Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Thư mời (3).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Thư mời (3).


Nhưng cũng có những đứa trẻ chỉ vừa lên bảy, lên tám, đã có khả năng t·hiêu r·ụi cả một tòa thành chỉ bằng cái phẩy tay.

Bởi tận cùng của ma thuật –

"Vì cái gì…? Cha đỡ đầu?!!"

Ma lực tràn ra khắp không gian, lan rộng như s·óng t·hần, thấm vào từng ngóc ngách của thế giới t·ử v·ong này.

Lần đầu tiên, ngọn lửa trong hốc mắt thần khẽ dao động.

Nếu mọi khổ đau ấy đều đã được định sẵn, vậy thì tất cả những nỗ lực vùng vẫy, tất cả những giãy giụa của hắn suốt bao năm…

Hắn chỉ thấy những khả năng đan xen như vô vàn nhánh cây tỏa ra bốn phương tám hướng. Những con đường có thể thay đổi, những tương lai không ngừng biến hóa.

Nghe đây lời cuối cùng của kẻ đã thấy trước và sau màn sương."

Hắn đi thẳng về phía sâu nhất của lâu đài, nơi mọi thứ dường như càng lúc càng chìm sâu vào hàn khí và t·ử v·ong.

Không vì đất là Hufflepuff.

Ngai vàng được tạo thành từ vô số hài cốt, xương người, xương thú và cả những sinh linh mà hắn chưa từng biết đến. Chúng đan xen vào nhau, tạo nên một thứ quyền uy đến rợn người, như thể tất cả sự sống cuối cùng đều quy về nơi này, hóa thành bậc thang tôn lên c·ái c·hết.

Bọn họ vừa sinh ra đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi và sự tàn bạo của người bình thường - những kẻ nhìn ma thuật như tà ác và bất hạnh.

Ma thuật chỉ phục kẻ dám tin điều mình nghĩ.

Và sau cùng, họ phải đối mặt với chính mình - với sự vô tri khi chạm đến những cấm kỵ, với lòng tham muốn quyền lực không điểm dừng, với cơn phẫn nộ có thể khiến chính đôi tay mình nhuốm máu những người vô tội.

Là duy ta pháp, tâm tưởng sự thành."

Hắn đã vượt qua ranh giới giữa hai cõi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đời hắn đắm chìm trong ma thuật, lao đầu vào những lời tiên tri, trở thành người mạnh nhất trong những kẻ nhìn thấu tương lai…

Phía dưới là mặt đất hoang vu, cằn cỗi, chỉ có đá khô cùng bụi cát xám xịt, tràn ngập khí tức c·hết chóc. Phía trên là bầu trời xanh đen tĩnh lặng, không có mặt trăng, không có sao, chỉ có một khoảng không vô tận như nuốt chửng tất cả.

Hay đúng hơn, hắn đã không còn kịp để khóc.

"Nếu vận mệnh đã tuyên bố rằng ta sẽ c·hết… Vậy thì vì cái gì ta phải phản kháng?"

Lửa cháy nơi đồng hoang, rắn trườn dưới cỏ,

Không phục vương miện bạc.

Những lời nói ấy bình thản, không mang theo sát ý, không có chút oán hận, thậm chí phảng phất chút ôn hòa.

Khoảnh khắc ấy, Tử Thần lần đầu tiên hiểu rõ.

Kể từ khoảnh khắc ấy, cả cuộc đời hắn là một chuỗi ngày dài đằng đẵng không ngừng khống chế và áp chế ma lực của chính mình.

"Người c·hết là không thể phục sinh, đây là quy tắc của thế giới."

Giọng thần khẽ vang lên, nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều như mang theo ngàn năm t·ang t·hương.

Không phục những trang sách cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả bốn ngẩng đầu, nhưng người khoác áo choàng vẫn ngồi đó, lặng lẽ như một phần của bóng tối.

Salazar Slytherin trầm mặc một lát, đôi mắt vàng lạnh thoáng hiện lên chút phức tạp. Giọng hắn vang lên chậm rãi, mỗi từ đều nặng như đá tảng:

Không vì lửa là Gryffindor.

Chẳng lẽ chỉ là trò cười?

"Nếu ngài c·hết… ta sẽ thay ngài báo thù." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại là một nụ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngài đã tặng cho chúng ta những lời tiên tri, vậy hôm nay, chúng ta cũng có những lời dành tặng ngài."

