Chương 3 : Hệ thống và sứ mệnh cứu lấy nhân lý.
___3rd POV___
"Hừm..." (Jin)
Sau bữa tối, Jin và Stella đi ngủ nhưng có vẻ Jin không ngủ được vì khung hệ thống đang xuất hiện một dòng thông báo đại loại kiểu.
【Hệ thống cần sự cho phép của ngài để đưa ngài vào không gian của hệ thống】
【Yes/No】
Trước tiên, Jin lo lắng rằng mình sẽ bị hút vào nơi nào đó mà cậu không biết rõ nhưng kì lạ thay trực giác của cậu không cho rằng nó nguy hiểm.
Jin ấn Yes và mọi giác quan của cậu biến mất, tầm nhìn của Jin bị thay thế bởi màu đen và chỉ trong chốc lát cậu xuất hiện ở một không gian màu trắng kì lạ.
Ngay khi Jin còn đang bối rối, một giọng nói máy móc vang lên.
【Chào mừng, cứu thế giả. Tôi, bản ngã của hệ thống xin gửi lời chào tới ngài.】
Một đốm sáng cỡ quả bóng chày xuất hiện và âm thanh của một giọng nói phát ra từ nó, đây là điều kì quái đầu tiên mà Jin gặp ở kiếp sống này.
(Một đốm sáng biết nói và tự xưng là bản ngã của hệ thống sao ?)
"Xin chào, tôi là Mikage Jin. Đại khái tình hình tôi đã hiểu nên hãy cho tôi biết toàn bộ về bản thân mình, làm ơn." (Jin)
Bản ngã đánh giá rằng Jin đã hiểu toàn bộ tình cảnh của mình và bắt đầu đi vào vấn đề chính.
【Ngài. Người được ý chí của toàn thể nhân loại đắp nặn từ huyễn tưởng và là cứu tinh cuối cùng của loài người anh hùng mang sứ mệnh cứu lấy các thế giới mà nhân loại đang trên đà diệt vong và cần giúp đỡ. Vâng, ngài chính là hi vọng cuối cùng để loài người có thể tiếp diễn lịch sử dài đằng đẵng của mình.】
Jin nhíu mày lại, đắp nặn ? Tức là bản thân cậu được tạo ra sao ? tin tức này này như một nhát búa bổ vào tâm can cậu.
【Đúng như ngài thắc mắc. Nhân lý đã thiết lập ngài là người bình thường, với mục đích để ngài trải nghiệm được hết thảy các cảm xúc của con người như yêu, ghét hay hận thù. Chỉ khi trở thành một con người và thấu hiểu bản chất giống loài thì ngài mới có thể bước lê hành trình của mình.】
Jin cau có, cậu nheo mắt nhìn quả cầu phát sáng và gay gắt hỏi.
"Có nghĩa là tài năng bản thân tôi bị hạn chế và có cố gắng tới đâu cũng chỉ bị định nghĩa là bình thường sao ?"
Không phát hiện ra sự thay đổi nhẹ trong cảm xúc của Jin, bản ngã hệ thống trả lời.
【Vâng. Đúng là như vậy.】
Quả nhiên là thế, kiếp trước dù Jin có cố gắng bao nhiêu, thử tất cả mọi thứ để tìm ra tài năng của mình nhưng mọi thứ đều bình thường và không vượt trội.
Võ thuật, học thuật thậm chí là cả nhảy múa hay ca hát đều tầm thường. Thay vào đó họ gọi Jin là đa năng bởi vì cậu ta biết mỗi thứ một chút và đây là điểm duy nhất khiến cậu có bạn gái mặc dù họ chia tay sau 1 năm hẹn hò.
Jin thử mọi thứ, đáng thương thay ngay cả bộ môn kendo cậu bỏ thời gian ra nhiều nhất, cố gắng nhất vẫn chỉ ở mức bình thường và được đánh giá là có kinh nghiệm mà thôi.
Cậu thích Kendo nhưng tài năng khiến cậu thành một tên ngốc vung kiếm rất nhiều nhưng không thể hiểu nổi những kĩ thuật cao cấp hơn.
Sự thiếu tài năng khiến hầu hết mọi người đều đánh giá thấp cậu thậm chí ngay cả khi cậu thi đỗ một trường Y khoa nhưng vẫn chỉ là cũng được .
Cuộc đời của Mikage Jin lấp đầy sự hối hận, sự bất lực về bản thân, sự coi nhẹ từ xã hội, mọi thứ đều tầm thường và nhàm chán.
