Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 131: Vai trò của cậu.
Lấy Haki Quan Sát + Cảm Giác Nguy Hiểm + Thấu Thị + Tiên Tri + TV Thời Gian + một ma chú điều tra toàn diện, hợp thành Quyền Năng - Thiên Quan Tâm Nhãn. Cho khả năng điều tra bao quát ở cấp độ nguyên tử trên phạm vi toàn hành tinh. Có thể quan sát quá khứ, tương lai và báo trước mọi nguy cơ liên quan đến bản thân.
Lấy Hợp Thành Sinh Dịch + Cặp Bác Sĩ + ba loại rượu từ Thần Khí của Kuntaku + một loại ma chú thạnh lọc. Tạo thành Quyền Năng - Vĩnh Hằng Chi Huyết. Máu trong cơ thể cậu hóa thành dòng máu vĩnh hẵng, tăng mạnh tốc độ tái tạo cơ thể, chữa được mọi bệnh lý thông thường, giải trừ lời nguyền, thậm chí có khả năng tái sinh thân xác và phục sinh n·gười c·hết.
Lấy Tv Chuyên Gia + Bánh Mì Ghi Nhớ + Bánh Mì Chuyển Ngữ + Á Nhân Chủng Điều Tra Sổ Tay + Thần Chức Lời Nói + một ma chú liên quan đến đọc hiểu. Hợp thành Quyền Năng - Vạn Văn Thông Hiểu. Tăng gấp nhiều lần khả năng học hiểu, đặc biệt là kiến thứ liên quan đến ngôn ngữ và giao tiếp, có được vĩnh không quên ký ức, đi kèm khả năng tính toán linh hoạt cấp cao.
Lấy Triệu Hồi Địa Liên + Dịch Chuyển Tức Thời + Con Sâu Ăn Không Gian + biến thân Hắc Long + Thần Chức Chiến Tranh + một cái quân mã từ Thần Khí của Suneo (bản sao từ Gương Nhân Đôi, chỉ có công năng cơ bản). Hợp thành Quyền Năng - Hoàng Đạo Chiến Xa. Triệu hồi một cái chiến xa có thể điều khiển không gian để chiến đấu, di chuyển khắp tinh không. Chiến xa được trang bị v·ũ k·hí hạng nặng, sẵn sàng nghiền nát mọi kẻ cản đường.
Lấy Đồng Hồ 100 Lần Khổ + năng thức Trái Ác Quỷ của Freeman + Thần Chức Bảo Hộ + ba loại ma chú phòng thủ thân thể, tinh thần và linh hồn. Hợp thành Quyền Năng - Bách Luyện Vô Địch. Có được khả năng phòng ngụ cường đại và toàn diện nhưng đau đớn nhận vào cũng tăng nhiều. Thông qua không ngừng thích ứng các loại t·ấn c·ông mà sinh ra kháng thể, cuối cùng đạt đến miễn dịch hoàn toàn.
Lấy Thần Chức Sấm Sét + Thần Chức Sóng Biển + Thần Chức Băng Tuyết + Quạt Ba Tiêu + Hộp Chuyển Thời Tiết + khả năng điều hòa khí hậu của Steingard. Hợp thành Quyền Năng - Thiên Long Thần. Thu được khả năng tự do bay lượn, điều khiển thời tiết (sấm, mưa, gió, tuyết, nắng). Có thể hóa thân thành Thiên Long gây ra t·hiên t·ai cấp hành tinh.
Như vậy, quá trình dung hợp tạm thời hoàn tất.
Mặc dù trong cơ thể Hajime vẫn còn nhiều năng lực và tổ hợp tiềm năng khác, nhưng cậu cảm giác hiện tại độ phù hợp chưa đủ, tốt nhất để sau này tiếp tục thử nghiệm và tinh chỉnh.
Hiện tại, cậu đã tạo ra tám Quyền Năng chính. Thiên về chiến đấu có Hoàng Đạo Chiến Xa, Thiên Long Thần cùng Địa Long Thần. Tuy nhiên, với tính cách của Hajime, cậu e rằng mình sẽ dùng những năng lực này cho sinh hoạt hàng ngày nhiều hơn là thực chiến.
