Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 132: Văn minh nơi đáy biển.
Chạy không biết bao lâu, nhóm phát hiện đám Cá Quỷ đột ngột đuổi sang hướng khác.
Suneo dùng ống nhòm cẩn thận quan sát chúng, cho đến khi thấy hoàn toàn biến mất về sau mới thả lỏng:
"Không biết tại sao bọn chúng lại không đuổi tiếp nhỉ?"
Jaien cầm cái ống nhòm khác, thận trọng nói:
"Có thể là bị thứ gì thu hút đi."
Doraemon ngồi bên radar, mày mò rà soát tín hiệu, vừa kiểm tra vừa nói:
"Tạm thời không cần quản bọn chúng, tụi mình cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi đã."
Jaien nghĩ tới cái gì rồi ra lệnh:
"Baky! Đi đến cái kia hang ngầm ba ngày trước chúng ta ghé qua."
Baky lập tức phản hồi: "Tít tít… Đã nhận được lệnh!"
Ngay sau đó, động cơ của Baky gầm rú vang lên. Trong nháy mắt, cả nhóm cảm giác mình bị hất ngược ra sau, tiếng động cơ rít cao, tốc độ phóng vọt thẳng lên 1500 km/giờ.
"UWA AAAAA!" Suneo hét to, tay bám chặt thành xe.
"Nobita, bám chắc vào!!" Doraemon hét lớn nhắc nhở đang bay lên Nobita.
"Trời đất ơi, nhanh thế này luôn hả!" Jaien cười lớn, nhưng mặt cũng tái dần đi.
Shizuka ôm lấy mấy món đồ nhỏ rơi ra: "Cẩn thận! Coi chừng rớt đồ đó!"
Trong nháy mắt, cả nhóm như hóa thành một mũi tên siêu thanh, lao vọt qua biển cả mịt mù, để lại sau lưng chỉ là bụi nước tung lên trắng xóa
Sau vài phút di chuyển, cả nhóm cuối cùng cũng tiến vào một hang động phức tạp, cửa vào hẹp nằm lọt giữa hai khe đá lớn áp sát nhau. Nơi này vốn là chỗ Jaien vô tình lạc vào khi đi bắt cá, cả nhóm lúc ấy đã thấy khung cảnh nơi đây khá đẹp nên quyết định cắm trại lại một ngày.
Quay về chỗ cũ, nhóm nhanh chóng bắt tay dọn dẹp. Doraemon lấy từ Túi Thần Kỳ ra Lều Chung Cư vừa mới sửa xong, hạ xuống nền hang. Sau đó, cậu lôi ra hành lý của cả nhóm, thả xuống đất một lượt.
Shizuka thì cẩn thận lấy thuốc từ Cặp Bác Sĩ cho hai người đáy biển thần bí uống, chăm sóc họ từng chút. Trong khi đó, ba cậu bạn tranh thủ mang đồ vào trong lều, sắp xếp lại mọi thứ.
Cuối cùng, cả nhóm tập hợp vào phòng trung tâm để họp bàn, chỉ để Shizuka ở lại trông chừng hai người b·ị t·hương. Doraemon rót cho từng người một cốc nước, ngồi xuống, giọng nghiêm túc:
"Mọi người có ý kiến gì về chuyện này không?"
Suneo nhấp một ngụm nước, ngả người ra sau, suy nghĩ rồi nói:
"Ừm… bọn mình tạm gọi hai người bí ẩn kia là 'Người Đáy Biển' đi. Hiện tại chỉ biết là bọn họ, hoặc tổ chức đứng sau bọn họ, có liên quan hoặc đang đối đầu với đám cá máy kia. Ngoài ra, họ là ai, từ đâu tới, thuộc phe nào… thì hoàn toàn không rõ."
Jaien gật đầu, Nobita cũng trầm ngâm, rõ ràng bây giờ chỉ có thể chờ hai người kia tỉnh lại mới biết thêm manh mối.