Nếu ai đó nhìn vào cậu chắc chắn họ sẽ phán đoán cho tương lai của Jin kiểu.
Ah.. Người này có vẻ như là loại người sẽ gia nhập một công ty đen (công ty bóc lột ng làm) và hưởng một mức lương bèo bọt chỉ đủ để nuôi bản thân và một ngày nào đó sẽ bị đào thải vì cơ thể thường xuyên đau nhức do làm quá giờ của mình
【Hình thái hiện tại của ngài là hình thái lý tưởng nhất trong tiềm thức của bản thân ngài. Và tất nhiên, tài năng bản thân ngài sẽ không bị hạn chế nữa. Xét thấy kiếm thuật và võ thuật là hai hạng mục kĩ năng mà ngài yêu thích và dành nhiều thời gian nhất, cơ thể của ngài đã được tinh chỉnh để sở hữu một giác quan chiến đấu toàn diện, thuận lợi trong việc sử dụng cơ thể 100%. Ngài sở hữu sự siêu việt cho khái niệm chiến đấu bằng kiếm và võ thuật.】
Bản ngã tiếp tục trả lời Jin. Jin nghe xong có chút xấu hổ vì rõ ràng vẻ ngoài của cậu rõ ràng là hình tượng nhân vật chính mà cậu cho là hoàn hảo hồi còn bị Chuuni.
Tiếp đó Jin bất ngờ và ngẫm lại mọi thứ. Ở thế giới này 16 năm, khả năng chiến đấu của Jin vô cùng tốt và cậu dường như học được những kĩ thuật chiến đấu bằng kiếm và võ thuật một cách khá nhẹ nhàng và chỉ cần cố gắng là hoàn toàn có thể.
Khác với trước kia, cậu chỉ cần bỏ 1/10 quãng thời gian mà cậu phải mất cho bộ môn đó trong kiếp trước.
【Tồn tại tên Mikage Jin được sinh ra ở Nhật Bản vì đó là nơi mà các đường liên kết tới thế giới khác rất mạnh, ý chí cho ngài sinh ra ở nơi này không phải ngẫu nhiên mà vì có thể dễ dàng trong việc sở hữu thông tin hơn. Thế giới ngài ở hiện tại không có nguy cơ diệt vong cho nhân loại và nó là điểm đặt chân cũng như cho ngài một sức mạnh khởi đầu.】
Jin giật mình, nếu suy nghĩ của cậu đúng thì đường liên kết mà bản ngã hệ thống đang nói về chính là..
【Vâng. Chính là những tác phẩm về anime, manga, light novel hay game mà mọi người biết đến. Nó được rò rỉ qua trái đất thông qua các thế giới song song. Nó ngẫu nhiên xuất hiện trong thế giới với tư cách là các tác phẩm được tạo ra.】
Jin khoanh tay lại và tính toán mọi thứ trong đầu.
(Có nghĩa là, những thế giới về anime hay manga mà mình biết sẽ có một kết cục khác ? )
【Đúng như vậy thưa ngài. Các biến số đã xảy ra khắp các thế giới. Kết cục của nhân loại trong những thế giới này nếu không được cứu thì sẽ đi tới diệt vong. Nhân loại sẽ bị đá ra khỏi linh trưởng tọa và mất tư cách bá chủ hành tinh.】
Ra là thế. Và nghĩa vụ của mình cứu lấy nhân loại trong những thế giới đó, đảm bảo lịch sử sẽ được tiếp diễn.
(Đây là một trách nhiệm nặng nề. Cứu vớt nhân loại không phải cái gì đó dễ dàng.)
"Nếu tôi thất bại thì sao ?" (Jin)
【Ngài sẽ c·hết và nhân loại sẽ diệt vong, tôi sẽ biến mất. Nhưng đó chỉ xảy ra khi ngài thất bại cứu vớt 10 thế giới trở lên.】
Jin gật gù, cậu tin vào khả năng của mình nên thất bại trong 10 thế giới là không thể.
Hơi thở của cậu có chút dồn dập, vai cậu nặng hơn khi rõ ràng về sứ mệnh của mình. Và cậu cảm xúc vốn đã không nhiều của cậu bây giờ cũng bởi vì những sự thật này mà trở nên nhộn nhạo.
(Ah..Mình vốn không có cha mẹ vậy mà mình cho rằng bản thân là một kẻ bị bỏ rơi..)