Phòng thủ có Bách Luyện Vô Địch, cùng Quần Tinh Thánh Khu. Với mảng này, Hajime dự định sẽ tìm cơ hội luyện tập thêm để phát huy tối đa sức mạnh phòng ngự.
Các mặt khác như khống chế có Mộng Huyễn Trần Sa, điều tra có Thiên Quan Tâm Nhãn, phụ trợ có Vĩnh Hằng Chi Huyết cùng Vạn Văn Thông Hiểu.
Như vậy, các phương diện chiến đấu, phòng thủ, phụ trợ, công năng đều đã hình thành, giúp Hajime xây dựng thành công một hệ thống sức mạnh cân bằng và toàn diện cho riêng mình.
Ngay khoảnh khắc hoàn thiện đó, trong tâm trí cậu vang lên một luồng minh ngộ rõ ràng, chỉ thẳng ra tên con đường mà cậu đã lựa chọn - Quần Tinh Chi Lộ.
Con đường lấy ngàn vạn con đường làm nền, chỉ có Kỳ Tích mới có thể mở ra cánh cửa thành công cuối cùng.
Ba yếu tố vĩnh viễn không thể tách rời với bất kỳ sinh linh nào muốn vượt lên những giới hạn của phàm tục là nền tảng, con đường và hệ thống.
Nền tảng là tổng hợp tất cả những gì mà một cá thể đã tích lũy và sở hữu được cho đến hiện tại, bao gồm sức mạnh, kiến thức, tiềm năng, kinh nghiệm, các mối quan hệ, nguồn tài nguyên, trạng thái thể chất, tinh thần.
Một nền tảng vững chắc sẽ quyết định con đường mà sinh linh đó có thể đi được xa tới đâu. Đồng thời, nền tảng cũng chi phối mức độ hoàn thiện của hệ thống mà sinh linh đó xây dựng, vì một hệ thống dù có tinh vi, phức tạp đến đâu cũng cần nguyên liệu, nguồn lực ban đầu để vận hành.
Con đường chính là bậc thang dẫn lối, mở ra hướng đi cho một sinh linh tiến về phía trước. Nó không phải một con đường cứng nhắc, cố định hay chỉ có một lối duy nhất, mà là tập hợp của vô số lựa chọn, vô số cách khai phá, vô số nhánh rẽ mà mỗi người tự mình định hình.
Dù mang cùng tên gọi chung như của Thần Đạo năm con đường hay Yêu Đạo với bốn con đường, nhưng khi rơi vào tay mỗi sinh linh khác nhau, con đường đó sẽ biến đổi, uốn lượn, đan xen theo cách hoàn toàn riêng biệt.
Nói một cách khác, con đường là phần chỉ dẫn tương lai, nó không phải bản đồ sẵn có, mà là chiếc khung chung, tùy thuộc vào cách mỗi người tô vẽ, điền lên, định nghĩa, mà nó trở thành hình dạng độc nhất vô nhị.
Vì thế, dù hai người cùng bước lên một con đường, điểm đến của họ chưa chắc giống nhau, kết quả của họ chưa chắc trùng khớp. Mỗi con đường thực chất đều phản chiếu bản thân người đi, trở thành dấu ấn riêng biệt mà không ai có thể sao chép.
Hệ thống chính là phần bao quanh, nâng đỡ và định hình con đường.
Có người con đường như một sợi chỉ mỏng manh, chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm đứt gãy; có người con đường quanh co, ngoằn ngoèo, đầy ngõ cụt và những đoạn rẽ không rõ phương hướng; nhưng cũng có người, con đường như một đại lộ thẳng tắp, chỉ cần bước lên là có thể đến đích.
Tất cả sự khác biệt đó đều bắt nguồn từ hệ thống. Nó chính là tập hợp của những phương tiện, cách thức, kinh nghiệm, kỹ thuật, là thủ đoạn để thay đổi hình dạng con đường.
Khi con đường mong manh, hệ thống giống như việc dựng lên những viên gạch, gia cố lại từng bước chân. Khi con đường mờ mịt, hệ thống là ngọn đèn chiếu sáng, soi rõ phương hướng. Khi con đường dài dằng dặc và nhàm chán, hệ thống là bạn đồng hành, là nguồn động lực để tiếp tục tiến lên.
