Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 127: Xen giữa câu chuyện nhỏ (3).

Chương 127: Xen giữa câu chuyện nhỏ (3).


Giữa lòng đại dương bao la, một con thuyền ba cột buồm đang xé sóng lao về phía trước, vẽ nên một vệt trắng dài giữa mặt nước xanh thẳm.

Trên đỉnh cột chính, một lá cờ phấp phới tung bay trong gió. Trên nền vải đen, hình ảnh thô kệch của một cái đầu lâu hiện rõ, phía trên xuyên qua bởi ba chiếc vòng vàng. Dường như người vẽ không quá thành thạo, khiến cho đầu lâu trông hơi méo mó, còn ba vòng vàng kia lại giống như ba vệt sọc nguệch ngoạc hơn là vật trang trí tinh xảo.

Trên boong thuyền, một tên hải tặc đội mũ thuyền trưởng rộng vành đang đứng khoanh tay, đầy hứng thú ngắm nhìn con thuyền mới của mình.

Tay phải của hắn chỉ còn ba ngón tay, mỗi ngón đều đeo một chiếc nhẫn vàng lớn. Đó cũng chính là nguồn cảm hứng cho biểu tượng ba vòng vàng trên lá cờ thuyền.

Tên thuyền trưởng cười khặc khặc, khuôn mặt già cỗi lộ ra vẻ tham lam và hài lòng:

"Khặc khặc! Không tồi! Không tồi! Cái giá sáu mươi lăm triệu Beli cũng không đáng tiếc!"

Trong lúc hắn đang cười quan sát, một tên hải tặc khác tiến lại gần.

Gã có mái tóc đỏ rối bù, dáng người gầy ngò, trên người mặc một chiếc áo cũ nát không che hết nổi những vết sẹo ngang dọc.

Tên tóc đỏ cười bỉ ổi, thấp giọng hỏi: "Thuyền trưởng, đám hàng trong kho xử lý thế nào?"

Nghe vậy, ánh mắt thuyền trưởng chợt lóe lên tia lạnh lùng. Hắn nở một nụ cười tàn nhẫn, vỗ vỗ lên chuôi đao bên hông, đáp:

"Tiền thưởng tao đã phát rồi. Đừng có nghĩ lung tung. Muốn chơi thì chờ tới đảo mà chơi."

Tên tóc đỏ lập tức cứng họng, sắc mặt trắng bệch. Hắn lặng lẽ lùi lại, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, rồi vội vàng đổi chủ đề, không dám nhắc đến chuyện "chơi" thêm lần nào nữa.

Chờ đám thủy thủ tản ra, tên thuyền trưởng mới chậm rãi bước vào sâu trong khoang thuyền.

Bên trong không gian ẩm thấp và ngột ngạt, khoảng ba mươi người đang bị xiềng xích chặt chẽ vào tường, ngồi thành từng nhóm lộn xộn.

Số lượng nữ nhiều hơn nam, trên mặt mỗi người đều lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Bọn họ im thin thít, không ai dám lên tiếng khi thấy bóng dáng thuyền trưởng xuất hiện.

Tên thuyền trưởng không nói lời nào. Hắn chỉ chậm rãi đi dọc theo dãy người bị trói, ánh mắt lạnh như băng lướt qua từng thân hình gầy gò run rẩy.

Điều hắn quan tâm không phải cảm xúc hay sự sống c·hết của đám người này. Thứ hắn để tâm, chỉ là kiểm tra xem trong số đó có kẻ nào đ·ã c·hết vì đói hay bệnh tật hay chưa.

Đối với hắn, những nô lệ còn sống thì vẫn còn giá trị để bán ra lấy tiền. Nếu để đám thủy thủ dưới quyền tự do "giải trí" những món hàng này chắc chắn sẽ bị hủy hoại giá trị, trở nên không đáng một xu.

Chính vì vậy, dù trong lòng tràn đầy sự tàn nhẫn và khinh miệt, tên thuyền trưởng vẫn buộc mình phải kiểm soát bọn thuộc hạ, ít nhất cho tới khi cập bến giao dịch.