Jin không nhận được tình thương từ bất kì ai. Cậu có thể tự tin, mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác nhưng cũng là người yếu đuối trong tâm hơn bất cứ ai khác.
Thiếu niên nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc sống và buộc phải trưởng thành nhanh chóng, cậu không có lựa chọn khác.
Mặt nạ của cậu rất dày, mọi người luôn thấy Jin cười nhưng số lần nụ cười đó không phải giả tạo thì gần như bằng không. Không, hành vi đó vốn chỉ là một phiên bản bắt chước của hành động tên là cười, cậu ngay từ đầu đã chỉ là một cái võ rỗng.
Cậu nở nụ cười thật với người duy nhất đó là viện trưởng, người đã nuôi nấng cậu.
Viện trưởng q·ua đ·ời vì u·ng t·hư, và ông không được chạy chữa vì vốn toàn bộ tiền ông đã dùng để xây trường học cho những đứa trẻ như Jin.
Cuộc sống của ông trôi qua nhanh chóng và trong đám tang của ông ấy, Jin là người đau khổ nhất.
Cậu không khóc trong đám tang mà lặng lẽ rơi lệ ở một chiếc xích đu cũ trong khuôn viên trại mồ côi.
Hôm ấy viện trưởng đã đẩy xích đu cho cậu, kí ức về ngày hè đầy nắng với người viện trưởng là vô giá đối với Jin.
Chỗ dựa tinh thần của Jin vỡ vụn, trái tim cậu khép lại với tất cả mọi người và tất cả những gì mà cậu thể hiện với mọi thứ xung quanh đều là diễn. Vốn đã không hiểu gì về cảm xúc, không biết thể hiện nó như thế nào thì sự đi của viện trưởng khi ấy đã khiến Jin mất dấu hoàn toàn về thứ cốt lõi tạo nên một người, nhân tính.
Cậu chỉ đem phần nào đó mở ra khi ở cùng Nene Saikyo hay Shinguji Kurono vì cậu có cảm giác tin tưởng với họ. Đặc biệt là cả hai được cậu coi như gia đình của mình.
Jin chưa bao giờ được cảm nhận tình thương cha mẹ hay bất cứ cảm giác quan tâm từ ai khác, đã có một khoảng thời gian cậu thắc mắc liệu bản thân tồn tại có phải là một sai lầm khiến cha mẹ cậu đem cậu bỏ đi hay không ?
Viện trưởng an ủi cậu và dạy cho cậu rằng đừng nên đem tồn tại của bản thân là thứ không đáng giá, hãy sống một cách kiêu hãnh và ngẩng cao đầu.
Jin là một kẻ trống rỗng, một kẻ có tâm hồn không hoàn thiện, nó sứt sẹo và đầy mảnh vỡ.
Hồi tưởng lại những hồi ức không tốt, mặt Jin đen lại và vô cùng tăm tối.
【Có một phần thưởng hệ thống đã đặc biệt chuẩn bị cho ngài. Sau khi ngài nhận thưởng hệ thống sẽ giải thích các công năng của hệ thống cho ngài.】
【Liệu ngài có muốn mở nó ?】
【Yes/No】
Jin không có tâm trạng làm gì lúc này, cậu lạnh lùng nhấn không và nói với hệ thống.
"Đưa tôi ra khỏi đây." (Jin)
【Vâng thưa ngài. Ngài có thể sử dụng phần thưởng ngay khi ngài gọi tôi.】
Jin im lặng và tầm nhìn của cậu lần nữa đen kịt lại.
Ừm, trần nhà kí túc xá quen thuộc. Lại nhìn sang góc trái, Jin thấy biểu tượng hộp quà gần pop up của hệ thống.
Cậu ngồi dậy và mở cửa đi ra ngoài, tâm trạng của Jin rất tệ và cậu cần hít khí trời để tỉnh táo lại.
*Cạch*
Cậu mở cửa bước ra ngoài, dựa vào lan can kí túc xá. Bầu trời hôm nay có rất nhiều sao. Khá hay ho khi mà nhìn thấy những gì các vì sao khi ít mây mù.
Tựa vào tay của mình và đem nửa mặt úp vào nó, Jin vô định nhìn về phía trước.
Thiếu niên thấy mịt mờ, không rõ con đường phía trước nên đi thế nào.
(Một kẻ không thể cứu người quan trọng của bản thân thì có tư cách gì để cứu vớt thế giới ? Đừng đùa chứ, giao một trọng trách như vậy cho kẻ thất bại như tôi sao ?)
