nhíu lại.

Riêng chỉ S’Kaloth vẫn im lặng không nói gì. Con ngươi trũng sâu đen thẳm trông vẫn thế. Edel gần như đã quên mất sự hiện diện của cậu ta.

Với đôi mắt vàng sáng rực lên, Lem lên tiếng nói tiếp:

“Có lẽ thông tin về Lãnh chúa Bóng Tối là điều mà các vị đây muốn nghe. Lực lượng vong linh của Chúa tể Bóng Tối không nhiều hơn so với lực lượng của Kim Sa Tử Vương. Nhưng so sánh về mặt chất lượng thì... có thể nói chúng rất là mạnh!”

Nghe được những lời vừa xong, vẻ cau có ban nãy liền lập tức biến mất khỏi gương mặt trẻ con của Ircelyn. “Kim Sa Tử Vương, lũ Undead và đám Wyvern thối gần như chả thể gây được khó khăn gì trước sức mạnh của người Frostern. Băng và tuyết đã chứng tỏ sức mạnh của mình quá nhiều lần rồi.” Nụ cười mỉm tự tin ban nãy lại nở trên môi cô ta.

“Lạnh teo hết cả bọn rồi, còn hàng họ đâu mà đánh. Kiếm ngắn quá không đút vô bao được.”

“Lem, tên khốn nhà người...!”

Kế tiếp đến lão Harvick cũng bắt đầu lên tiếng:

“Chung quy lại, vẫn là các vị quá đánh giá thấp sức mạnh của toàn thể tộc Elf và đánh giá quá cao sức mạnh của Lãnh chúa Bóng Tối! Với loại chất lỏng giá trị gọi là tiên dược này, các vị hoàn toàn có thể thương thảo với bọn ta!”

Trong một khoảnh khắc, cả Edel và Lem đã tưởng Harvick chịu đồng ý chấp thuận liên minh này – cả hai đều đã lầm.

“Bọn ta sẵn sàng cùng các người t·ấn c·ông Lãnh chúa Bóng Tối để c·ướp đi tài nguyên của hắn, cả đám Kim Sa Tử Vương nữa. Các vị cần gì phải hạ mình ngang hàng với đám xác c·hết bốc mùi như thế đâu!”

Những lời ông ta vừa nói xong không khác gì một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt. Ngoài mặt thì ủng hộ nhưng đồng thời cũng khích bác ly gián.

Nhưng Lem cùng Edel cũng không bận tâm quá mức để mà để ý những lời này trong lòng.

Lũ Wyvern và Kim Sa Tử Vương đang sắp sửa ập tới mới là vấn đề đáng lo đây. Khi mà đám các ngươi nói chuyện xong thì chắc đám thằn lằn hai chân có cánh và mớ xác c·hết biết đi đó đã ập tới hủy diệt hết tất cả rồi.

“Lãnh chúa Harvick nói phải đó. Chúng ta có đủ lý do để nghi ngờ rằng các ngươi đã bị tẩy não bởi Lãnh chúa Bóng Tối!” Như cá gặp nước, Ircelyn nở nụ cười lạnh lùng đầy đắc ý.

“Ồ, vị Bạo Băng Công Chúa đây có thể thử xem liệu có ấn ký hoặc nguồn ma thuật đặc dị nào trên người bọn ta xem!” Edel nói một cách chậm rãi. Hoàn toàn có không chút vẻ lo sợ nào trong con ngươi xanh lá của cô.

“Nếu cô thích thì tụt quần tôi xuống kiểm tra luôn cũng được.”

Gương mặt của Ircelyn lại đỏ bừng lên một lần nữa trước lời vừa xong của Lem, trong khi lão Harvick và S’Kaloth đưa tay lên che miệng để khỏi bật cười thành tiếng.

Arrgon chỉ đặt tay lên mặt rồi thở dài một cách chán nản. Ông nói, tay đưa xuống vuốt chòm râu dê của mình:

"Cũng như phía Lãnh chúa Lem đây, Hội Đồng Xanh của The Great Green chúng tôi cũng đã phát giác ra sự xuất hiện của chúng – lũ Kim Sa Tử Vương. Những hoạt động mạnh của Lăng mộ Kim Sa dẫn đến số lượng đám quái vật đáng nguyền rủa gần đây đã gia tăng một cách đột ngột!