Hắn âm thầm ghi nhớ số lượng nô lệ còn sống, rồi xoay người rời đi, bước chân nặng nề vang vọng trong khoang thuyền tối tăm, để lại sau lưng những ánh mắt hoảng loạn bất lực.

Vừa bước chân ra khỏi khoang thuyền, tên thuyền trưởng lập tức nhận ra một sự khác thường.

Không biết từ bao giờ, khắp bốn phía đã bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ. Tầm nhìn chỉ còn mấy chục mét trước mặt, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, mờ mịt như rơi vào một thế giới khác.

Tuy nhiên, hắn không lập tức hoảng loạn.

Đã từng nhiều lần đặt chân đến Grand Line, thậm chí từng sinh tồn trong những khu vực nguy hiểm bậc nhất ở Tân Thế Giới, tên thuyền trưởng thừa hiểu thời tiết ở những vùng biển này vốn dĩ vô lý và quỷ dị, chuyện bất ngờ xuất hiện sương mù, lốc xoáy, thậm chí những hiện tượng thiên nhiên kỳ quái còn đáng sợ hơn, cũng chẳng phải điều hiếm thấy.

Hắn khịt mũi, tỏ vẻ không mấy để tâm.

Vẫy tay gọi một tên hải tặc đứng gần đó, thuyền trưởng ra lệnh: "Gọi hoa tiêu xác định lại phương hướng! Mau lên!"

Ra lệnh xong, hắn khoát tay, định bụng quay về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng đúng lúc hắn vừa quay người, một cơn đau nhói đột ngột truyền tới từ hai ngón tay cụt của hắn.

Sắc mặt tên thuyền trưởng lập tức thay đổi. Từ vẻ lười biếng chuyển sang căng thẳng cực độ chỉ trong nháy mắt.

Đối với người ngoài, việc hắn mất hai ngón tay chỉ là một khiếm khuyết nhỏ, ảnh hưởng chút ít tới sinh hoạt và chiến đấu.

Nhưng chỉ bản thân hắn mới biết, việc đó đổi lại cho hắn một năng lực kỳ dị, một khả năng cảm nhận nguy hiểm mơ hồ.

Mỗi khi có sát khí hoặc tai họa cận kề, hai vết cụt trên tay hắn sẽ đau nhức kịch liệt, như một lời cảnh báo sinh tử.

Chính nhờ vào bản năng dị thường này, hắn mới có thể nhiều lần trốn thoát khỏi tử địa, sống sót từ Tân Thế Giới quay về Grand Line.

Cơn đau lúc này không phải ảo giác. Nó rõ ràng, sâu sắc, mang theo sự đe dọa nặng nề khiến lưng hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tên thuyền trưởng lập tức cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt sắc như dao lướt qua làn sương mù ngày càng dày đặc đang nuốt chửng lấy cả con thuyền.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, không lẽ đây là dấu hiệu của một t·hiên t·ai biển khơi nào đó?

Nếu là bão biển, hải lưu điên cuồng hay dòng nước xoáy ngầm đột biến, thì cả thuyền lẫn người e rằng sẽ bị nhấn chìm trong chớp mắt.

Trong lúc hắn đang căng thẳng tìm kiếm nguồn nguy hiểm, sương mù xung quanh mỗi lúc một dày đặc hơn.

Không chỉ hắn, đám hải tặc trên boong cũng dần nhận ra điều bất thường.

Ánh mắt bọn chúng hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu. Từng người nắm chặt v·ũ k·hí trong tay, lưng căng thẳng, mắt đảo nhanh xung quanh, cố gắng xuyên qua màn sương tìm kiếm thứ gì đó mà trực giác mách bảo đang tiến đến gần.

Giữa bầu không khí ngột ngạt nặng nề như đè ép lên toàn bộ con thuyền, mỗi nhịp đập trái tim của bọn hải tặc đều như bị kéo căng tới cực hạn, sắp sửa đứt tung.

