Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 23: Gặp Mặt (1)
"Tôi ước, tòa lâu đài đó, không chỉ là một trò chơi."
Vẫn chiếc áo trắng quen thuộc, cùng với ánh mắt xa xăm, Kayaba Akihiko nhìn về phía tòa lâu đài Aincrad đang lơ lửng trên không trung, rồi nói với chất giọng mang theo một chút mong chờ.
"Thay thế giới này quyết định, là phải trả cái giá thật lớn."
Bên cạnh Kayaba, một giọng nói kỳ lạ, mang theo âm điệu không thuộc về con người, vang lên bên tai anh, với thứ âm thanh mà chỉ anh có thể nghe thấy.
Không biết từ bao giờ, thứ âm thanh ấy, đã thay đổi cuộc đời của Kayaba. Thậm chí, sự thay đổi cũng không chỉ đối với một mình anh, mà trong bất giác, nó đã vươn vòi hút ra toàn bộ thế giới này.
"Tôi chấp nhận."
Kayaba nói, trong khi ánh mắt vẫn nhìn về tòa thành lơ lửng trên không trung ấy. Có lẽ đối với anh, so với ước mơ, những điều còn lại, cũng chỉ là những hạt bụi nhỏ bé, thứ mà anh không muốn ngoảnh lại nhìn dù chỉ một chút.
Khi Takei lần nữa mở mắt, cậu lần nữa thấy được khung cảnh quen thuộc.
Đó vẫn là thị trấn khởi đầu, một nơi tuyệt đẹp với khung cảnh nhộn nhịp. Ở xa xa, ánh mắt trời trong Aincrad vẫn như thường lệ vươn mình trên cao. Xung quanh Takei, số lượng người chơi khổng lồ đang xuất hiện khắp mọi nơi, tò mò nhìn về hết thảy những gì họ có thể nhìn thấy.
"Đây là Sword Art Online sao?"
Đó là âm thanh phát ra từ một cô gái đang đi dạo cùng người yêu của mình. Cô ấy có khuôn mặt khá xinh xắn, thân hình nhỏ bé ánh lên vẻ dễ thương của một thiếu nữ tuổi xuân.
Quan trọng hơn, thứ ngôn ngữ cô phát ra, Takei rất quen thuộc, đó là ngôn ngữ của người Việt Nam.
Bởi vì Sword Art Online trực tiếp Open Beta trên quy mô toàn cầu, bên trong thị trấn khởi đầu cũng xuất hiện yếu tố mà Closed Beta không tồn tại, người chơi không đến từ Nhật Bản.
Ngoài tiếng Việt, trong lúc đi dạo dọc đường, Takei còn nghe được thêm hàng chục thứ ngôn ngữ khác nhau. Ở trong này có một vài ngôn ngữ là cậu nhận biết, ví dụ như tiếng Hàn, Trung, Nga, Đức, hay Ả rập, một số ngôn ngữ khác thì cậu hoàn toàn không biết là đến từ quốc gia nào.
Nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp này, trong bất giác Takei muốn tháo ra NerveGear, sau đó đi thông báo cho cả thế giới biết đây là trò chơi tử thần, chơi là sẽ c·hết, người không chơi mới là người thắng.
Trước đây Takei cũng từng có ý nghĩ này, thậm chí còn nói với Kirito, Yuuki về nó, nhưng mà sau tất cả, cả ba đều không tìm kiếm được dù chỉ là một phương án khả thi để thuyết phục mọi người tin tưởng.
Đó là còn chưa tính đến thế giới này xa xa khác biệt so với thế giới Sword Art Online trong tiểu thuyết.
Trong khi còn đang suy nghĩ đủ loại vấn đề, trong bất giác, cậu đã đi đến điểm hẹn, nơi mà cậu đã hẹn tất cả mọi người mà cậu quen gặp mặt.
Ở đây lúc này đã xuất hiện một chàng trai với Avatar quen thuộc. Nhìn từ xa, Takei cũng chắc chắn nhận ra đó là Kirito.
"Có vẻ cậu luôn rất nghiêm túc, Kirito."
Bước lại gần chiếc ghế mà Kirito đang ngồi, Takei nói với giọng trêu chọc. Đối với người bạn mới quen này, Takei cũng hiểu được phần nào bản tính của cậu ta.
