Chương 24: Trò Chơi Bắt Đầu.
Ở thị trấn khởi đầu, có rất nhiều phòng trọ, phòng tụ hội, phòng gặp mặt để người chơi có thể cùng bạn bè và người chơi khác giao lưu. Giá cả của những phòng này không quá đắt, thường chỉ cần một lượng Col khá nhỏ là có thể thuê thành công.
Sau khi chọn được một căn phòng khá ưng ý, Takei, Kirito, Aiko và Yuuki lần nữa ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ. Cả bốn người lúc này ít nhiều có chút câu nệ.
"Mặc dù anh có thể đã biết khá rõ, nhưng mà em vẫn giới thiệu lại cho anh và Kirito một lần nữa."
Yuuki dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Takei một chút, rồi lại nhìn Kirito làm cậu rụt cổ một cái.
"Đây là Konno Aiko, là chị gái của em."
Nói xong, Yuuki lần nữa nhìn về phía Aiko, ánh mắt cô lúc này dần trở nên có chút bẽn lẽn.
"Ran nee-chan, đây là Takei-kun, còn đây là Kirito-san."
Yuuki giới thiệu Kirito và Takei.
"Yuu, tại sao xưng hô lại đổi từ Takei-san thành Takei-kun rồi."
Aiko lời ít mà ý nhiều.
"....."
Bầu không khí dần trở nên im ắng, đến mức làm Aiko cảm thấy có chút kiềm chế. Thế là, Aiko quyết định thay đổi giọng nói chuyện của mình.
"Kirito-san, Takei-san."
"Cảm ơn hai người đã làm bạn Yuu suốt thời gian qua."
Lời này là lời mà Aiko nói bằng tất cả sự chân thành. Làm một người chị, từ tận đáy lòng mình, cô luôn muốn Yuuki hạnh phúc, điều này thậm chí còn vượt qua cả mong muốn hạnh phúc của chính cô.
"Không cần cảm hơn đâu, Aiko."
Takei lắc đầu, cậu mỉm cười nhìn lấy Yuuki, người đang thi thoảng đưa ánh mắt nhìn cậu, Aiko, rồi Kirito, và nói.
"Chính anh mới là người cần phải cảm ơn Yuuki."
"Nếu không có em ấy, có lẽ cũng không có anh lúc này."
Takei vẫn biết bản tính của mình. Mặc dù chỉ gặp Yuuki một thời gian ngắn, nhưng mà cậu gần như hoàn toàn bị cuốn hút, mê đắm trong ánh sáng của Yuuki. Chính sự ảnh hưởng của Yuuki đã thay đổi phần nào con người cậu.
"..."
Khi nghe được lời nói của Takei, Yuuki không nói gì mà chỉ hơi cúi đầu xuống. Bằng ánh mắt của mình, Takei có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền của cô có chút hồng hồng, rất dễ thương.
"Anou, mọi người, chúng ta đang ở trong Sword Art Online phải không?".
Nhìn thấy không khí dần chuyển sang trạng thái kỳ lạ, Kirito dùng hết dũng khí của mình lay chuyển chủ đề.
Mặc dù biết làm vậy có chút phá hỏng không khí, nhưng mà cậu phát hiện nếu như mình chỉ cần để ba người này nói chuyện tiếp, khả năng cao cậu sẽ trở thành phông nền.
Kirito không ngại trở thành phông nền, tuy nhiên, rõ ràng mục đích của cuộc gặp này cũng không phải như vậy.
"Xin lỗi Kirito."
Nhận ra có vẻ như đã bắt đầu lạc mất mục đích ban đầu, Takei ho một tiếng, rồi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Yuuki.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Takei, Aiko cảm thấy bản thân có chút không theo kịp sự thay đổi của không khí.
"Cậu tìm kiếm được thứ gì không? Kirito?"
Giọng nói của Takei trầm thấp, giống như đang cố gắng đè thấp âm thanh.