Ngay trong khoảnh khắc căng thẳng đó, cả đám hải tặc đồng loạt mở to mắt, khi trước mắt bọn chúng, làn sương mờ dần dần tản bớt.

Và rồi, như một cơn ác mộng hiện hình, từ trong biển sương dày đặc, một con thuyền khổng lồ lặng lẽ hiện ra.

Đó là một con thuyền so với con thuyền ba cột buồm của bọn chúng lớn hơn ít nhất một phần hai.

Thân thuyền và đáy thuyền đều được bọc thép đen bóng loáng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt dưới màn sương, khiến nó càng thêm vẻ bí hiểm và uy nghi.

Kết cấu tổng thể của nó mang hình oval thuôn dài, phần mũi nhọn như một mũi thương khổng lồ chĩa thẳng về phía trước, đầy cảm giác áp bức.

Điều khiến tên thuyền trưởng càng kinh hãi hơn chính là thiết kế đặc biệt của con thuyền này. Trên boong thuyền không chỉ có chỗ cho người sinh hoạt, giải trí mà còn có nguyên một khu vườn nhỏ, với cây ăn trái, rau củ mọc san sát, như thể một mảnh thiên nhiên thu nhỏ giữa lòng đại dương.

Nhưng thứ thực sự khiến hắn run rẩy chính là ở phần đuôi thuyền.

Nơi đó không phải là buồm hay cột lái thông thường, mà là một tòa tháp pháo, trông tựa như một pháo đài mini được lắp ráp dày đặc.

Chính giữa tháp pháo, nổi bật nhất là một khẩu đại pháo với nòng s·ú·n·g đen ngòm đường kính gần một mét, lặng lẽ chĩa về phía bọn hắn, mang theo cảm giác t·ử v·ong nặng nề.

Không chỉ vậy, dọc theo hai bên mạn thuyền, còn bày chi chít các loại pháo cỡ lớn, s·ú·n·g máy tự động, đủ kích cỡ, tất cả đều nhắm thẳng vào con thuyền gỗ nhỏ bé của bọn hải tặc.

Nhìn cảnh tượng này, tên thuyền trưởng không nhịn được mà toàn thân run rẩy.

Hắn nhớ lại những lời đồn đãi gần đây lan truyền khắp Grand Line.

Rằng có một thế lực bí ẩn, chuyên nhằm vào những đoàn buôn nô lệ và hải tặc. Mỗi khi những kẻ đó xuất hiện, sương mù sẽ bao phủ, và sau đó, không ai còn trở về để kể lại.

Trước kia, hắn từng cho rằng đó chỉ là những câu chuyện nhảm nhí được thêu dệt bởi những kẻ yếu đuối hoặc bị ám ảnh bởi tội ác của chính mình.

Nhưng giờ phút này, tận mắt chứng kiến con thuyền đen khổng lồ kia, hắn biết, lời đồn kia không phải giả dối.

Hít một hơi lạnh, hắn cố đè nén nỗi sợ, quát lớn ra lệnh cho đám thủy thủ: "Chuẩn bị chiến đấu! Toàn bộ vào vị trí!"

Mệnh lệnh phát ra, nhưng bản thân hắn biết rõ, với sức mạnh chênh lệch như thế này, "chiến đấu" chẳng qua chỉ là một cách trì hoãn t·ử v·ong.

Trong lúc cấp tốc điều động nhân lực, ánh mắt tên thuyền trưởng vẫn không ngừng đánh giá con thuyền đáng sợ trước mặt.

Từng chi tiết, từng v·ũ k·hí được lắp ráp, từng đường nét thiết kế, tất cả đều không giống bất kỳ mẫu tàu nào hắn từng biết.

Hắn cố tìm kiếm dấu hiệu quen thuộc, hy vọng đó chỉ là một sản phẩm thí nghiệm mới của Hải Quân.

Nhưng càng nhìn, hắn càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Bởi con thuyền này, từ cách chế tạo cho đến khí thế toát ra, mang theo một sự khác biệt triệt để với bất kỳ thế lực chính quy nào trên đại dương.