Bỗng Nobita vỗ tay một cái, mắt sáng lên:
"Hay là bọn mình điều tra phi thuyền của họ đi? Biết đâu tìm được gì đó!"
Jaien lập tức nhếch miệng cười, giọng chọc ghẹo:
"Nobita, cậu chỉ muốn thử lái nó thôi phải không?"
Nobita giật mình, tay xua loạn lên:
"Không… không có đâu! Tớ chỉ muốn… tìm hiểu thông tin thôi mà! Đúng không, Doraemon?"
Doraemon nhìn Nobita, khẽ nhướng mày nhưng không nói gì, còn Suneo với Jaien thì khoanh tay nhìn nhau cười, rõ ràng chỉ trêu đùa thôi nhưng hình như lại đúng thật. Nobita cúi gằm mặt, lẩm bẩm:
"Thật mà… mình đâu có nghĩ vậy…"
Đùa nhau một lúc để bớt căng thẳng, bốn người nhanh chóng ra bên ngoài. Doraemon lục trong túi thần kỳ, lấy ra phi thuyền của hai người lạ. Do lúc trước vội vàng di chuyển, nó vẫn chưa được sửa chữa.
"Để tớ lo!" Doraemon nói, lấy Khăn Trùm Thời Gian, phóng to rồi nhẹ nhàng trùm lên phi thuyền. Chỉ đợi một lát, vết vỡ trên phi thuyền lập tức liền lại, khôi phục nguyên dạng sáng bóng.
Bốn người nhìn nhau hào hứng, Suneo nhảy nhót:
"Đi thôi, mau vào xem nào!"
Jaien cười lớn:
"Coi thử trong đó có gì hay không!"
Nhưng rồi cả nhóm cùng đứng khựng lại, nhìn nhau khó xử. Nobita gãi đầu:
"Ơ, khoan đã… lúc trước bọn mình chui vào bằng lỗ thủng mà giờ nó liền lại hết rồi…"
Doraemon nhanh trí, lấy Vòng Xuyên Thấu ra, đặt lên vỏ phi thuyền:
"Không sao, dùng cái này là vào được!"
Cả nhóm nhanh chóng nối đuôi nhau chui vào trong. Không gian bên trong phi thuyền không lớn, chỉ hơn trong một chiếc ô tô một chút, vẫn khá hẹp và chật.
Mọi người quan sát một vòng, bốn bề đều là bảng điều khiển, các phím bấm, đèn nhấp nháy, công tắc… nhưng ngoài ra chẳng thấy gì giống tài liệu hay thông tin manh mối.
Nobita chớp mắt, nảy ý:
"Hay bọn mình thử tìm kiếm khắp nơi xem sao?"
Doraemon đồng ý nhưng cũng lập tức cảnh báo:
"Khoan đã! Nhớ nhé, không được ấn bừa mấy cái phím điều khiển! Chúng ta không biết nó có thể gây ra chuyện gì đâu!"
Jaien gật mạnh:
"Yên tâm đi, tớ không làm bậy đâu!"
Suneo cười khẽ:
"Được rồi mà, bọn tớ hiểu mà!"
Ba cậu bạn tuy tò mò nhưng cũng nghiêm túc nghe lời Doraemon. Cả nhóm bắt đầu chia nhau ra, cẩn thận lục tìm từng ngóc ngách bên trong phi thuyền. Nhưng vì không dám chạm bừa, họ chỉ có thể tìm kiếm ở những góc nhỏ, kết quả là… chẳng phát hiện được gì.
Doraemon cau mày, lẩm bẩm:
"Không ổn rồi… để tìm kỹ hơn, phải dùng cái này thôi."
Nói rồi cậu lôi ra bốn chiếc Kính Lúp Xuyên Thấu, phát cho từng người.
"Cầm lấy, thử xem có gì lạ nằm bên dưới bề mặt mà mắt thường không thấy được không."
