Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14 : Chém G·i·ế·t.
"G·i·ế·t".
"Nhưng mà, tớ thấy đồng phục của bọn chúng có đến hai màu khác nhau, chia làm hai nhóm, đó có phải là phân chia đẳng cấp không?". Kirito quan sát những kẻ đã hoàn thành thanh trừng những người ngoài cuộc còn sống. Tất cả bọn chúng bây giờ đều đồng loạt nhìn về phía ba người Takei, Yuuki cùng Kirito đang đứng thành một đội hình tam giác.
"Rất hân hạnh". Takei lớn tiếng đáp lại rồi hướng hai người đồng đội nói nhỏ.
"Illfang, ông còn ở đó diễn đến bao giờ, đến lúc thu lưới rồi". Takei bỗng hét lớn kêu lên một cái tên khiến những tên sát thủ lẫn Yuuki và Kirito đều khó hiểu.
"Grahhhhhhhh". Ngay lúc này, một tiếng rống rung trời vang lên. Con Boss vẫn còn đang bị kiềm chế bởi nhưng tên sát thủ đang phối hợp bỗng ngay lập tức thể hiện ra khả năng chiến đấu vượt qua thường thức. Thanh Talwar nó cầm trên tay bắt đầu múa vung với độ chuẩn xác và tốc độ hơn nhiều lần so với trước đó khiến năm tên sát thủ giữ trách nhiệm kiềm chế ngay lập tức b·ị c·hém thành mưa ánh sáng.
Kirito vừa đưa tầm nhìn về phía xung quanh thì bất ngờ có một vài đòn t·ấn c·ông đã tiếp cận thân thể vì cậu mất tập trung. Kirito ngay lập tức theo bản năng tránh né những thanh v·ũ k·hí sắc bén và ngay lập tức tiến hành t·ấn c·ông phủ đầu lại một số mục tiêu khác. Tuy cơ thể hiện tại đã mệt mỏi nhưng Kirito lúc này cũng đã làm quen được với tiết tấu chiến đấu.
"Những kẻ này thật sự rất mạnh, làm sao cậu có thể g·iết được chúng dễ dàng như vậy Takei".
Kirito vung lên thanh kiếm chém về phía một tên sát thủ đang lăm le muốn t·ấn c·ông cậu nhưng thanh kiếm mang sức mạnh to lớn lại bị tên đó dễ dàng dùng kỹ xảo hóa giải. Hắn dễ dàng chặn lấy đòn kiếm của Kirito rồi tung ra một đòn đâm vọt qua môt góc độ quỷ dị hướng phía hông cậu đâm tới nhưng bị cậu dùng phản ứng nhanh chóng né tránh.
"Tôi nói vậy phải chứ?". Takei lúc này bỗng lớn giọng hướng về những con người đã đứng thành vòng tròn vây quanh ba người cậu.
Sau một vài phút chiến đấu, tình hình cả ba người vẫn không có chút nào khả quan. Đứng trước thế công như vũ bão của nhiều tên sát thủ phối hợp nhịp nhàng, Takei có quá khứ thân chinh bách chiến cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ.
"Em không biết vì sao mình lại dính vào những chuyện như thế này, nhưng em tin tưởng Takei-kun, chắc chắn phải có một lý do nào đó anh mới làm ra những chuyện này". (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 14 : Chém G·i·ế·t.
"Ta phải tìm ra điểm đột phá, Takei-san, Yuuki-san, tớ sẽ nhảy ra ngoài vòng vây để công vào, cậu và Yuuki cố gắng trụ lại ở đây, chúng ta sẽ mở một đường máu".
Tiếng nói vừa ra từ hai bên giống như một cọng rơm cuối cùng phá vỡ đi trạng thái giằng co được tạo dựng một hồi lâu từ trước. Hai thanh kiếm của Takei xông thẳng vào tên sát thủ đầu tiên rồi ngay lập tức chém ra hàng chục đòn từ nhiều hướng khác nhau đánh đến những góc c·hết và những chỗ gây ra sát thương chí mạng của đối phương.
Đám đông yên tĩnh ngay lập tức rơi vào hỗn loạn. Kirito và Yuuki lần đầu tiên phải chiến đấu với những kẻ dày dạn kinh nghiệm nên cực kỳ chật vật ngay từ lúc đầu nhưng nhờ có chỉ số, kỹ năng và thiên phú hơn người nên vẫn có thể miễn cưỡng tự vệ trước sự bảo hộ của Takei.
"Hãy luôn nhớ rằng anh không còn chiến đấu một mình nữa Takei-kun".
"Anh cảm ơn".