Và trên hết, hệ thống không ngừng hóa thành nền tảng. Mỗi trải nghiệm, mỗi thành quả, mỗi bài học thu về trong hệ thống hôm nay, sẽ trở thành nền móng vững chắc cho ngày mai, giúp sinh linh xây dựng những hệ thống cao cấp, phức tạp hơn, dẫn lối họ tiến xa hơn nữa.
Cả ba - nền tảng, con đường, hệ thống - không thể tách rời, không thể thiếu hụt. Một kẻ sở hữu nền tảng vững chắc mà không có con đường, không có hệ thống, sẽ dậm chân tại chỗ. Một kẻ có hệ thống hoàn thiện mà không có nền tảng, không có con đường, chẳng khác nào lâu đài xây trên cát.
Chỉ khi cả ba hòa quyện, bù đắp, thúc đẩy lẫn nhau, một sinh linh mới thực sự có thể đi tới những đỉnh cao mà mình hằng mong muốn.
Dựa vào tuyến không gian bốn chiều, Hajime lần nữa lao đi với tốc độ cao. Khác với lần vô ý trước kia, lần này cậu hoàn toàn ý thức được cảm giác di chuyển của bản thân.
Đó không phải kiểu di chuyển thẳng tắp, đơn giản, mà giống như trượt trong một đường ống nước phức tạp, liên tục uốn lượn, rẽ ngoặt, luồn lách qua vô số nếp gấp của không gian.
Nếu xét theo lý thuyết, kiểu di chuyển này, dù có là trong không gian bốn chiều cũng không thể nào đạt tốc độ quá nhanh, bởi nó kéo theo sự phức tạp về hướng đi, sự gia tăng ma sát với các lớp không gian.
Nhưng Hajime cảm nhận được điều khác biệt rõ rệt - quãng đường dưới chân cậu không ngừng thu ngắn lại, như thể các đoạn không gian đang bị ép co lại để cậu bước qua nhanh hơn. Đồng thời, tốc độ di chuyển không những không giảm, mà còn tăng dần đều, vượt qua mọi giới hạn cũ.
Hajime hiểu đây chính là tác dụng từ Quần Tinh Thánh Khu, một phần cơ thể mới mang thuộc tính siêu việt mà cậu sở hữu. Năng lực cốt lõi của nó không chỉ là phóng to hay thu nhỏ kích thước vật thể, mà còn mở rộng ra những phạm trù cao hơn, nó có thể tác động trực tiếp đến quãng đường, làm ngắn lại khoảng cách giữa hai điểm và thậm chí thay đổi cảm nhận về tốc độ.
Cậu lúc này không chỉ đang "chạy nhanh" cậu đang kéo dãn, co nén chính các tầng không gian mà mình băng qua, rút ngắn quãng đường cần đi theo cách không một sinh vật ba chiều nào có thể hiểu nổi.
Sau khi lạc đường dạo quanh vài thiên hà, Hajime cuối cùng cũng dần làm chủ được hướng đi của mình, điều chỉnh quỹ đạo di chuyển trong không gian bốn chiều để quay về hệ Mặt Trời.
Cậu đã phải đâm xuyên qua bốn dải ngân hà khác nhau, cảm giác như đi xuyên qua một mê cung khổng lồ trải dài vô tận, nhưng cuối cùng, phía trước đã hiện ra vị trí quen thuộc - Trái Đất.
Tuy nhiên, ngay khi Hajime vừa định bước qua không gian, trở về hành tinh quê nhà, cậu lập tức cảm nhận thấy một luồng áp lực khổng lồ, nặng nề đến mức làm toàn bộ năng lượng trong cơ thể gần như đông đặc lại. Áp lực này không giống bất kỳ trở lực vật lý nào, mà như một thứ luật lệ cổ xưa được khắc sâu vào bản chất thế giới, đẩy lùi mọi sinh vật hay sức mạnh vượt quá cấp độ Siêu Phàm.