"Cầm lấy, dùng cái này xem kỹ xem có gì khả nghi không. Có thể manh mối nằm bên dưới lớp bề mặt mà mắt thường không thấy được."
Cả nhóm nhận kính, lại một lần nữa chia nhau cẩn thận quan sát, lòng thầm hy vọng sẽ sớm tìm ra chút manh mối hữu ích. Nhưng ngoài trừ máy móc, cơ quan, dây nối các loại… thật sự chẳng tìm được thứ gì khác.
Nobita chán nản, cầm kính lắc qua lắc lại trong tay, lẩm bẩm:
"Chẳng có gì cả… nhàm chán thật đấy…"
Vừa nói, cậu vừa lơ đãng múa tay múa chân, không cẩn thận làm rớt kính lúp. Chiếc kính bay vèo một vòng, đập thẳng vào bàn phím điều khiển.
"Tạch! Tạch! Tạch!"
Ngay lập tức, cả phi thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội.
"Aaaaa!!" x4
Cả nhóm hét ầm lên, vội vàng nhảy sang hai bên né tránh, ai nấy bám chặt tường, tránh mấy món máy móc đang di chuyển.
Đợi đến khi mọi thứ dừng hẳn, bốn người ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy căn phòng vốn giống buồng lái nay đã biến thành… một phòng ngủ thoải mái. Phần trần phi thuyền thậm chí còn trở nên trong suốt, nhìn ra bên ngoài có thể thấy cả khung cảnh đại dương mênh mông.
Cả nhóm nhìn nhau.
Jaien gằn giọng: "Nobita!!!"
Suneo nheo mắt cười lạnh:
"Cậu lại gây chuyện nữa rồi…"
Nobita lùi về sau, cười gượng:
"Ê ê… tớ đâu cố ý mà…"
Jaien và Suneo không nói không rằng, đồng loạt nhào tới túm lấy cậu bạn gây họa, bắt đầu… đánh cho một trận ra trò.
Doraemon đứng bên cạnh khuyên can, nhưng giọng có phần yếu ớt hơn mọi khi:
"Thôi mà, nhẹ tay chút đi… Thật ra lần này nguy hiểm thiệt đó, may mà không lỡ ấn nhầm nút tự hủy."
Một lúc sau, Suneo và Jaien khoanh tay, mặt thích chí duỗi người ra ghế nghỉ ngơi, còn Nobita thì ngồi bẹp một chỗ, được Doraemon cẩn thận băng bó trán.
Bất chợt, ánh mắt cả nhóm bị thu hút bởi một món đồ kỳ lạ trong tay Nobita, nó giống như một máy tính bảng hoặc một quyển sách điện tử.
Suneo tò mò nhích lại gần, hỏi:
"Này này, cái gì vậy Nobita? Cậu nhặt ở đâu ra thế?"
Jaien cũng cầm lên, săm soi:
"Ừm… nhìn giống sách đấy, nhưng mà… cũng giống máy nữa. Rốt cuộc là cái gì đây?"
Nobita dụi mắt, lắp bắp:
"Tớ… tớ cũng không biết! Vừa nãy khi mọi thứ rung lắc, nó… nó rơi xuống từ cái ngăn bàn cạnh ghế ấy…"
Doraemon bước tới, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào món đồ:
"Có khi đây là manh mối lớn nhất chúng ta tìm được từ đầu tới giờ đấy, thử mở nó ra xem nào."
Doraemon mày mò một lúc, cuối cùng cũng khởi động được chiếc máy tính bảng kỳ lạ.
Bên cạnh, ba cậu bạn chưa từng thấy qua loại thiết bị nào như vậy, lập tức ngạc nhiên kêu lên:
"Oa, cái gì thế này?!"
"Nhìn như trong phim khoa học viễn tưởng ấy!"
"Trời ơi, Doraemon cậu giỏi thật đó!"