"Là những tên kia". Takei bình tĩnh hướng mắt về phía những tên người chơi vừa trùm lên mình những chiếc áo đen có in lên huy hiệu Laughing Coffin. Trên tay bọn chúng lúc này cũng đã thay đổi toàn bộ trang phục cùng v·ũ k·hí thành một màu đồng nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là khả năng chân chính của cậu sao Takei, hóa ra từ trước đến giờ cậu toàn diễn, tên Amid nói không oan ha". Kirito cười khổ hướng Takei than vãn.
Còn đối với Takei trận chiến này làm cậu hồi ức rất nhiều. Trong làn ký ức trôi qua liên tục từ ngày đầu tiên xuyên việt, cậu đã biết được rằng cả hai con người Takei và Huy đều rất giống nhau. Cả hai đều là những kẻ thân chinh giữa làn m·ưa b·ão đ·ạ·n, giữa lằn ranh giống c·hết ngay từ khi còn rất nhỏ.
"Em không thể sử dụng kiếm kỹ của mình Takei-kun, những tên này né tránh quá dễ dàng". Yuuki vừa thở hồng hộc vừa nói.
"Kirito, Yuuki, có một số chuyện tớ không thể nào nói hết trong một vài lời, nhưng vận mệnh của chúng ta từ khi bước vào trò chơi này đã vĩnh viễn không còn như trước đây nữa, vì vậy lần chiến đấu này là cực kỳ quan trọng". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Takei-san, Yuuki-san, nếu kéo dài thêm ba ta đều không ai còn sống rời đi nơi này".
"Rút lui, thông tin tình báo có sai lầm". Tên thủ lính nhóm người Red Assassin đáp lại bằng một cái gật đầu rồi ngay lập tức lên tiếng. Nhưng cũng vào lúc này ánh mắt lạnh lùng trên mặt hắn ta bỗng chốc bị thay thế với dáng vẻ sợ hãi.
Kirito trầm giọng nhắc nhở Takei, cậu cảm nhận được thể lực đang đi xuống nghiêm trọng nhưng hiện tại đa số sát thủ đều đang vây công ba người, chỉ có một số nhỏ đang kiềm chế con Boss còn chưa bị tiêu diệt.
"Con người, trò vui đã kết thúc, đã đến lúc trả giá".
"Chúng ta quên một biến số, Kirito".
"Bọn nó còn có ngoại viện?"
Nói rồi, hai thanh kiếm của Takei cũng dần sáng lên ánh sáng của kiếm kỹ, hai thanh cậu tạo thành một tư thế dùng kiếm đặc biệt mà Kirito và Yuuki chưa từng thấy trước đây.
"Không có, ta đã điều.....".
"Bọn chúng muốn gì ở đây Takei-kun, tại sao một trận boss lại xảy ra lắm điều bất thường như vậy? Em không hiểu?". Giọng lanh lảnh của Yuuki vang lên bên tai cậu, Takei ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Yuuki không biết từ bao giờ đã im lặng đứng bên cạnh mình.
Takei lúc này trên tay cũng đã cầm lên hai thanh kiếm, cậu bắt đầu lục lọi bản năng chiến đấu đang tuôn trào từ ký ức và dần bước vào một trạng thái khác hẳn so với thường ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lên". Tông giọng lần này của Takei xen lẫn một chút giữa sự điềm tĩnh và lạnh lùng.
"Em thấy mình bắt đầu mệt mỏi". Yuuki hướng thanh kiếm của mình lần nữa tung ra một đòn chém chéo đánh bay thanh kiếm của tên sát thủ đang muốn đâm vào tim cô bằng thanh kiếm nhọn hoắt của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kirito lặng lẽ nhìn lấy từng đòn kiếm, từng miếng võ đều chỉ nhằm vào việc g·iết đối phương của Takei làm cậu hiện tại cũng từ sau lưng cảm giác từng tia rùng rợn. Cậu không hiểu rốt cuộc tại sao một người giống Takei lại có thể tồn tại.
"Những kẻ này đều thân kinh bách chiến, cậu có thể đánh năm ăn năm thua như thế này là đã ổn rồi, còn chuyện khó dễ là chẳng qua cậu chưa bật hack thôi, có hack rồi mọi chuyện đơn giản lắm". Takei dùng bước chân uyển chuyển đưa thân hình mình lại gần Kirito rồi dùng thanh kiếm đâm xuyên cổ họng tên sát thủ đang muốn đâm lén sau lưng cậu với tốc độ nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh. Kirito nhìn thấy những đường kiếm của Takei nãy giờ đều hướng cổ họng đâm và còn đâm rất chính xác. Cậu gật đầu cảm ơn Takei đã giúp đỡ rồi bắt đầu tiếp tục điều chỉnh nhịp thở của mình.