Hajime hơi giật mình, nhưng rất nhanh cậu nhớ ra trái đất không tiếp nhận hay dung nạp bất kỳ tồn tại nào từ cấp Siêu Phàm trở lên. Kể cả những vị thần như Koya Kami hay Bouwanko Kami cũng không thể phản kháng, chỉ có thể bị buộc im lặng khi tiến nhập vào hành tinh này.
Nhíu mày suy nghĩ, Hajime thử đủ mọi cách để tìm cách xuyên qua lớp áp lực, kiểm tra năng lượng, biến đổi trạng thái cơ thể, thậm chí cố gắng tách rời ý thức ra ngoài.
Cuối cùng, cậu phát hiện một điểm đặc biệt. Có lẽ do cơ thể đã dung hợp quá nhiều Bảo Bối Thần Kỳ, Hajime thế mà lại có thể vận dụng một phần nhỏ năng lượng cấp Siêu Phàm ngay trên Trái Đất.
Đương nhiên, điều này không giúp ích được nhiều cho tình huống hiện tại. Mặc dù nó cho phép Hajime tồn tại trên Trái Đất mà không rơi vào trạng thái t·ê l·iệt hoàn toàn, nhưng muốn quay về với trạng thái nguyên vẹn, cậu cần phải tìm ra một cách khác.
Trạng thái này, nếu cưỡng ép đột phá, rất có thể sẽ khiến cậu bị hệ thống luật lệ của thế giới phản đòn hoặc buộc giảm cấp mạnh mẽ. Hajime biết rõ, mình cần một giải pháp đặc biệt hơn, một phương pháp có thể giúp cậu "hòa nhập" vào Trái Đất mà không bị nó từ chối.
. . .
Thời gian quay lại hai ngày trước.
Sáng sớm, nhóm Nobita tỉnh dậy sau một đêm ngủ say. Ai nấy đều cảm thấy có chút lười biếng, thiếu động lực. Nếu là thường ngày, bọn họ đã sớm bị mùi thơm từ những món ăn Hajime nấu đánh thức, rộn ràng kéo nhau dậy từ sáng sớm.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cả nhóm lục tục tập hợp lại trong phòng trung tâm. Doraemon mang ra một loạt món ăn làm từ vi sinh vật dưới nước.
Những món này đều do mọi người tự chọn, ngoại hình, hương vị không khác gì các món ăn thực tế, thậm chí nhiều món còn ngon hơn cả bình thường. Nhưng khi ăn vào, ai nấy đều lặng lẽ nhận ra so với các món Hajime từng làm, vẫn có một khoảng cách rất rõ.
Ăn xong bữa sáng, cả nhóm ngồi lì ra ở phòng, không ai có hứng hoạt động gì.
Suneo lắc lắc chân, lẩm bẩm: "Tớ chán đi tìm kho báu rồi."
Jaien ngáp dài, khoanh tay: "Hải sản ngon á? Mấy ngày nay tớ ăn no rồi."
Nobita nằm dài trên ghế, mặt úp xuống gối: "Đi khám phá? …mệt lắm."
Shizuka cũng ôm gối, lắc đầu nhẹ: "Tớ đã tham quan đủ nhiều rồi."
Doraemon vừa hỏi một vòng nhóm hôm nay lịch trình nhưng ai nấy cũng không muốn đi, cậu chống cầm: "Thật thì ra ngoài bây giờ cũng chẳng có việc gì…"
Không khí như đóng băng, ai nấy đều chìm trong trạng thái buồn chán, cảm giác không còn gì để làm, không còn ai dẫn dắt như trước.
Đang nằm gối, Nobita đột ngột hỏi khẽ:
"Nếu như Hajime ở đây, cậu ấy sẽ nói gì nhỉ?"
Câu hỏi khiến cả nhóm đang buồn chán bỗng chốc sáng mắt lên. Ai nấy đều ngẩng đầu, nét mặt sáng rỡ hẳn. Doraemon hơi suy nghĩ rồi cười mở lời trước:
"Nếu Hajime ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ mỉm cười, lặng lẽ quan sát tụi mình."
Suneo hớn hở tiếp lời:
"Sau đó cậu ấy sẽ nói vài câu an ủi kiểu 'vấn đề thẩm mỹ mệt nhọc' 'nghỉ ngơi mới là hoạt động chính của kỳ nghỉ'...”