Nhưng rồi, khi Doraemon mở giao diện chính, cả bốn cùng nhìn chằm chằm vào màn hình… tất cả đều ngơ ra. Ngôn ngữ hiển thị trên đó hoàn toàn lạ lẫm, không ai nhận ra được ký tự nào.
Doraemon nhíu mày, nhanh trí lục túi, lấy ra Bánh Mì Phiên Dịch.
"Ăn cái này xong là đọc được thôi."
Cậu bẻ bánh chia cho mọi người, cả nhóm nhai nhồm nhoàm rồi quay lại chăm chú xem màn hình, bắt đầu đọc tìm các thông tin.
Trong khi đó, bên trong Lều Chung Cư, Shizuka đã cẩn thận chuyển hai người đáy biển vào phòng Hajime. Cô nhẹ nhàng tháo mũ giáp trên đầu họ ra, rồi đặt họ lên giường.
Shizuka cũng nhận ra một điểm bất thường:
"Cơ thể họ nhẹ quá."
Với sức của cô, vậy mà lại dễ dàng bế họ như đang nâng một quả bóng nước. Cô tò mò đánh giá kỹ hơn từng người. Bên phải có dáng to con, trông trưởng thành hơn, tóc màu nâu đen; người bên trái thì tóc vàng sáng, dáng người thon gọn, gần như trẻ tuổi hơn.
"Trông giống người bình thường nhỉ... Không biết họ có gì đặc biệt nữa?" Shizuka thì thầm.
Nếu lúc này có Kính Lúp Xuyên Thấu, Shizuka có thể thấy ngay, cấu trúc bên trong cơ thể hai người hoàn toàn vượt ngoài hiểu biết của nhân loại.
Cơ bắp của họ có tính chất đàn hồi cao, xương cốt như chất lỏng phi Newton, chịu càng nhiều áp lực thì càng trở nên chắc chắn. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g không rỗng như con người mà được bó thành từng khối chắc nịch, giảm thiểu tối đa các điểm yếu bên trong.
Shizuka cẩn thận đắp chăn cho hai người, nhẹ nhàng chỉnh lại gối đầu, rồi định ra ngoài để báo tin cho Doraemon và mọi người. Nhưng đúng lúc xoay người, cô bất chợt nghe thấy một tiếng rên rất khẽ.
Cô giật mình quay lại thấy người đáy biển tóc vàng đã tỉnh. Đôi mắt cậu ta, tuy còn mơ hồ, nhưng đã bắt đầu đảo quanh, quan sát căn phòng, rồi cuối cùng dừng lại, tập trung nhìn thẳng vào Shizuka.
Một âm thanh khô khốc phát ra từ miệng cậu ta: "%%$()…"
Shizuka khựng lại, ngơ ngác. Cô không hiểu đối phương vừa nói gì, vội vàng lúng túng đáp:
"Xin lỗi, mình không biết bạn đang nói gì."
Nam nhân tóc vàng im lặng vài giây, rồi lại cố mở miệng. Lần này phát âm đã khác, vẫn là những âm thanh lạ lẫm, hoàn toàn xa lạ với ngôn ngữ Shizuka biết.
Cô bắt đầu lo lắng, nhưng người kia lại không nản, tiếp tục thử thêm vài lần, đổi sang các ngôn ngữ khác nhau mà cậu ta biết.
Cuối cùng, cả hai đều rơi vào im lặng, chỉ nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp.
Nam nhân tóc vàng yếu ớt nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc mũ giáp đặt trên bàn. Cậu ta cố gắng giơ tay lên, run rẩy chỉ về phía đó.
Shizuka thoáng giật mình, nhưng rất nhanh hiểu ý, vội bước lại đưa mũ giáp cho cậu ta. Nam nhân cẩn thận đội mũ lên đầu, ngay lập tức, một tia sáng nhỏ lóe lên nơi kính bảo vệ trước mắt.