Dựa theo thám báo truyền lại, đã có ước chừng hơn tận năm khu rừng nhỏ lẻ - nơi được thiết lập thành các vị trí đóng quân cho các binh lính đã bị t·ấn c·ông. Tất cả đều đã thổi bay bởi những cơn lốc cát khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ không đâu.”

Ông ngưng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Chỉ có không ít binh sĩ cùng với sĩ quan là may mắn trốn thoát, và họ cũng kể rằng họ đã chạm trán với một thứ quái vật khổng lồ với thân cao không thua kém các Golem!”

“Hừ . . . . đám giòi bọ đó đã bắt đầu ngoi đầu trở lại rồi sao? Đúng là một lũ quái vật dai như đĩa!” Khuôn mặt trẻ con của Ircelyn nhăn lại.

Undead và Wyvern là một chuyện, còn Kim Sa Tử Vương lại là một chuyện khác.

Bản chất của chúng cũng không khác biệt quá nhiều so với Undead – chúng cũng chỉ là những cái xác biết đi, chỉ khác là chúng không phải là xác thối. Chúng là xác khô, được người xưa rửa sạch t·hi t·hể và k·hâm l·iệm trong vải và lụa thêu những ký tự ma pháp đã bị lãng quên khỏi thế giới này.

Người xưa đã hy vọng rằng chúng có thể giúp đưa người thân của mình sang được thế giới bên kia.

Họ đã lầm.

Chúng chỉ đưa người thân của họ trở về lại với thế giới của người sống. Trong một hình dạng khác.

“Với sự hoạt động mạnh của Kim Sa Tử Vương, không riêng gì chủng tộc chúng ta bị tàn phá nặng nề mà còn có cả các bộ lạc thuộc tộc Orc lẫn các loài ma vật khác!” Arrgon giải thích.

Lem tỏ vẻ suy tư một lúc rồi nói một cách biếng nhác. “Wyvern, Undead, Kim Sa Tử Vương... Còn nữa cơ.”

“Ngài có gì để phát biểu đây lãnh chúa Lem!” S’Kaloth đột nhiên lên tiếng hỏi. Cậu đã im lặng không nói gì kể khi cuộc hội nghị được bắt đầu.

Lãnh chúa Harvick nhoẻn miệng cười mỉm đầy thích thú trước tình hình hiện tại. Đôi mắt biếc biết cười của ông ta híp nhẹ lại – Edel không rõ liệu lão cáo già này hiện đang mưu tính gì trong đầu. Ircelyn thì nhướn mày nhìn chằm chằm về phía Lem trong khi chống cằm, chờ đợi câu trả lời của cậu. Lãnh chúa Arrgon cũng vậy, chỉ khác là ông đang đứng dựa lưng vào tường.

“Hiện tại các thủ lĩnh vong linh từng nơi đã bắt đầu lộ diện rồi. Nơi đầu tình cờ thay lại chính là Pháo đài Hắc Ám, nơi cư ngụ của Lãnh chúa Bóng Tối!” Lem chậm rãi nói. “Lấy sự quật khởi của Lãnh chúa Bóng Tối đã cùng rừng Greenfinger kết thành đồng minh thì chúng tôi cũng không quá lo lắng việc bị Undead x·âm p·hạm! Với lại các người cũng nhìn thấy theo mật báo của các trinh sát, vốn có một số vị trí được biết tới chính là những địa vực ô uế cũng bị các quân đoàn xác c·hết càn quét!”

“Ngươi đang nói cái quái gì thế?!” Ircelyn lộ ra vẻ mặt mơ hồ.

“Dốt. Nếu Pháo đài Bóng Tối, Lăng mộ Kim Sa đều đã có dấu hiệu hoạt động trở lại thì tại sao Tuyệt Băng Ngục tại Frostern lại không vực dậy nổi sao!” Lem nở một nụ cười đầy vẻ châm biếm.

“Không thể nào!” Ircelyn lặp lại. “Không thể rõ ràng là chúng đã bị chúng ta quét sạch rồi !” Vẻ hoài nghi lộ rõ trên khuôn mặt cô.