Nó giống như một sinh vật lạ được sinh ra để săn mồi giữa biển cả, một thứ không thể đàm phán, không thể thương lượng.

Trên boong thuyền Utopia, ánh sáng lạnh lẽo của sương mù phản chiếu trên thân kim loại đen bóng.

Riku đứng ở đầu boong, đôi mắt biến hóa thành dạng ống nhòm chuyên dụng, chăm chú quan sát tên thuyền trưởng hải tặc bên phía đối diện.

Từng chi tiết, từ lá cờ đầu lâu ba vòng vàng cho tới khuôn mặt dữ tợn của đối phương, đều được Riku tỉ mỉ so sánh với xấp giấy truy nã cầm trong tay.

Sau một lúc, hắn quay người, nhanh nhẹn báo cáo với Freeman, giọng điệu đầy hào hứng:

"Tìm được rồi, Thuyền trưởng! Đúng là băng Ba Nhẫn Vàng, thuyền trưởng tên là Xinis, tiền thưởng một trăm hai mươi triệu Beli."

Riku lật thêm mấy tờ giấy khác, nhanh chóng bổ sung:

"Thuyền viên của hắn cộng lại tổng giá trị khoảng tám mươi triệu Beli. Ngoài ra, nhiệm vụ không có yêu cầu bắt sống."

Freeman khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng sắc bén.

Hắn ra lệnh cho Ram, Rem, Riku, cùng Umi:

"Các ngươi chia nhau giải quyết đi. Nhớ rõ đừng làm b·ị t·hương mấy người nô lệ đang bị giam trên thuyền."

Một người, hai chị em tộc Quỷ và một hải âu khổng lồ đồng loạt gật đầu nhận lệnh, khí thế trầm ổn mà sắc bén.

Rem là người đầu tiên hành động.

Cô khẽ cười, cơ thể hóa thành từng làn sương mù mờ ảo, nhanh chóng hòa nhập vào màn sương dày đặc vốn đã bao trùm xung quanh.

Làn sương nhờ đó càng thêm kỳ dị, mờ ảo tới mức ánh sáng khó lòng xuyên qua, tạo thành một ảo ảnh như thật như giả, khiến đám hải tặc đối phương càng thêm bất an.

Ram thì tiến tới khu điều khiển.

Dưới sự chỉ huy thuần thục của cô, toàn bộ hệ thống pháo hạng nặng trên người Mechafort bắt đầu nạp năng lượng. Những khẩu pháo được ngụy trang thành tháp canh bắt đầu khẽ rung, phát ra ánh sáng nhạt như ám hiệu tử thần đang chờ đợi.

Trong khi đó, Utopia cũng lặng lẽ rẽ sóng, nhanh chóng áp sát con thuyền gỗ đối diện.

Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp từng mét một, mỗi lúc một gần hơn.

Khi còn cách chưa đầy một trăm mét, tên thuyền trưởng hải tặc Xinis cuối cùng cũng hành động.

Là một tên hải tặc tiền thưởng hơn trăm triệu, Xinis dĩ nhiên không phải kẻ tầm thường. Chỉ cần hắn ra tay, việc hủy diệt cả một tòa thị trấn nhỏ cũng không thành vấn đề.

Hắn vung tay, chuẩn bị phát động đợt t·ấn c·ông chủ động, hòng chiếm lấy thế thượng phong trước.

Nhưng hắn đã tính sai. Ngay khoảnh khắc hắn vừa vận lực, chưa kịp làm gì, thì Mechafort, v·ũ k·hí khổng lồ ngụy trang thành tháp pháo đã lạnh lùng khai hỏa.

Một tia sáng xanh sắc lẹm xé toạc màn sương, lao thẳng tới thuyền của Xinis với tốc độ ánh sáng.

Trong khoảnh khắc đó, Xinis chỉ kịp trợn to mắt kinh hoàng. Thậm chí hắn còn chưa kịp nói câu lệnh, thì t·iếng n·ổ long trời đã vang lên, mang theo dư âm rung chuyển mặt biển.