Shizuka hơi giật mình, theo bản năng lùi một bước. Cô có cảm giác lạ, như mình đang bị soi xét, bị nhìn xuyên thấu, nhưng không rõ cụ thể là gì.
Một khoảnh khắc sau, nam nhân tóc vàng khẽ thở dốc, rồi lần nữa mở miệng, lần này âm thanh phát ra rõ ràng, chậm rãi, bằng tiếng Anh:
"Where is this?"
Shizuka mở to mắt, nhận ra đây là tiếng Anh. Nhưng cô chỉ biết vài chục từ tiếng Anh thông dụng mà thôi, để giao tiếp rõ ràng thì hoàn toàn không đủ.
Cô lắp bắp, loay hoay tìm từ:
"I… I am… no, this is camp? A… sorry, I don’t speak English. I… am Japanese?"
Cả hai lại nhìn nhau, lần này mang theo chút bất lực lẫn bối rối. Shizuka cảm giác mình cần mau chóng gọi Doraemon tới giúp, trước khi mọi chuyện thành ra khó xử hơn.
Cuối cùng, ngay khi Shizuka vừa bước tới cửa định đi ra gọi Doraemon, giọng nam nhân kia lại vang lên.
Lần này, Shizuka khựng lại, vì tuy âm thanh phát ra vẫn rất mơ hồ, nhưng rõ ràng là tiếng Nhật. Dù phát âm còn lộn xộn, lệch điệu, nghe như ai đó vừa học vừa nói, nhưng đúng là tiếng Nhật.
Cô quay lại, lo lắng:
"Cậu… cậu nói tiếng Nhật à? Nhưng mình không hiểu rõ lắm…"
Nam nhân tóc vàng tựa hồ cũng nhận ra, nhưng không bỏ cuộc. Cậu ta cố gắng nói tiếp, từng câu, từng từ, dù phát âm lẫn từ ngữ đều còn lẫn lộn. Sau một hồi cứ ông nói gà, bà nói vịt, Shizuka bỗng nhận ra phát âm của đối phương đang dần rõ ràng hơn.
Cho đến một khoảnh khắc, giọng cậu vang lên, đã chuẩn mực và rành rọt hơn nhiều:
"Cảm ơn các bạn vì đã cứu tôi và đồng đội."
Shizuka ngạc nhiên, mỉm cười nhẹ nhõm:
"Không có gì, chỉ là bọn mình không biết hai bạn là ai, đến từ đâu…"
Đối phương hơi dừng lại một nhịp, rồi đáp:
"Thật xin lỗi vì không kịp giới thiệu. Tôi tên là Eru, đây là đồng đội của tôi, Erim. Bọn tôi là thành viên Tiểu Đội 7 thuộc Cục Tuần Tra Biển. Chúng tôi là công dân thuộc Liên Bang Mu."
Shizuka thoáng ngẩn người, vừa căng thẳng vừa không hiểu hết những gì mình vừa nghe.
"Liên Bang Mu?"
Cô hơi bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ lễ phép, nghiêm túc cúi đầu:
"Mình là Shizuka, đến từ Nhật Bản, hiện là học sinh tiểu học."
Eru nghe vậy, trong ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ.
Cậu không nghĩ đối phương lại là học sinh. Dù không hoàn toàn hiểu 'tiểu học' trong hệ thống giáo d·ụ·c Nhật Bản là cấp bậc bao nhiêu, nhưng qua cách nói chuyện và biểu cảm non nớt của Shizuka, Eru mơ hồ đoán ra… chắc là một cô bé còn rất nhỏ tuổi.
Giữa lúc Eru và Shizuka lúng túng không biết tiếp tục nói gì, nhóm Nobita cũng vừa trở về. Cả bốn người bước vào, ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng không còn vẻ hớn hở tò mò thường thấy, rõ ràng đã thu thập được không ít thông tin khiến họ lo lắng.