Jaien gật đầu mạnh, nuốt nước bọt khi nghĩ đến viễn cảnh:
"Rồi sau đó cậu ấy chắc chắn sẽ lăn vào bếp, làm mấy món bánh ngọt siêu ngon kèm trà nóng… Chỉ nghĩ thôi đã thèm quá!"
Shizuka mỉm cười, đôi mắt long lanh:
"Vừa ăn, chúng mình sẽ ngồi kể chuyện hành trình, chơi mấy trò chơi nho nhỏ vui vẻ hoặc nghe Hajime kể mấy chuyện thú vị từ cậu ấy."
Cuối cùng, Nobita vùi mặt vào gối, cười nhẹ:
"Sau đó, bọn mình lại hứng thú, lại muốn ra ngoài chơi tiếp."
Cả nhóm chìm trong tưởng tượng một lát, nét mặt ai cũng có chút hào hứng, bồi hồi. Nhưng rồi, không khí dần hạ xuống. Họ nhìn nhau, lặng lẽ thở dài.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu, Hajime chính là cái sợi dây vô hình kết nối mọi người.
Mỗi người đều có góc riêng, sở thích riêng, cả những xung đột vụn vặt, những cá tính dễ v·a c·hạm. Dù họ là bạn thân, vẫn luôn có những khoảnh khắc lệch nhịp.
Nhưng Hajime không giống, cậu ấy không chỉ hòa nhập mà còn làm nhịp điệu của nhóm trở nên liền mạch. Cậu ấy làm cho những điều rời rạc trở nên thống nhất, cho sự mệt mỏi trở thành động lực, cho sự im lặng trở thành khoảng lặng dễ chịu.
Hajime đối với mỗi người trong nhóm không chỉ là một người bạn, cậu giống như một tấm gương phản chiếu cả những phần tốt lẫn chưa tốt, nhưng không khiến người ta thấy tổn thương, mà trái lại, khiến họ trưởng thành hơn.
Với Nobita, Hajime cũng thường trêu chọc cậu về những chuyện như điểm kém, b·ị b·ắt nạt, đi học trễ… Nhưng cách cậu ấy nói ra không mang ý chê bai hay dè bỉu, mà mang theo sự an ủi, quan tâm, thậm chí là đồng cảm chân thành.
Hajime nhìn thấy ở cậu không chỉ là những mặt yếu đuối mà còn cả những điểm mạnh mà chính cậu nhiều khi quên mất như tài đan dây khéo léo, bắn s·ú·n·g nhanh nhạy hay thậm chí là ngủ nướng bền bỉ.
Cậu ấy không hạ thấp những điều đó, trái lại còn nghĩ ra nhiều ý tưởng thú vị để biến chúng thành trò vui, thành điểm mạnh của cậu. Với Nobita, Hajime không khác gì một tri kỷ, một người hiểu cậu ấy đến tận xương tủy, để cậu có thể tin tưởng giãi bày mọi điều với cậu ấy, người không bao giờ khiến cậu thấy mình vô dụng.
Với Suneo, Hajime luôn kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện khoe khoang của cậu, không gạt bỏ hay chế giễu, mà còn hứng thú cùng bàn luận, phân tích nhiều góc nhìn thú vị. Qua những lần trò chuyện ấy, Suneo luôn có cảm giác mình học được điều mới mẻ, mở rộng thêm suy nghĩ.
Nhưng Hajime cũng không phải kiểu người "chiều lòng" cậu vô điều kiện. Khi cậu sai, Hajime sẽ thẳng thắn chỉ ra, giải thích lý do, rồi cùng cậu tìm cách sửa. Trong mắt Suneo, Hajime giống như một người thầy nhân sinh, một hình mẫu vừa thông thái vừa dễ gần, khiến cậu vừa kính nể vừa muốn học hỏi.
Đối với Jaien, Hajime vừa là người bạn thân thiết nhất, vừa là đối thủ mà cậu luôn khao khát vượt qua. Trong mắt Jaien, Hajime không bao giờ coi thường dáng vẻ to lớn, thô kệch hay tính khí nóng nảy của mình.