Vụ nổ dữ dội trực tiếp quét sạch gần một nửa thủy thủ đoàn của hắn.

Đợi đến lúc Xinis miễn cưỡng chống tay đứng dậy, hắn mới kinh hoàng nhận ra toàn bộ con thuyền của mình đã gần như tan tác.

Các cột buồm vững chãi ngày nào giờ đây chỉ còn lại những mảnh gỗ gãy vụn, phần khoang đuôi thuyền nơi từng đặt buồng lái thì đã hoàn toàn bốc hơi, chỉ còn sót lại một vùng tàn tích cháy đen bốc lửa.

Khói đen và lửa đỏ cuồn cuộn bốc lên, không khí đặc quánh mùi gỗ cháy khét lẹt và máu tanh, khiến Xinis vừa hoảng sợ vừa tê dại cả tâm trí.

Nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn, thì từ trên cao, một cơn gió lớn ào tới.

Umi lúc này đã biến thân thành Griffin, bộ cánh to lớn giương rộng gần như che kín cả bầu trời nhỏ phía trên.

Hai chân trước của Umi thon dài như móng vuốt sắt, nhanh nhẹn chộp lấy Riku đang đứng trên boang, rồi lao thẳng về phía thuyền địch.

Trong một động tác uyển chuyển, Umi thả Riku xuống ngay trước mặt Xinis, như ném xuống một quả bom sống.

Còn bản thân thì tung cánh, nhẹ nhàng bay lên cao, hướng về đám tàn quân thủy thủ đang lúng túng bên mạn thuyền, chuẩn b·ị b·ắt đầu cuộc tàn sát của riêng mình.

Xinis chỉ kịp trừng mắt nhìn thì Riku đã hành động.

Hai tay hắnlập tức biến hóa, bành trướng ra thành hai nắm đấm kim loại khổng lồ, ánh thép lạnh lẽo lóe lên giữa làn khói mờ.

Riku thét lớn, lao tới như một cơn lốc. Nắm đấm trái khổng lồ vung mạnh xuống, nhắm thẳng vào đầu Xinis.

Trong tình huống nguy cấp, bản năng sinh tồn giúp Xinis vội vã nghiêng người né tránh.

Tuy vậy, vận tốc và sức mạnh của Riku hoàn toàn vượt quá sự dự đoán của hắn.

Chỉ thấy trong nháy mắt, hai bao tay cơ giới của Riku bật ra một t·iếng n·ổ động cơ trầm đục, lực đẩy cực mạnh khiến tốc độ của hắn tăng vọt lên gấp ba lần.

Như một tia chớp thép lao tới, nắm đấm thứ hai của Riku theo quán tính đập thẳng vào giữa ngực Xinis, xuyên qua lớp phòng thủ sơ sài hắn vừa dựng lên bằng đao kiếm.

Cùng lúc đó, cú đấm còn lại thẳng tay giáng thẳng vào mặt hắn.

Cả thân hình to lớn của Xinis như con diều đứt dây, bay lên không trung quay một vòng tròn thảm hại.

Gương mặt cơ bắp vạm vỡ của hắn dưới lực nén kinh khủng ấy hoàn toàn biến dạng, mơ hồ hòa thành một mảng máu thịt méo mó.

Răng của Xinis bắn ra như mưa, văng vãi khắp sàn thuyền, máu tươi và nước bọt trộn lẫn thành từng dòng nhỏ nhuộm đỏ cả boong tàu đã cháy xém.

Tiếng v·a c·hạm nặng nề vang lên, khiến đám hải tặc còn sống sót trên thuyền cũng không khỏi rùng mình kinh hoàng.

Một chiêu, chỉ một chiêu đã đủ để nghiền nát thuyền trưởng hơn trăm triệu Beli, kẻ từng tự hào việc san phẳng cả một thị trấn nhỏ.