Hiếm khi muộn giờ, làm việc chỉn chu rõ ràng. Thật sự mà nói, nếu như không phải là ở Sword Art Online, Takei hoài nghi Kirito có thật sự là đang chơi trò chơi hay là đang đi công tác ở trong trò chơi.
"Thế giới này đáng giá để tớ làm như vậy, Takei."
Nói rồi, Kirito nở một nụ cười, cậu giơ lên tay phải giống như một lời chào đón đối với người bạn của mình.
"Đúng thật, thế giới này thật sự đáng giá."
Takei gật đầu, cậu rất đồng ý với ý kiến của Kirito. Ở thế giới này, mặc dù so với thế giới hiện thức có một chút sự khác biệt, cũng thiếu đi một chút sự chân thật, nhưng mà điều đó không bao giờ làm mất đi vẻ đẹp riêng mà chỉ Aincrad mới sở hữu.
Ngồi xuống bên cạnh Kirito, đưa ánh mắt nhìn lấy dòng người, Takei tiếp tục nói.
"Chỉ là, có một số người không nghiêm túc như cậu đâu."
"Ý cậu là Yuuki-san không còn nhớ đến cậu rồi?".
Có lẽ biết Takei đang nhắc đến người nào, Kirito nở một nụ cười tràn đầy thâm ý.
"...."
"Từ bao giờ một người như cậu cũng biết trêu chọc người khác rồi."
Takei thật sự không hiểu, người ngại giao tiếp như Kirito cũng có thể nói ra câu này sao? Không phải Kirito là một con người ngây ngô và thẳng thắn sao? Thiết lập nhân vật của cậu ta đi đâu mất tiêu rồi?
"Thời đại thay đổi, Takei."
Mấy ngày nay ăn cơm c·h·ó đủ nhiều, trong bất giác Kirito cũng đã bắt đầu hiểu được làm sao để thể hiện sự bất mãn.
Mà nhận thấy rõ ràng sự bất mãn đó của Kirito, trong lòng Takei cũng thầm cười trộm.
Rõ ràng trong Anime, tên này mới là người phát cơm c·h·ó nhiều nhất cho độc giả, thậm chí là cả những người xung quanh cậu ta.
"Hai người đang trò truyện gì đó?"
Giọng nói từ phía sau làm Takei giật mình. Cùng lúc này, cậu cũng cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng sờ đến hông cậu, sau đó nắm lên một thớ thịt, rồi vặn ngược chín mươi độ.
"A...a...đừng mà....Yuu-chan của anh."
Cảm giác đau ngay lập tức lan tràn toàn bộ cơ thể Takei, làm cậu không thể không kêu lên từng tiếng. Nhưng mà, có vẻ như người đang vặn lấy hông cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho Takei, chỉ trong nháy mắt, cảm giác đau lại tăng lên lần nữa.
"A...Yuu-chan, đừng mà, tha anh..."
"Hứ, ai là Yuu-chan của anh, tên không có liêm sỉ này."
Từ sau lưng vang lên giọng nói tràn đầy oán niệm của Yuuki. Rõ ràng cô với anh vẫn chưa xác định quan hệ, mà tên này mở mồm là Yuu-chan của ảnh, Yuu-chan yêu dấu của anh, trên thế giới này còn có kẻ cơ hội đến mức này sao?
Yuuki trừng mắt nhìn Takei, nhưng không biết rằng đằng sau cô đang có một người không nhịn được mà cười khúc khích.
"Yuu-chan của anh... sao, trong bất giác em đã lớn như vậy rồi sao, Yuu."
Âm thanh này vang lên cũng khiến cho Yuuki, Takei và cả Kirito giật mình.
"Nee....Nee....Nee......".
Yuuki lúc này đã đứng máy, còn Takei và Kirito thì mở lớn hai mắt nhìn về một Yuuki khác, đang đứng đằng sau Yuuki.
"Đừng nhìn tớ như vậy, Takei-san, tớ không phải là Yuu đâu, nhầm lần là sẽ c·hết đấy."
Không biết vì sao, khi Ran nói đến chữ 'c·hết' âm thanh chợt nặng hơn ba phần, làm cho cơ thể Takei bỗng cảm giác được có cơn gió lạnh thổi qua.
"Không có, không có chuyện đó đâu, Aiko-san."
C·hết, lại lỡ miệng!