Ngược lại, Hajime luôn tin tưởng giao cho cậu những nhiệm vụ quan trọng, những việc cần sức mạnh, lòng kiên nhẫn và sự bảo vệ, những thứ mà cậu giỏi nhất. Nhờ vậy, Jaien luôn cảm thấy mình được tán đồng, được công nhận và điều đó làm cậu vô cùng tự hào.
Nhưng Hajime cũng không phải kiểu người dễ dãi dung túng. Mỗi khi Jaien bắt nạt bạn bè, Hajime chẳng cần mắng mỏ hay lên lớp. Cậu chỉ thầm lặng lẽ gọi Jaien ra ngoài và cả hai bắt đầu một cuộc chiến mà Hajime gọi là "cuộc chiến giữa những người nam nhân."
Hai người dùng nắm đấm để nói chuyện, để giải quyết vấn đề. Dù Jaien chưa từng thắng được Hajime, cậu thừa hiểu Hajime không hề muốn hạ nhục mình. Những trận đấu ấy, Hajime chỉ muốn cậu cảm nhận sự khó chịu của người b·ị b·ắt nạt, muốn cậu tự hiểu ra lỗi lầm, tự rút ra bài học.
Bây giờ, điều Jaien khao khát nhất không chỉ là thắng Hajime một lần, mà là chứng minh cho cậu ấy thấy mình cũng là một nam nhân mạnh mẽ, một người bạn xứng đáng sánh vai, không phải tên xấu tính kéo lại phía sau.
Trong mắt Shizuka, Hajime giống như một người anh trai dịu dàng. Cậu luôn tôn trọng cô, không bao giờ nâng cô lên tận mây xanh cũng chẳng hạ thấp cô.
Họ có thể ngồi bên nhau hàng giờ, nói chuyện về đủ thứ từ nấu nướng, âm nhạc cho đến những lo lắng nhỏ nhặt thường ngày. Hajime không chỉ lắng nghe, mà còn nhẹ nhàng đưa ra những lời khuyên, giúp cô suy nghĩ thấu đáo và trưởng thành hơn. Nhưng cậu không bao giờ áp đặt hay chủ động chen vào chuyện của cô, thay vào đó, Hajime lặng lẽ nhắc nhở từ xa, để Shizuka tự bước đi, tự rút ra bài học.
Khi cô mắc lỗi, Hajime không trách móc, mà thường kể những câu chuyện nhỏ liên quan vấn đề đó, tinh tế để cô suy ngẫm.
Trong mắt Doraemon, Hajime là người bạn đáng tin cậy nhất, thậm chí là người trưởng thành nhất nhóm. Cậu ấy luôn sẵn sàng nghĩ kế hoạch cho mọi tình huống, luôn đứng ra trước nguy hiểm, luôn bảo vệ cả nhóm.
Nhưng cách bảo vệ ấy không phải kiểu lộ liễu, không khiến mọi người cảm giác mình yếu kém, mà giống như cả nhóm đang cùng hợp sức giải quyết vấn đề.
Với Doraemon, Hajime giống như một người đồng hành, một "bảo mẫu" thứ hai, cùng mèo máy chia sẻ trách nhiệm chăm lo cho nhóm bạn nhỏ mà cả hai đều quý mến.
Đang lúc cả nhóm lẫn nhau suy tư, một cơn địa chấn lại xuất hiện, cả nhóm không quá ngoài ý muốn, thời gian này họ gặp địa chấn thật sự quá nhiều, lấy này độ rung động sợ là không có gì quá lớn tai hại xảy ra.
Nhưng chưa để nhóm thả lỏng, một tiếng v·a c·hạm lớn vang lên, sau đó cả đám bị húc bay sang một bên. Đợi khi bụi mù hạ xuống, cả nhóm mới phát hiện Lều Chung Cư bị xé rách một mảng lớn.
"Cái này?"
"Làm sao vậy?"
Doraemon xem xét tình hình nói: "Hình như có thứ gì đó đụng nát tường của lều?"
Jaien chỉ về phía màu vàng nhạt to lớn đồ vật: "Này là cá đuối sao?"
Suneo phản bác: "Đừng ngốc, làm gì có loại cá đuối nào giống vậy, cậu không thấy nó giống một cái phi thuyền di chuyển trong nước hơn sao?"