Ngày hôm nay cậu gặp Kirito cũng không chỉ là bởi vì tụ hội sau khi Open Beta.
"Không."
Kirito lắc đầu.
"Vậy sao?"
Takei cũng rơi vào trầm ngâm. Ở bên cạnh, Yuuki không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy đôi tay của cậu.
Nhận thấy cả ba người đều trầm lắng, Aiko hỏi.
"Có chuyện gì sao? Mọi người?"
"Nee-chan."
Yuuki ngập ngừng một hồi, rồi tiếp tục nói.
"Bố và mẹ vẫn Online chứ?"
"..."
Không hiểu cô em gái của mình tại sao lại hỏi câu hỏi đó, Aiko vẫn mở danh sách bạn bè lên và kiểm tra.
"Bố mẹ vẫn còn, em muốn chị nhắn tin không, Yuu?"
Nghe câu trả lời của Aiko, Yuuki thở phào nhẹ nhõm. Trong ánh mắt kinh ngạc của chị mình, cô tiếp tục nói.
"Ran nee-chan, những gì chị nghe tiếp theo có thể sẽ rất....rất khó tin."
Thế là sau đó ba người cùng kể cho Aiko nghe câu chuyện mà Takei và Kirito phát hiện trước đó, kèm theo cánh cửa đằng sau mà cả ba đã bước qua. Từ giọng nói nghiêm túc của ba người, Aiko dần bắt đầu hiểu được thứ trò chơi cô chơi hoàn toàn không phải là một trò chơi, mà là một bí mật cực kỳ to lớn.
Kết thúc câu chuyện, Takei kể về lúc cậu, Yuuki và Kirito bước qua cánh cửa đến với tân thế giới, cũng như bí mật mà Illfang hé mở cho cậu.
"Đó là... tòa tháp Aincrad, lơ lửng giữa trời cao."
"Một tòa tháp khổng lồ, cực kỳ khổng lồ."
Cậu vẫn nhớ lúc ấy, khi được chứng kiến một cảnh tưởng hùng vĩ đến mức choáng ngợp.
Khác biệt với trong Anime, tòa tháp mà cậu thấy, thật sự có kích thước ngang với một hành tinh.
Đó không phải là ảo giác, cậu tin chắc đều đó, bởi vì cậu và Kirito đã thử sử dụng một số phép đo. Kết quả cho ra không gì ngạc nhiên, từ bên ngoài nhìn vào, đường kính phần rộng nhất của tòa tháp không dưới hai mươi ngàn cây số.
'Ting....Ting....Ting..."
Đúng lúc này, sau khi nghe thấy âm thanh bất ngờ phát ra, ánh mắt Takei bỗng chốc co rụt lại.
Đến rồi, nó đến rồi.
Tiếng chuông định mệnh.
Chưa kịp định thần lại, tất cả mọi người trong phòng ngay lập tức bị ánh sáng dịch chuyển bao lại, rồi biến mất, để lại căn phòng trống trải đang còn ở trạng thái cho thuê.
Tại quảng trường của thị trấn khởi đầu, nơi lúc này đã xuất nhiệt vô số người. Mọi người lúc này ở đây nhìn nhau, một số người rất ngạc nhiên, một số người cảm thấy có chút quen thuộc, một số người khác thì cảm thấy khó hiểu. Ở trong đó, có một số người lờ mờ đoán ra được lý do, bởi vì họ phát hiện ra một lỗi cực kỳ nghiêm trọng của trò chơi, đó chính là không có nút đăng xuất.
Takei lúc này không để ý những người xung quanh, mà cậu ngay lập tức tìm kiếm hình bóng của Kirito, Yuuki, thậm chí là mẹ cậu, Miu. Chỉ sau phúc chốc, bằng ánh mắt nhanh nhạy, Takei đã nhìn thấy gia đình của Yuuki đang đứng chung một chỗ với nhau. Cách đó một khoảng cách không xa, Kirito cũng đang đứng chung với một anh bạn với khăn choàng màu đó quen thuộc đội lên đầu.