Lời vừa nói ra, Takei lần nữa cảm giác có gì đó rất quen thuộc. Chính là nó, cảm giác hối hận đấy, cảm giác đến từ lần đầu cậu gặp Yuu-chan.
Mà lời nói của Takei, lần nữa làm cho cả Yuuki và Aiko dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
"Làm sao anh biết tên của Nee...."
"Cậu định không buông tha luôn cả người chị sao, Takei-san, cậu thật là tham lam nha."
Nói rồi, Aiko dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Takei, rồi lại nhìn về phía Kirito.
"Hai người phải biết là, tham lam là không tốt đâu đấy."
Tại sao mình lại bị kéo vào chuyện này!
Kirito dùng ánh mắt ai oán nhìn Takei, nguyên nhân của hết thảy mọi chuyện.
Cậu vẫn không biết là, Takei mà cậu đang trách, giờ đây đã nhìn thấy trên thân hình Yuuki lan tràn ra từng chút một thứ không khí cực kỳ đáng sợ.
"Nee-chan."
"Sao vậy, Yuu."
"Chị quen biết người tên là Takei sao?".
"Không có đâu, Yuu."
"Nếu vậy thì, trước mắt người này là ai vậy Nee-chan."
Yuuki nói trong khi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Takei. Cô vào lúc này giống như một con mèo bị dẫm lấy cái đuôi, đang xù lên bộ lông và gầm gừ hướng về Takei để trút giận.
Mà nghe được cách nói chuyện của Yuuki, Takei cũng biết nếu như cậu không giải quyết tốt chuyện này, khả năng cao một tí nữa thôi cậu thậm chí sẽ bị diệt khẩu.
Yuuki lần này là thật sự giận rồi nha.
"Yuu-chan, anh không có ý đó, chỉ là anh nhìn Aiko-san có chút quen."
"Quen?".
Lần này giọng nói của Yuuki càng sắc bén hơn.
"Cùng chất giọng đó, lần đầu gặp mặt anh cũng nói với em như thế đó, Takei-san. Có phải Ran nee-chan cũng giống em gái không-tồn-tại của anh không?"
Nói rồi, thanh tế kiếm trên tay của Yuuki đâm thẳng về phía Takei và hất bay cậu đâm thẳng đầu vào gốc cây ở xa.
Nhìn thấy Takei đang không gượng dậy nổi, hoặc là đang giải c·hết, Kirito lúc này không nói gì mà chỉ lùi từng bước về phía sau nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từng bước một.
"Yuu, em bỏ quên mất một tên này."
Giọng nói của Aiko vang lên bên tai Kirito giống như âm thanh của ác ma, chỉ trong nháy mắt, cậu có thể cảm thấy ánh mắt của hai người phong tỏa bản thân.
C·hết chắc, c·hết chắc. Lúc này đây, Kirito chỉ có thể nghĩ ra điều này mà thôi.
"Làm phiền cậu rồi, Kirito-san."
Âm thanh của Yuuki vang lên khác hẳn với lúc nãy. Cô nhẹ nhàng bước lại gần Kirito rồi nói.
"Mặc kệ tên kia đi, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là chị của tôi, Konno Aiko."
"Kirito."
"Kirito-san rất kiệm lời đâu."
Nhìn thấy Kirito im lặng hồi lâu mới nói được một chữ, Aiko cười khúc khích.
Cùng lúc đó, bước chân của Yuuki cũng đã đến gần Takei, người đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất.
"Bắt được rồi...".
Hai bàn tay của Takei từ sau lưng Yuuki vươn ra, rồi ôm chặt lấy cô vào ngực mình.
Nhận thấy hơi ấm đến từ cơ thể của Takei, kèm theo ánh mắt và nụ cười của Ran nee-chan, khuôn mặt Yuuki nóng rần lên. Nhưng mà, mặc cho khuôn mặt đã đỏ chót vì xấu hổ, một cách kỳ lạ nào đó cô không cố gắng thoát khỏi vòng tay của Takei.
"Hai người quan hệ thật tốt nha."
Aiko nói với giọng mà Takei không biết là đang khen hay đang trêu chọc.
"Ehe."
Takei mỉm cười, rồi nhìn về phía xung quanh, nơi đã bắt đầu có khá nhiều người chú ý đến đây.
"Chúng ta có lẽ nên đổi một chỗ tụ họp nhỉ."