Nobita tiến tới quan sát: "Ủa mà khoan, này là phi thuyền thật."
Thấy mọi người khó tin, cậu còn gõ vài cái vang lên kim loại âm thanh.
Cả đám tò mò, dựa vào phần bị vỡ, tiến vào phi thuyền, bên trong có hai người như phi công ngất đi. Họ mặc trang phục giáp xanh đậm, ngoại hình giống người, đầu va vào phần bàn điều khiển không ngừng chảy máu.
Khi cả nhóm lững thững bước lại gần, từng nhịp tim đều nghe rõ trong bầu không khí căng thẳng. Doraemon nhanh chóng rút ra một thiết bị y tế nhỏ từ túi thần kỳ, tiến lại kiểm tra nhịp tim và hô hấp của hai người lạ.
"Không sao… họ còn sống, chỉ bị choáng thôi." Doraemon thở phào.
Shizuka cúi xuống, lo lắng nhìn v·ết m·áu loang ra trên trán một người: "Chúng ta nên băng bó cho họ trước đã."
Jaien gật đầu, mạnh mẽ nói: "Được, để tớ bế họ ra ngoài."
Suneo loay hoay bên cạnh, mắt vẫn dán vào nội thất kỳ lạ của con tàu: "Này, các cậu… nhìn cái khoang điều khiển này đi! Giống như của người ngoài hành tinh vậy."
Nobita chạm tay lên vách tàu, cảm giác lạnh buốt truyền vào lòng bàn tay. Cậu lẩm bẩm: "Nhưng… tại sao một thứ như thế này lại xuất hiện dưới biển? Rốt cuộc là họ là ai? Và tại sao lại đâm trúng chỗ chúng ta?"
Doraemon nhìn cả nhóm, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy: "Có thể đây không chỉ là t·ai n·ạn đâu. Mọi người cẩn thận nhé."
Ra ngoài, Shizuka nhanh chóng băng bó v·ết t·hương cho hai người trong phi thuyền.
"Hy vọng chỉ là va đập ngoài da… cố lên nhé!"
Những người khác thì vội dọn dẹp không gian, sửa chữa lại Lều Chung Cư bị hỏng.
Làm chưa đến nửa chừng, Baky đột ngột xông vào, tiếng báo động vang lên:
"Tít tít... Chúng ta nên rời khỏi đây, rada của tôi bắt được rất nhiều tín hiệu lạ đang không ngừng tiến đến!"
Shizuka lo lắng hỏi: "Bọn mình nên làm gì bây giờ?"
Những người khác cũng bị bất ngờ, nhất thời ngây ra, không biết phải làm sao. Doraemon lập tức đứng ra chỉ huy:
"Rất có thể đó là thứ đang t·ấn c·ông hoặc truy đuổi hai người này. Chúng ta cần rời đi càng xa càng tốt!"
Nói xong, cậu ném Đèn Pin Thu Nhỏ cho Suneo. Cậu bạn nhanh chóng hiểu ý, chiếu sáng vào hai phi công, làm họ nhỏ lại để tiện mang đi.
Những người khác thì vội giúp Doraemon thu gom đồ đạc, rồi nhanh chóng leo lên Baky, khởi động động cơ, chạy về hướng ngược lại với đám tín hiệu lạ.
Trên xe, Jaien cùng Nobita không ngừng dùng ống nhòm quan sát phía sau, nhìn rõ đám truy đuổi. Chúng là một bầy giống như cá mặt quỷ khổng lồ, nhưng hình dáng cứng nhắc, bọc thép, khiến cả hai đoán ra, rất có thể chúng là phi thuyền cùng loại với chiếc mà nhóm vừa tìm thấy.
Suneo cũng ghé mắt vào: "Không thể nào... đó rõ ràng là phi thuyền dưới nước! Người đáy biển? Hay người ngoài hành tinh?"
Doraemon quay đầu nhìn cả nhóm, cố giữ giọng bình tĩnh: "Chúng ta cứ chạy trước đã. Câu trả lời phải đợi hai người này tỉnh lại mới biết rõ được."
Cả nhóm nín thở, siết chặt tay, dõi theo những bóng đen đang không ngừng đuổi sát phía sau.