Mặc dù bởi vì Online Meeting sau Open Beta, Kirito cũng không ngay lập tức bắt đầu đi cày quái, cho nên ban đầu cũng không gặp được Klein. Nhưng mà, cho dù như vậy, vận mệnh muốn tác hợp cho hai người sao?
Cảm khái một chút đôi tri kỷ này, Takei ngay lập tức kêu gọi hai người cùng gia đình Yuuki tập hợp lại với nhau. Sau đó, cậu cũng không quen tìm được Miu đang bồi hồi ở một nơi gần đó, trông dáng vẻ của cô, Takei cảm thấy có vẻ như mẹ mình khá quen thuộc trò chơi này.
Từ từ, chờ chút, tại sao Miu lại quen thuộc trò chơi này?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này.
Thế là Takei bỏ qua những hành vi kỳ lạ của mẹ mình, cậu vội vàng chạy lại chỗ Miu, người lúc này còn đang tò mò nhìn xung quanh.
"Ta-chan, chuyện gì vậy, con không phải đi chơi với bạn sao?"
Bởi vì là người lớn, mặc dù Takei cũng có ý định rủ cô tham gia tụ hội cùng Yuuki và Kirito, nhưng cô không tham gia mà tự đi tìm hiểu trò chơi một mình.
Mặc dù cũng nằm trong đội ngũ phát triển, nhưng cô không hề thích trò chơi này một chút nào. Lý do cô chơi trò chơi này là bởi vì cô biết, khi Sword Art Online Open Beta, chuyện rất lớn sẽ xảy ra.
Cấp độ của cô không đủ để phát hiện bí mật tầng sâu nhất, nhưng mà một số bí mật vòng ngoài cô vẫn có thể biết. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Miu cũng đoán được biến cố lớn sẽ phát sinh vào lúc này.
"Mẹ, đi theo con."
Nói rồi, Takei kéo tay Miu hướng về phía nơi mọi người đã tập hợp. Mà Miu, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng chiều theo con trai mình.
"Từ từ một chút Ta-chan, đừng đi nhanh quá, mẹ theo không kịp."
Mặc dù nói như thế, nhưng bước chân Miu cũng không chút nào chậm. Chỉ phút chốc, cô cùng Takei đã bước đến chỗ mọi người đang đứng.
Lúc này đây, chỗ này cũng không chỉ có gia đình Yuuki và Kirito, mà còn có cả Klein cùng đám bạn thân của anh ấy.
Có lẽ bởi vì sự hiểu biết về trò chơi của Kirito rất nhiều, kèm theo kịch bản bây giờ đã thay đổi một trời một vực. Toàn bộ những người bạn của Klein đều được Kirito hướng dẫn chứ không chỉ mỗi mình anh.
Bố mẹ của Yuuki đứng bên cạnh có chút câu nệ, hai người cũng không phải là những game thủ, mục đích tham gia trò chơi cũng chỉ là trải nghiệm cùng hai đứa bé. Nếu như không phải có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra, mà Aiko và Yuuki cũng bày tỏ mong muốn dẫn hai người đễn chỗ này, có lẽ cả hai cũng sẽ chọn một chỗ riêng tư nào đó để...hẹn hò.
Biết được thời gian của hai người sắp kết thúc, ngoại trừ làm bạn lẫn nhau, cùng với làm bạn con cái, cả hai cũng không có thêm nhiều ý định nào khác.
Nhìn thấy đám người được tập hợp, Takei mỉm cười vui vẻ, ít nhất sau đó cậu sẽ không lo lắng có ai đó quan trọng lạc đoàn.
Chưa kịp chào hỏi những người cậu lần đầu gặp, kịch biến lúc này bỗng chốc xảy đến, không một tiếng báo trước.