Doraemon liếc nhanh về phía Eru và Erim đang nằm nghỉ, rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho Shizuka:
"Shizuka, ra ngoài một chút, bọn tớ có chuyện cần nói."
Shizuka gật đầu, mỉm cười dịu dàng với Eru:
"Mình ra ngoài một lát nhé, sẽ quay lại ngay thôi."
Eru hơi gật đầu yếu ớt. Dù vẫn còn đầy thắc mắc, cậu không hỏi thêm mà chỉ lặng lẽ quan sát không gian bên trong, cố ghi nhớ chi tiết mọi thứ quanh mình.
Trong phòng trung tâm, nhóm nhanh chóng ngồi xuống, Doraemon cẩn thận lấy ra một món Bảo Bối hình chiếc chụp nhỏ, đặt lên bàn.
"Bảo Bối chặn nghe lén. Giờ chúng ta có thể nói chuyện an toàn."
Shizuka lập tức kể nhanh cho mọi người nghe về thân phận hai người thần bí kia, ít nhất là theo lời giới thiệu của Eru. Nói đến đây, cô thoáng ngập ngừng, vì chính cô cũng không hiểu rõ lắm những điều vừa nghe.
Doraemon gật đầu, giọng nghiêm túc:
"Bọn tớ đã tra được kha khá thông tin từ thiết bị trên phi thuyền của họ. Liên Bang Mu thực ra là một nền văn minh cực kỳ lâu đời dưới đáy biển, ghi chép lịch sử phát triển của họ kéo dài hàng triệu năm trước."
Doraemon dừng lại một chút, liếc nhìn các bạn rồi nói tiếp:
"Họ từng có giai đoạn nổi lên giao lưu với các nền văn minh trên đất liền, nhưng rồi nhận ra bản chất tranh giành, chinh phục và gây hấn của thế giới bề mặt. Thế là họ rút lui, trở về nơi đáy biển, để lại những truyền thuyết nổi tiếng mà chúng ta biết ngày nay như lục địa Mu bị nhấn chìm."
Suneo chen vào, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc:
"Không ngờ mấy câu chuyện truyền thuyết đó lại là thật!"
Shizuka không hiểu, lo lắng hỏi:
"Vậy công nghệ của họ hẳn là rất mạnh. Nhưng nếu thật sự như vậy, tại sao họ lại b·ị t·ruy s·át? Ai có thể đuổi g·iết được họ chứ?"
Doraemon gật đầu, chậm rãi giải thích:
"Liên Bang Mu quả thật sở hữu rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, vượt xa các nền văn minh nhân loại hiện tại. Nhưng vì một số sự cố đau thương trong quá khứ mà bọn tớ đọc được từ dữ liệu trên phi thuyền, họ bắt đầu tự hạn chế bản thân, tránh l·ạm d·ụng công nghệ. Hiện tại, họ sinh hoạt, văn hóa thì giống như thời trung cổ nhưng thể chế chính trị, giáo d·ụ·c, y tế, công cụ sản xuất, xây dựng, phương tiện đi lại thì lại hiện đại đến không tưởng."
"Điểm nổi bật nhất của họ là công nghệ cải tạo vật liệu, gia tăng sức đề kháng và khả năng thích nghi. Đại khái, giống như hiệu ứng từ Đèn Pin Thích Nghi của tớ, nhưng ở cấp độ yếu hơn."
Cả nhóm trầm mặc. Thông tin này vừa khiến họ phấn khích, vừa khiến họ cảm thấy áp lực. Một nền văn minh siêu tiên tiến dưới đáy biển, sống tách biệt khỏi thế giới mặt đất hàng triệu năm, giờ đây lại bất ngờ xuất hiện trước mặt họ… mọi thứ thật sự vượt xa sức tưởng tượng.
Doraemon gật đầu chậm rãi, giọng nặng nề:
"Về phần phe đang t·ruy s·át đối phương, chuyện này phải nói đến một nền văn minh đáy biển khác - Atlantis."