“Thật sao?” Lem hỏi tiếp. “Băng ngục nó vốn là một mê cung khổng lồ, sao lại dễ dàng bị một toán Elf tiêu diệt dễ dàng như vậy đâu?”

“Huống chi, Tuyệt Băng Ngục bình sinh được biết đến chính là nơi sở hữu loài vong linh thượng cấp! Lũ Lich!” Edel thêm vào.

“Chúng so với bất kỳ ai đều gian trá đấy!” Lem có vẻ như rất tận hưởng khi nói về chủ đề này.“Và không riêng gì gian trá, so với trước kia thì vong linh hiện tại còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều! Và xin nhắc lại là còn Wyvern, Kim Sa Tử Vương, và mấy thằng bố đời đang bem nhau ở vịnh Bài Ca nữa.”

Nhớ tới đội quân Cốt Long của Lãnh chúa Bóng Tối tuy chỉ số lượng vài trăm con nhưng còn lũ Undead khác đang trỗi dậy thì có thể tới hàng ngàn. Cảnh tượng chúng ập tới tàn sát hết tất cả khiến Ircelyn không khỏi rùng mình.

Hơn chục ngàn con Undead tuy rằng sức chiến đấu cá nhân rất yếu, nhưng số lượng là đủ để đè đánh Frostern suốt nhiều năm. Kể cả khi chúng chỉ là một toán Undead hình thành nhờ vào nguồn ma lực ô uế mất kiểm soát. Băng Thuật là món át chủ bài của Frostern, nhưng t·hương v·ong rõ ràng là điều không thể không tránh khỏi.

Edel lấy ra một cuốn sổ rồi đặt lên, bên trong ghi lại những thông tin về sức chiến đấu của đám Undead dưới trướng của Ren đồng thời cũng có tranh minh họa bằng than chì.

Tuy rằng nhìn mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn khắc họa lại đại khái hình thể chiều cao, các đặc tính mạnh mẽ và hiệu quả của chúng mang lại trên chiến trường.

Ren không muốn cô tiết lộ quá nhiều, cho nên cô cũng chỉ nói đại khái.

“Về hình thái cao to nhưng cũng cơ động chứ không cồng kềnh chậm chạp . . . Nên là, nếu như các vị vẫn quyết định gây chiến với chúng tôi thì tốt nhất nên dặn binh lính của mình cẩn thận khi đối đầu với loại vong linh có cái đầu cháy rực trong lửa tím đi!”

“Nghe bả nói rồi đấy. Ai muốn bem nhau thì cứ thoải mái nhé.” Lem thêm vào rồi ngáp dài một tiếng.

Trước những lời vừa xong, Arrgon trầm giọng gầm gừ. “Ai thắng ai thua thì vẫn chưa rõ đâu!”

“Để rồi xem!” Edel điềm tĩnh đáp rồi nhìn về phía S’Kaloth. Cô nói tiếp. “Dẫu sao thì, bản thân tôi cũng không muốn bị người đời coi là kẻ hại người thân. . . . cho nên việc trao đổi buôn bán là vẫn tiếp tục cần thiết tiến hành!”

“Hay các vị định lựa chọn ngắt hết mọi con đường buôn bán đây!” Lem hỏi.

“Vẫn duy trì, các tiên tộc khác vẫn rất cần nguồn lương thực từ các cô!” Arrgon quả quyết đáp.

Nói tới nguồn lương thực, thì rừng Greenfinger chính là nơi có sản lượng lương thực lớn nhất trong các khu rừng.

Rừng Deepwood là nơi sở hữu lực lượng thủy quân vô cùng hùng hậu cùng với lượng độc thảo dồi dào cực kỳ thích hợp để chế tạo thuốc độc.

Rừng Autumnway sở hữu nhiều loại chất gỗ bền bỉ.

Rừng Frostern sở hữu nhiều khoáng sản.

Mà rừng Great Green, tuy nói là to nhưng không thích hợp trồng cây ăn quả và chăn nuôi vì tính chất cây cối đặc thù khiến cho cây trái khó lòng nào phát triển tốt được.