Trong đống phế tích đổ nát, giữa tiếng kêu la thảm thiết và những lời cầu xin tha mạng không ngừng vang lên của đám hải tặc sống sót, Riku cùng Umi lạnh lùng hành động.

Không cho bất kỳ cơ hội phản kháng nào, hai người nhanh chóng kết liễu sạch sẽ toàn bộ đám tàn quân hải tặc trên con thuyền Ba Nhẫn Vàng.

Sau khi xử lý xong, Riku cùng Umi bắt đầu lục lọi chiến lợi phẩm còn sót lại trên thuyền.

Trong khi đó, số nô lệ từng bị trói chặt trong khoang tàu đã sớm được Rem âm thầm giải cứu từ trước khi cuộc đụng độ chính thức nổ ra.

Dưới sự phối hợp nhuần nhuyễn, toàn bộ nô lệ đã được vận chuyển an toàn về thuyền Utopia, không ai b·ị t·hương, cũng không ai bị cuốn vào trận chiến đẫm máu vừa rồi.

Xong xuôi mọi việc, cả nhóm nhanh chóng rút lui, quay trở lại con thuyền chính. Bọn họ không có ý định lưu lại quá lâu trên một con tàu mục nát sắp chìm.

Ở phía xa, Freeman lặng lẽ đứng trên boong, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại con thuyền hải tặc đã tan tành.

Không cần nhiều động tác, cậu chỉ khẽ nâng tay, kích hoạt một phần sức mạnh Thần Chức Tự Nhiên.

Ngay lập tức, mặt biển dưới chân con thuyền hải tặc nổi lên sóng ngầm cuồn cuộn, như một cái miệng khổng lồ chậm rãi mở ra.

Trong chớp mắt, toàn bộ thân thuyền, cùng với những tàn tích còn sót lại bị nhấn chìm xuống đáy biển, biến mất không còn dấu vết.

Gió biển gào thét một hồi, rồi lại trở về vẻ yên ả thường ngày, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Sau khi trở về Utopia, Freeman đứng trước toàn đội. Cậu mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi mấy thành viên, từ Riku đến Ram, Rem và Umi, vì sự phối hợp nhịp nhàng và hiệu suất đáng kinh ngạc.

Khen thưởng xong, Freeman mới trầm ngâm cân nhắc tới kế hoạch kế tiếp.

Theo lịch trình ban đầu, cả nhóm sẽ ghé qua Water Seven, nơi hiện tại có kha khá nhiệm vụ chờ xử lý.

Nhưng thực tế, rất nhiều nhiệm vụ trong số đó đã được Freeman âm thầm tự tay hoàn thành trước khi cả đoàn tới nơi.

Cậu cũng không ngờ rằng, khả năng nghiên cứu khoa học mà mình kế thừa từ Kyouka lại mạnh mẽ đến như vậy. Vốn dĩ, cậu chỉ định liệt kê một danh sách các yêu cầu thiết kế không gian bên trong thuyền để giao cho thợ chuyên nghiệp thực hiện.

Nhưng càng làm, cậu càng trôi theo dòng suy nghĩ kỹ thuật. Đến cuối cùng, Freeman không những hoàn thành bản kế hoạch, mà còn trực tiếp vẽ ra bản thiết kế hoàn chỉnh, chi tiết tới từng ngóc ngách.

Thậm chí, theo đánh giá của chính bản thân cậu, dù sau này Utopia có mở rộng diện tích lớn hơn gấp một trăm lần, bản thiết kế này cũng chỉ cần bổ sung thêm, hoàn toàn không bị lỗi thời hay tụt hậu.

Việc sửa chữa, cải tạo thuyền, vốn cần phải tuyển thợ đóng tàu hoặc kỹ sư chuyên ngành, giờ đây Freeman cũng có thể tự tay làm được, thậm chí hiệu suất còn cao hơn rất nhiều so với thợ chuyên nghiệp.

Về phần vật liệu, vấn đề này vốn cực kỳ nan giải đối với người khác, nhưng đối với Freeman thì lại dễ như trở bàn tay.