Mặt cậu đen tối hơn nữa và có xu hướng tiêu cực. Jin thở dài một hơi và nhảy lên lan can rồi ngồi vào nó, mong muốn có một vị trí thoải mái hơn để thả tâm trí mình lên bầu trời sao.
*Cạch*
Một tiếng cửa mở khe khẽ và Jin không hề chú ý tới nó chút nào. Stella cũng không ngủ được vì bận suy nghĩ lung tung, cô thấy Jin đi ra ngoài nên đã lấy hết can đảm và theo sau.
Nhìn thấy bóng lưng của Jin, Stella có một cảm giác không hiểu cô độc. Bản năng lo lắng thức tỉnh và cô gọi Jin.
"A-Anou.. Jin-kun.." (Stella)
Jin bừng tỉnh và ngoảnh lại nhìn Stella.
Cô gái trẻ như bị sốc khi thấy ánh mắt của cậu.
Đó là một sự cô đơn kinh khủng, chất chứa vẻ trống rỗng đến rợn người. Nó gợi nhớ cho Stella ánh mắt của những con thú dũng mãnh b·ị t·hương. Không, đúng hơn thì nó là một hố đen được lấp đầy bởi những cảm xúc tiêu cực.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Stella nhận ra bản chất thật của Jin, đó là một cá nhân bị sự vô định chiếm lấy tâm linh, giống như sống, nhưng cũng cùng lúc không khác gì đ·ã t·ử v·ong.
Cô thấy giật mình vì ánh mắt của cậu và định nói gì đó nhưng Jin đã ngắt lời với khuôn mặt tươi cười lạ lùng mà Stella chưa bao giờ thấy.
"Chuyện gì vậy Stella-san ? Cậu vẫn chưa ngủ ư ? Ngày học đầu tiên nếu đi trễ thì sẽ tệ lắm đó." (Jin)
Jin cười nhưng Stella thì không, cô không thích nụ cười đó chút nào. Nó khiến cô nhớ lại vẻ mặt của những kẻ trong cung đình Vermillion. Phải, là mặt nạ. Thiếu niên này mang một cái mặt nạ dày tới mức đem thứ sâu thẳm bên trong cậu giấu đi.
"Tôi không thích nó." (Stella)
"....!!" (Jin)
Jin nhấp nháy lông mày nhưng cậu lập tức cười như trước và hỏi lại.
"Eh ? Nếu tôi làm gì đó khiến Stella-san khó chịu thì xin hãy nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ khắc phục nó." (Jin)
"Tôi không thích nụ cười giả tạo đó chút nào." (Stella)
Cô nói với tông giọng mạnh mẽ hơn và ánh mắt cô găm vào cậu.
"....." (Jin)
Jin im lặng. Sau 10 giây cậu mở miệng, trầm giọng đáp :
"Tôi hiểu rồi." (Jin)
Nói. khuôn mặt của cậu để lộ vẻ băng hàn, nhãn quang không chút nhiệt độ quét vào tận linh hồn của Stella.
Áp lực đến từ Jin bùng nổ, nó khiến Stella sợ hãi và trắng bệch cả mặt.
Jin nhận thấy biểu cảm của cô và cảm thấy đây mới là đúng.
Cậu mong đợi một phản ứng quá khích sau câu nói này vì dù sao, Stella cũng không phải kiểu người sẽ yên lặng khi bị kích động đến.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Một cảm giác mềm mại truyền từ da mặt của cậu, Jin sững sờ khi Stella đỡ lấy khuôn mặt cậu với hai tay và kéo nó sát lại cô.
"Tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà, nếu cậu cần một người bạn, một người lắng nghe thì tôi sẽ là người đó. Hãy bày tỏ nỗi lòng của cậu, đừng giữ nó lại !" (Stella)
Hai mắt Jin mở to khi thấy được sự quan tâm và ý muốn che chở kỳ quái tới từ Stella. Bản thân cậu cũng không nghĩ rằng Stella lại muốn đi xa tới mức này.
Jin gạt tay Stella ra và lạnh lùng lên tiếng, lời nói xa lánh vô cùng rõ ràng.
"Đừng tự mãn quá, công chúa. Cô nên lo cho tốt việc của mình đi." (Jin)
Jin không cần ai để chia sẻ, cậu nhận thấy rằng hành trình tiếp tục chìm vào bóng tối, lê bước trong vực thẳm bỉ ngạn này chỉ cần có bản thân cậu là được.
Nhưng không, mọi chuyện không diễn biến theo cách đó.