"Mày biết quá nhiều, Takei, mày phải c·hết, ở tại đây, và ngoài thực tế, hai đứa bên cạnh mày, đều phải c·hết, ở ngoài kia, lẫn trong này". Từ trong đá·m s·át thủ, một giọng nói lạnh lẽo vang lên đứt quãng. Giọng nói này không có cảm tình, cũng không nghe thấy trong đó có một chút nhân tính.
Takei dùng hai thanh kiếm lóe lên hai loại kiếm kỹ khác nhau rồi khéo léo sử dụng chúng tạo ra những đòn t·ấn c·ông xuyên qua những góc hiểm hóc nhất hướng về hai tên sát thủ đang giao tranh với cậu rồi đâm xuyên qua cổ họng một tên, một tên còn lại đã nhanh chóng tránh thoát.
"Tớ không thấy có chút nào khả quan cả Takei, không có điểm đột phá, bọn chúng có đến hai mươi ba người, hai tên vừa bị chúng ta đâm đã kịp thời rời khỏi chiến trường để hồi phục HP". Vừa đạp bay một tên sát thủ khác, Kirito lần nữa lại ngay tức khắc phải chặn lấy đòn đánh của hai tên tạt ngang từ bên cạnh. Cố gắng cầm lên thanh kiếm với hai tay đã có chút cảm giác run rẩy vì cường độ chiến đấu quá cao, Kirito hơi xuống giọng.
"Cậu rồi cũng có mà thôi".
"SAO không phải là một trò chơi thông thường, Argus chỉ đóng vai trò phát hành, tập đoàn Imoni đằng sau đó dính dáng đến một số điều cực kỳ bí ẩn".
"Trận này sẽ rất khó khăn, cậu chuẩn bị chưa Kirito, kẻ thù lần này là những kẻ đã liếm máu hàng chục năm trên chiến trường, kỹ năng chiến đấu của chúng không phải những người chơi bình thường có thể so sánh.". Bên cạnh Kirito tông giọng nghiêm túc của Takei vang lên nhẹ nhàng nhưng tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Trong đám đông những sát thủ đang vây g·iết ba người, hai tên mang áo choàng khác nhau chỉ đứng ở vòng ngoài quan sát, bọn chúng đang thì thầm thảo luận với nhau thì cũng bỗng giật mình bởi tiếng hét của Takei.
"Không lo, gần đến lúc rồi, cậu nhìn qua phía kia đi Kirito". Takei hướng ánh mắt về phía con Boss rồi bắt đầu trấn an Kirito.
"C·hết tiệt, điều này nằm ngoài kế hoạch". Tên thủ lĩnh Laughing Coffin âm thầm chửi rủa một cái, hắn ta hướng tên thủ lĩnh của Red Assassin ném ra một cái ánh mắt đầy thâm ý.
'Rốt cuộc cậu là ai, Takei'. Vào lúc này, trong đầu Kirito cũng hiện ra một câu hỏi cực kỳ lớn.
"Không nhìn qua đó được, địch quá đông". Kirito lúc này bắt đầu dùng sức mạnh hơn, cậu dùng ánh mắt dần trở nên kiên định liếc qua nhưng kẻ s·át n·hân một cách hung tàn rồi ngay lập tức rút kiếm chém vào một tên với tốc độ nhanh hơn lúc trước một chút. Thanh kiếm lúc này vọt qua không trung với góc độ tinh tế hơn hẳn lúc nãy. Nó dễ dàng chém trúng vào một tên sát thủ rồi ngay lập tức chặt đôi cơ thể hắn làm hai nửa.
"Hai mươi lăm người vừa nói vừa cười đùa vui vẻ hơn một giờ trước, bây giờ đã hóa thành những sát thủ máu lạnh, đến bây giờ tớ cũng mới ngờ ngợ ra rất nhiều kẻ tham gia đều là người của những tổ chức sát thủ, ở chỗ này Amid tính là cao tay". Takei nhìn vào những ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình rồi cảm thán một câu.
"Yuuki, em vẫn ổn chứ?". Takei quay sang hỏi cô gái đã không biết từ lúc nào cầm lên thanh kiếm đứng bên cạnh mình. Yuuki lúc này rất im lặng và nghiêm túc, trên môi cô cũng không còn nụ cười như bình thường mà thay vào đó là sự sắc bén giống như thanh kiếm vừa mới tháo khỏi vỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.