Cậu trực tiếp vận dụng nhà máy vật liệu trong không gian trong mơ, kéo ra đủ loại vật liệu cần thiết.

Ngoại trừ một số vật liệu quý hiếm hay chuyên thuộc đặc biệt cần phải tìm kiếm ngoài thực địa, phần lớn nguyên liệu chế tạo và sửa chữa cơ bản đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Nói cách khác, chuyến đi đến Water Seven lần này, đối với thuyền Utopia, gần như chỉ là một chuyến dạo chơi thư giãn mà thôi.

Kết thúc dòng suy nghĩ về chuyến đi Water Seven, Freeman lấy ra chiếc Den Den Mushi nhỏ bé được giấu kỹ trong túi áo khoác.

Không do dự, cậu bắt đầu kết nối liên lạc với Dragon để thảo luận về một vấn đề xử lý số nô lệ vừa giải cứu được từ tay băng Ba Nhẫn Vàng.

Đây không phải lần đầu tiên Freeman làm việc này.

Những thành viên khác trên thuyền Utopia đều đã quen thuộc với việc cậu giữ liên hệ với Quân Cách Mạng, nên không ai tỏ ra tò mò hay quấy rầy.

Từng người đều tự giác giải tán, quay trở lại làm công việc riêng của mình.

Liên lạc nhanh chóng được thiết lập.

Freeman báo cáo ngắn gọn tình hình, bao gồm số lượng nô lệ, tình trạng sức khỏe hiện tại và đề xuất kế hoạch vận chuyển an toàn về căn cứ hậu phương.

Sau khi trao đổi xong xuôi vấn đề này, cuộc trò chuyện giữa Freeman và Dragon tự nhiên chuyển sang một chủ đề khác, chính là kế hoạch thành lập Hiệp Hội Thợ Săn mà Freeman đã từng đề xuất trước đó.

Freeman trầm giọng, kiên nhẫn trình bày chi tiết hệ thống phân cấp mà cậu đã suy nghĩ kỹ càng:

"Ta đề nghị chia cấp độ nhiệm vụ và cấp độ thợ săn thành mười cấp ngôi sao."

"Ngôi sao càng cao, độ khó của nhiệm vụ càng lớn. Và cấp sao của thợ săn sẽ được xác định dựa vào số lượng nhiệm vụ hoàn thành."

Freeman tiếp tục giải thích hệ thống tích lũy:

"Hoàn thành một nhiệm vụ, đạt một sao. Hai nhiệm vụ thành hai sao, bốn nhiệm vụ thành ba sao, tám nhiệm vụ thành bốn sao... Cứ thế nhân đôi dần lên."

Cậu dừng một nhịp, rồi nói rõ ràng: "Để đạt đến mười sao, cần hoàn thành ít nhất năm trăm mười hai nhiệm vụ."

Dragon bên kia Den Den Mushi trầm mặc một lúc, rồi phát ra một tiếng khẽ gật đầu tán thành.

Freeman nhân cơ hội này tiếp tục trình bày thêm phương án kiểm soát hệ thống:

"Đương nhiên, để phòng trường hợp các thợ săn cấp cao lợi dụng hệ thống để 'cày nhiệm vụ' dễ dàng lấy thưởng, ta đề nghị thêm quy định."

"Mỗi thợ săn phải thực hiện đúng số sao tương ứng với cấp độ hiện tại của mình. Thợ săn hai sao chỉ được phép nhận nhiệm vụ hai sao. Ba sao nhận ba sao, bốn sao nhận bốn sao và cứ thế."

"Nếu nhận nhiệm vụ có độ khó thấp hơn cấp bậc của mình, sẽ bị phạt. Mức độ h·ình p·hạt sẽ căn cứ vào lý do vi phạm cùng với độ khó thực tế của nhiệm vụ đó."

Dragon sau khi nghe xong, im lặng hồi lâu, dường như đang cân nhắc toàn bộ chi tiết trong đầu.