Doraemon tiếp tục:
"Atlantis cũng là một nền văn minh hiện đại, không hề kém cạnh Liên Bang Mu, nhưng khác ở chỗ… nó cực kỳ hiếu chiến. Trong lịch sử, Atlantis từng không ít lần t·ấn c·ông các nền văn minh xung quanh, thậm chí mưu tính thôn tính cả mặt đất. Nhưng may mắn là, trong một lần thử nghiệm v·ũ k·hí, chính Atlantis đã tự hủy diệt phần lớn bản thân."
Jaien siết chặt nắm tay:
"Đám cá máy tụi mình thấy trước đó, chính là Cá Quỷ, một loại robot tuần tra của Atlantis, được điều khiển từ xa bởi cỗ máy chủ mang tên Poseidon."
Nói đến đây, sắc mặt cả nhóm đồng loạt trở nên trầm xuống.
Shizuka vẫn chưa hiểu, vừa định mở miệng hỏi thì Suneo đã nhanh miệng nói luôn:
"Cỗ máy chủ này được lập trình để tự động phản công chống trả bất cứ thứ gì xâm nhập lãnh địa của nó, bất kể lý do. Theo thông báo mới nhất từ phía Liên Bang Mu, các trận đ·ộng đ·ất gần đây có thể đã khiến hệ thống đó lầm tưởng bị t·ấn c·ông… và nếu vậy, nó sẵn sàng phản công toàn diện."
Nobita há hốc mồm:
"Phản công toàn diện… tức là…?"
Doraemon hạ giọng, mắt nhìn nghiêm túc: "Đến lúc đó, cả trái đất sẽ bị oanh tạc hủy diệt."
Shizuka hoảng hốt, không kìm được mà bật kêu:
"Cái gì?! Không đúng… nếu là vậy, sao Liên Bang Mu không tiêu diệt tàn tích còn sót lại của Atlantis từ trước chứ?!"
Jaien gằn giọng, khoanh tay:
"Đó là bởi vì hệ thống phòng ngự của Atlantis quá mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì bay hoặc bơi qua lãnh địa của nó đều bị phát hiện và lập tức bị hủy diệt. Liên Bang Mu hiện tại hoàn toàn không có cách nào lén vào."
Nobita rụt cổ lại, giọng run run nói tiếp:
"Nhưng mọi chuyện nguy hiểm chưa dừng lại ở đây đâu. Gần đây, qua các báo cáo điều tra mới nhất, Liên Bang Mu phát hiện có một nền văn minh nào đó đã chiếm giữ được tàn tích của Atlantis."
Nobita nuốt nước bọt, cố gắng nói tiếp:
"Họ không có quá nhiều thông tin về văn minh này, chỉ biết bọn họ đã lợi dụng công nghệ di chuyển trong lòng đất, bí mật đột nhập và khống chế lại máy chủ Poseidon. Eru cùng các đồng đội của cậu ấy chính là được phái đi để do thám, thu thập thông tin về nhóm này, cũng như tìm hiểu mục tiêu thật sự của họ. Nhưng chẳng may, trên đường đi, họ bị đám Cá Quỷ phát hiện và t·ruy s·át, cuối cùng trốn chạy thì đâm sầm vào bọn mình."
Doraemon gật đầu bổ sung, giọng trầm thấp:
"Hiện tại vẫn chưa rõ, việc này là do máy chủ Poseidon tự ý hành động, hay là do chính văn minh chiếm cứ nó ra lệnh. Nhưng nếu là cái sau… rất có thể bọn họ đang muốn bước tiếp con đường của Atlantis, đi chinh phạt và thôn tính các nền văn minh yếu hơn."
Trong khoảnh khắc, căn phòng chìm vào yên lặng. Cả nhóm ai nấy đều cúi đầu, sắc mặt căng thẳng.