Nhưng Great Green liền chính là nơi sở hữu nguồn cung cấp thảo dược trị liệu to lớn nhất và hiệu quả hơn so với thảo dược ở bất cứ nơi nào khác.

Mặc dù giận vì Edel hạ thấp chính mình để liên minh với Undead nhưng thực sự Arrgon không thể chèn ép được cô ta bởi oái oăm thay, Greenfinger lại chính là một khu vực sở hữu nguồn lương thực bổ sung tốt nhất.

Greenfinger là nằm ở vị trí khá xa tại hướng Đông so với các khu rừng còn lại nhưng đấy lại là các vị trí cực kỳ thích hợp canh tác cây ăn quả và chăn nuôi.

Thậm chí lượng ma vật ở đấy cũng tương đối đông đảo nên hoàn toàn không phải lo về việc thiếu lương thực nếu người dân ở đó bị mất mùa. Nếu như không phải dành công sức cũng như thời gian để chiến đấu với đám Undead từ thánh địa Mana thì Edel hẳn đã có thể mở rộng được những khu vực canh tác cũng như chăn nuôi.

“Vậy chúng ta sẽ chậm rãi thương lượng với các vị vậy!” Edel mỉm cười khi nhận ra phần thắng đã nằm trong tay mình.

Lem thì chỉ buồn chán nhìn những người xung quanh mà thì thào: “Hết nợ rồi. Sắp được sủi rồi.”

Tuy nói vậy nhưng Lem vẫn ngồi lại để thỏa luận về những vấn đề đang cần được làm rõ. Còn Edel thì đã đứng dậy và rời đi.

“Vậy thì việc kế tiếp liền nhờ cậu đấy Lem, tôi sẽ tự mình đi một chuyến đến mẫu thụ để chứng minh sự trong sạch của mình!”Giọng cô vang vọng bên ngoài cánh cửa phòng.

Lem chỉ gật gù đầu một cách biếng nhác rồi nói “Ờ” trong khi những vị sứ giả khác quay sang nhìn nhau với vẻ không vừa lòng. Riêng ánh mắt của Arrgon thì lộ rõ vẻ tiếc hận.

“Thật đáng tiếc!” S’Kaloth thở dài đầy tiếc nuối.

Lãnh chúa Harvick đưa tay lên gãi nhẹ vành tai rồi hỏi. “Ngài định trao lại quyền lực cho tiểu thư Edel nữa sao?” Ông hướng mắt tới Lãnh chúa Arrgon.

“Không thể, chí ít thì ta khó có thể nói lắm!” Arrgon lộ vẻ chán chường. “Nó vốn thường rất thông minh, nhưng ta khó có thể tin rằng con bé bây giờ liền ra một quyết định như thế!”

“Nó có lý do riêng của nói.” Harvick híp mắt cười. “Mà tôi thấy nó biết mình đang làm gì mà!”

“Vậy là nó không có dính tà thuật sao?” Arrgon hỏi.

“Nhìn mặt con có giống như vừa chơi tà thuật không hả hai chú?” Lem lẩm bẩm.

“Rõ ràng là không rồi!” Ircelyn trả lời thay cho hai vị lãnh chúa lớn tuổi. Cô chép miệng, thể hiện rõ việc mình đang cảm thấy rất không thoải mái. “Ta cần tương đối nhiều thực phẩm, ngươi có thể cung cấp tối đa được bao nhiêu?”

“Lấy tổng lượng sản xuất hiện tại, chúng tôi có thể đưa ra khoảng chừng bốn mươi tấn để đưa đi, nhưng dựa theo tình hình này thì có tỉ lệ thất thoát vì đường lối xa xôi, nên khó tránh khỏi vài biến cố xảy ra!” Lem nói.

“Tốt, bọn ta cần năm tấn lương thực đổi lại!”

S’Kaloth thêm vào. Đôi mắt trũng sâu của cậu ta như sáng lên. “Deepwood chúng tôi sẽ sớm cử thủy quân tới tiếp viện cho vịnh Bài Ca, cũng như là cho liên minh của Lãnh chúa Bóng Tối và Greenfinger.”

Chương 125 : Hội Nghị The Great Green