Lại một cảm giác mềm mại khác, nó giống như có thứ gì đó rất mềm mại và ấm áp ôm lấy cậu. Một vòng tay ôm lấy cậu từ phía trước.
"Hãy để tôi giúp cậu, Mikage-san ! Dù tôi không giỏi trong việc đưa ra lời khuyên nhưng mà---"
Stella đỏ bừng cả mặt khi nói to và ôm Jin càng chặt hơn nữa.
Tổng thể mà nói, Stella không phải một cô gái giỏi ăn nói hay vô cùng tinh tế nhưng cô nhìn thấy sự cô độc và đau đớn trong Jin, sự chân thành của cô là thứ tốt hơn bất cứ lời khuyên hay động viên tới từ người khác.
Cô gái đơn giản, dễ thể hiện cảm xúc, không giỏi che giấu tính cách của mình, ngốc nghếch nhưng vô vùng đáng yêu.
Hành động và lời nói đến từ trái tim của Stella khiến Jin bị lay động tới nổi khuôn mặt vô cảm bị kích thích, dần để lộ ra một loại cảm xúc khác.
Thiếu niên cảm giác cơ thể nóng lên, tim đập mạnh, lồng ngực chảy xuôi một cảm xúc mà cậu đã đánh mất nó từ rất, rất lâu rồi. Ngay bây giờ, thời khắc mà tâm linh của Jin yếu đuối nhất, Stella thật sự đã đánh trúng nó và mở được cánh cửa tới tâm linh của cậu. Ngay lúc này, Jin cảm thấy bản thân vô cùng con người.
Sau một khoẳng lặng dài, Jin cuối cùng cũng đáp lại cái ôm của Stella. Vùi đầu mình vào gáy của cô, tham lam rúc vào mái tóc đỏ rực ấy như một đứa trẻ.
Stella xấu hổ muốn b·ốc k·hói nhưng nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp và xoa đầu Jin.
Đây là thứ cảm xúc lần đầu Jin được cảm nhận trong đời ngoài lúc ở viện trưởng, đây là thứ gì đó quá xa vời đối với một kẻ như cậu. Một thứ hàng lỗi mất đi bánh răng quan trọng nhất.
Lần đầu tiên, Jin được cứu rỗi và chấp nhận để mở cánh cửa trái tim mình.
Cậu cũng mở nó ra với Nene và Kurono nhưng vẫn có chút miễn cưỡng và không triệt để.
Cả Nene và Kurono đều rõ ràng điểm này nên không hề cố nhắc tới nó và cứ để nó trôi qua tự nhiên. Họ cho rằng một ngày nào đó Jin sẽ mở lòng bởi một ai đó và vui vẻ kể cả đó không phải mình (trường hợp của Nene khá khác, cô ấy sẽ nổi cơn ghen lồng lộn.)
Stella cảm giác mình sẽ nghiện việc vuốt ve tóc của Jin và quyết định đem cả cơ thể của mình ôm trọn lấy đầu của Jin.
Có vẻ như đã bình tĩnh lại một chút, Jin khẽ tách ra và lúng túng nhìn qua hướng khác.
Mặt cậu để lộ vẻ xoắn xuýt, xen lẫn nhàn nhạt ngượng ngùng khi Stella cứ nhìn cậu một cách đầy yêu thương như vậy, hơn nữa có gì đó kì lạ trong ánh nhìn của Stella thì phải.
(Đ-Đáng yêu !!!!!!) (Stella)
Cô công chúa trẻ hét lên trong trong đầu, Stella dường như bộc lộ ham muốn đem Jin biến thành của mình và dính lên cậu cả ngày.
Khúc mắc trong trái tim của thiếu niên giống như là đã được mở ra.
Thật hài hước khi mà kẻ mang sứ mệnh cứu cả nhân loại chính là kẻ không thể tự cứu bản thân và cho tới tận bây giờ.
Chưa cứu được ai nhưng lập tức được ai đó cứu vớt.
Không khí trở nên khó xử và Jin ho khẽ với ý đồ đánh bay sự khó xử đó.
"Cảm ơn cậu, Stella."
Mặc dù giọng nói vẫn như cũ lạnh nhạt không b·iểu t·ình, nhưng mà hoàng nữ Vermillion có thể đọc ra cảm xúc bên trong nó. Đó không gì khác ngoài "biết ơn".
Mà ngay khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc Jin đáp lại Stella, vệnh mệnh của hai người, liền đã bị đan vào nhau.