Sau một hồi trầm ngâm, phía bên kia đường truyền, Dragon cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm thấp như thường lệ:

"Về cơ cấu tổ chức của Hiệp Hội, ngươi định sắp xếp thế nào?"

Freeman đã sớm chuẩn bị kế hoạch trong đầu, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ như đang suy nghĩ, để ra vẻ cân nhắc kỹ càng.

Chỉ sau vài giây, cậu mới chậm rãi lên tiếng: "Ta dự định gọi người đứng đầu là Hội Trưởng."

Giọng Freeman rõ ràng, từng chữ một:

"Hội Trưởng nắm giữ quyền định đoạt tối cao trong Hiệp Hội, có thẩm quyền đưa ra các mệnh lệnh, quyết định các hướng phát triển chung của toàn tổ chức."

"Hội Trưởng đồng thời sở hữu một phiếu phản đối vô điều kiện, bất kỳ quyết sách nào, chỉ cần Hội Trưởng phủ quyết, thì đều bị bác bỏ."

Phía bên kia, Dragon không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.

Freeman tiếp tục trình bày:

"Dưới Hội Trưởng là mười hai Hội Phó. Mỗi Hội Phó phụ trách một bộ phận cơ quan chuyên trách của Hiệp Hội, như hậu cần, xây dựng, y tế, huấn luyện và các lĩnh vực liên quan khác."

"Hội Phó có quyền tổ chức các cuộc họp nội bộ để bỏ phiếu về những quyết định quan trọng, hỗ trợ và cân bằng quyền lực cho toàn Hiệp Hội."

Freeman lại ngừng một nhịp, rồi nói tiếp, lần này ánh mắt hơi lóe lên sắc lạnh:

"Về nhiệm kỳ, chức vị Hội Trưởng sẽ được tổ chức bầu cử mỗi năm năm một lần. Chỉ những thợ săn mười sao mới có quyền ứng cử, nhưng tất cả thợ săn, bất kể cấp bậc bao nhiêu đều có quyền tham gia bỏ phiếu."

Khi nghe đến đây, Dragon không khỏi cảm thấy trong lòng run lên một chút.

Phương pháp bầu cử này quá mức dân chủ, lại kiểm soát nghiêm ngặt đầu vào ứng cử viên, vừa đảm bảo chất lượng lãnh đạo, vừa duy trì được nền tảng quyền lực phổ quát từ toàn bộ thành viên.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dragon: Phương thức này, tựa hồ cũng rất thích hợp để Quân Cách Mạng áp dụng.

Bên kia, Freeman không để lỡ cơ hội, lập tức nói tiếp:

"Hội Phó cũng được bầu chọn, nhưng mỗi ba năm tổ chức một lần. Có điều, chỉ những thợ săn tám sao trở lên mới đủ điều kiện ứng cử làm Hội Phó."

"Về phần dưới Hội Phó," Freeman thản nhiên nói thêm, "sẽ là các cán bộ cấp cao, nhưng hiện tại ta vẫn chưa phân chia cụ thể, cần thêm thời gian để hoàn thiện."

Dragon yên lặng gật đầu, ghi nhớ từng chi tiết vào trong đầu.

Cả hai sau đó lại tiếp tục trao đổi thêm một số chuyện liên quan đến kế hoạch hoạt động, chi tiết tổ chức, tiêu chuẩn xét duyệt nhiệm vụ của Hiệp Hội Thợ Săn.

Một hồi trò chuyện nữa trôi qua, cuộc liên lạc cuối cùng cũng kết thúc.

Song việc, Freeman ngả lưng ra ghế, thở dài một hơi. Cậu nheo mắt lại, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm như biển lớn.

Trong lòng Freeman thầm mong rằng Dragon có thể thật sự nhận ra dụng ý mà cậu đang âm thầm gợi mở, một cách nhẹ nhàng hướng dẫn phương thức tổ chức Quân Cách Mạng theo mô hình hiệu quả hơn, vững chắc hơn cho tương lai.

Chương 127: Xen giữa câu chuyện nhỏ (3).