Shizuka lo lắng siết chặt tay:
"Nhưng… nếu thật sự là như vậy… bọn mình có thể làm được gì? Đây là chuyện giữa các nền văn minh, còn bọn mình chỉ là…"
Suneo lẩm bẩm, giọng nặng nề:
"… chỉ là một nhóm nhóc tiểu học, sức mạnh cá nhân chẳng là gì."
Jaien nắm chặt nắm đấm, cắn răng:
"Nhưng lẽ nào… bọn mình cứ ngồi yên nhìn chuyện này xảy ra sao?! Lỡ đâu bọn họ t·ấn c·ông lên mặt đất thì sao!!"
Doraemon cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên:
"Ít nhất, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu có cách nào giúp đỡ… bọn mình nhất định phải thử."
Cả nhóm nhìn nhau, rồi từng người một gật đầu thật chậm, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.
Lúc này, một âm thanh vang lên sau lưng, cả nhóm giật mình quay lại.
Eru đã đi ra ngoài từ lúc nào không hay, lặng lẽ lắng nghe họ bàn bạc. Cậu nhìn cả nhóm, gật đầu nhẹ:
"Thật xin lỗi, đã cắt ngang cuộc trò chuyện của các bạn nhưng chúng tôi cần trở về Liên Bang Mu ngay bây giờ."
Suneo lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Eru hơi chần chừ, nhưng nghĩ đến những gì nhóm bạn vừa bàn với nhau, cậu vẫn quyết định nói thật:
"Liên Bang Mu đang bị t·ấn c·ông. Hiện tại đã có không ít t·hương v·ong xảy ra."
Cả nhóm đồng loạt giật mình, Nobita thốt lên:
"Cái gì?! Là do cái văn minh đã chiếm Atlantis kia làm sao?!"
Eru lắc đầu, giọng nghiêm túc:
"Hiện tại, phía chúng tôi vẫn chưa thể xác định. Đáy biển tồn tại rất nhiều nền văn minh khác nhau, trong đó chỉ riêng những nền văn minh có đủ khả năng t·ấn c·ông chúng tôi đã có tới bốn mươi cái tên."
Suneo kinh hãi kêu lên: "Nhiều vậy sao?!"
Nhận thấy mọi người có vẻ hiểu lầm, Eru vội giải thích:
"Chúng tôi không phải kiểu thích gây thù oán đâu. Danh sách bốn mươi cái tên này chỉ là để đề phòng mà thôi, vì tất cả bọn họ đều biết chính xác vị trí của chúng tôi, nên chúng tôi không thể loại trừ khả năng nào cả."
Jaien vội đứng dậy, hơi chần chừ một chút rồi nói:
"Bọn tôi… có thể giúp được gì không?"
Eru nhìn gương mặt của từng người, chỉ là mấy đứa trẻ con, non nớt và bé nhỏ, nhưng ánh mắt lại mang theo sự kiên định khó tin.
Cậu khẽ mỉm cười, lắc đầu dứt khoát:
"Không. Như các bạn đã nói, đây là chuyện giữa các nền văn minh của chúng tôi. Các bạn không cần xen vào."
Cả nhóm trầm mặc, cuối cùng vẫn đành nhìn Eru cùng Erim, dù chưa hoàn toàn hồi phục, rời đi một mình.
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Nobita cúi đầu, giọng đầy ngập ngừng:
"Bọn mình… nên làm gì tiếp theo đây?"
Những người khác cũng cảm thấy khó chịu, không ai trả lời, chỉ nhìn xuống đất.
Cuối cùng, Nobita ngẩng lên, lần nữa mở miệng, giọng nhỏ nhưng kiên định:
"Nếu không… tụi mình đến Atlantis thử xem? Dù sao vị trí của nó cũng là nơi mà tụi mình đã định sẵn sẽ tới mà."
Cả đám nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt như sáng bừng.