Trên bầu trời của quảng trưởng khởi đầu, toàn bộ thế giới tràn ngập trong màu đỏ như máu.
'Đến rồi.....'
Mặc dù đã biết trước điều này sẽ xảy ra, Takei vẫn không nhịn được có chút run rẩy tâm thần.
Không ai có thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt sinh tử nếu không có đầy đủ lý do.
Có lẽ bởi vì chỉ một mình Takei biết những chuyện tiếp theo sẽ diễn ra, mọi người xung quanh cậu cũng chỉ tỏ ra có chút sợ hãi. Một số người hỏi bạn của mình rằng đây có phải trò chơi kinh dị hay không, mà tại sao những dòng thông báo lại xếp chồng nhi nhít, phủ đỏ bầu trời như vậy.
Dù gì mà nói, cảnh tượng đang diễn ra sẽ làm cho người bị hội chứng sợ lỗ phát bệnh.
Không chờ mọi người bàn luận sôi nổi, cảnh tưởng kinh dị hơn tiếp theo ngay lập tức diễn ra. Từ trên bầu trời, bỗng chảy xuống vô số dòng máu đỏ rực, chúng rơi xuống giữa không trung, sau đó tập hợp lại thành một bộ áo choàng khổng lồ, giống như một bóng ma đáng sợ bảo phủ hết thảy một trăm ngàn người đang đứng trong quảng trường khởi đầu.
"Avatar Game Master."
Trong khoảnh khắc im lặng, một người chơi lên tiếng.
"Cái gì, có Game Master nào sẽ để hình tượng của mình kiểu này sao?".
Một người chơi khác cảm thấy bất ngờ.
Nói rồi, toàn bộ quảng trường tiếng nói như sấm dậy, mọi người đều ngạc nhiên, nhưng đa số đều cho rằng đây là thông báo tràn ngập cá tính riêng của 'Game Master'.
[Tất cả mọi người....]
Âm thanh vang vọng khắp quảng trường, thứ âm thanh làm mọi người vô thức liên tưởng đến giọng nói khá quen thuộc đôi khi sẽ xuất hiện trên ti vi.
"Game Master nói kìa, anh em nghe thông báo, đừng nói chuyện...."
"Im lặng để bố nghe thông báo mấy thằng này...."
"Đền bù lỗi logout, đền bù lỗi logout..."
[Chắc hẳn đều rất tò mò, lý do vì sao tôi lại dịch chuyển mọi người đến nơi đây.]
Giọng nói vẫn như cũ vang vọng khắp mọi nơi, vang vọng cả trong tai của từng người chơi.
"Ở trong túi đồ của tất cả mọi người, có một món quà mà tôi đã gửi đến."
Nói rồi, chiếc áo choàng máu đỏ rực im lặng, giống như đang chờ toàn bộ người chơi kiểm tra túi đồ của mình.
"Gương... quà đền bù là một chiếc gương?".
Một người chơi lấy ra từ trong túi đồ một chiếc gương, sau đó hiển thị vật phẩm lên tay.
Chiếc gương ấy chiếu ra khuôn mặt của người chơi, y như một chiếc gương thật sự. Chỉ khác biệt là, gương mặt này không phải nhân vật trong trò chơi, mà là nhân vật ngoài thực tế.
Chưa kịp định thần lại, xung quanh người chơi này lần nữa phát ra ánh sáng chói lóa, ánh sáng ấy bao phủ toàn bộ cơ thể của người chơi.
Nếu như có ai đó ở gần cơ thể người chơi ngoài thực tế, họ có thể ngay lập tức thấy được một thứ ánh sáng phát ra từ NerveGear bao phủ toàn bộ cơ thể của người chơi, sau đó đưa cả NerveGear lẫn người chơi biến thành....không khí.
Không, phải nói là biến mất hoàn toàn khỏi thế giới thực.