"Altheris, con bất hạnh không phải do ta gây ra. Từ rất lâu về trước, ta đã từng tự hỏi… liệu có một ngày nào đó, ta cũng sẽ c·hết hay không. Và rồi, ta đã tiên đoán thấy tương lai… rằng con sẽ là người g·iết ta. Chính vì vậy, ta đã tò mò tìm đến con."

Bọn họ chỉ có thể tiễn hắn bằng những lời nói cuối cùng, vừa là hứa hẹn, vừa là lời tiễn biệt.

Kẻ cầm chìa khóa, sẽ mãi đứng trước cửa.

Ngọn lửa trong đôi mắt hắn bùng lên dữ dội, cháy rực như muốn thiêu đốt cả thế giới.

Cả bốn người, những người sáng lập ngôi trường, lặng người.

"Ma thuật không phục ngọn kiếm.

Cầu xin Tử Thần đứng lên cùng hắn, phản kháng vận mệnh, thay vì ngồi đó chờ đợi c·ái c·hết đã được định sẵn.

Là gió cuốn khi tay vung lên.

Giọng nói của thần không khô khốc như tưởng tượng, mà mang theo sự bình thản, dịu dàng, như một người đã chứng kiến quá nhiều luân hồi sinh tử, như một bậc trưởng bối đang nhắn nhủ với hậu bối của mình.

Dám biến không thành có.

Rằng c·ái c·hết của thần đã định sẵn là do chính tay hắn thực hiện.

Khoảnh khắc đó, những ký ức tưởng đã mục nát cùng thời gian như sống dậy. Cái tên đó, đã bao lâu rồi hắn không gọi?

"Ma thuật là bút, không phải sợi xích.

Dạy chúng cầm kiếm, nhưng cũng dạy chúng biết buông tay.

Giọng nói của hắn lúc này nhẹ hơn, như đang cất lên một chân lý thuần túy, giản đơn, nhưng cũng là thứ mà bao thế hệ phù thủy đã lãng quên.

Hắn đến đây… để gặp thần.

Lửng sẽ giữ vững đất đai, nhưng ai nhắc nó rời bước khi giông bão đến?

Đừng để chúng tìm kiếm thanh kiếm, vương miện, kho báu hay bí lục."

Đừng để ánh sáng tri thức làm lóa mắt, quên nhìn dưới chân.

Kẻ kiếm tìm sự hoàn hảo, sẽ chỉ thấy đôi tay rỗng không.

Hắn đang cầu khẩn.

Lấp ló giữa những lùm cây là những bóng ma nhợt nhạt, mơ hồ trôi nổi, không có hình dạng rõ ràng. Chúng lững lờ như tàn tích của những linh hồn lạc lối, vất vưởng nơi đây qua vô tận năm tháng, chẳng có điểm khởi đầu cũng chẳng tìm thấy điểm kết thúc.

Là một dị vật chưa từng có trong lịch sử.

Dù chỉ một chút, dù chỉ một tia hy vọng… hắn muốn Tử Thần vùng lên chống lại thứ gọi là số phận ấy.

Helga Hufflepuff không giấu được vẻ đau buồn, bàn tay nàng siết chặt mép váy vàng như muốn níu giữ điều gì đó đang dần rời xa. Giọng nàng khẽ run, nhưng ánh mắt lại mang theo sự kiên định của kẻ luôn tin vào những điều tốt đẹp nhất:

Dạy chúng không cúi đầu trước định mệnh,

Cuối cùng, Godric Gryffindor bật cười lớn, như để xua tan bầu không khí nặng nề đang bao trùm khắp căn phòng. Nhưng trong ánh mắt đỏ thẫm của ông, lại ánh lên sự phẫn nộ và bi thương khó che giấu:

Thế nhưng, giờ phút này, khi so sánh lượng ma lực ấy với Altheris trước mặt…

Hắn là một lỗ hổng của thế giới.

Thần biết rõ ma lực của mình đến từ đâu, từ hàng trăm triệu phù thủy, từ vô số ma pháp sinh vật, từ những sinh linh đã từng sử dụng ma thuật trước khi gục ngã dưới tay c·ái c·hết. Đó là sức mạnh tích tụ từ thời đại này qua thời đại khác, là sức mạnh của cả thế giới ma thuật.

Altheris biết, hắn đã đến đúng nơi.

Tử Thần lặng người.

Altheris thầm nghĩ, là một thời đại mà phù thủy mạnh yếu cách biệt như vực thẳm. Có những kẻ hơn trăm tuổi vẫn chẳng thể làm được gì, thậm chí còn chẳng chống lại nổi một nhóm người bình thường được trang bị giáo mác.

Đây là cuộc chiến… không đơn thuần là sức mạnh.

Họ phải giao tranh với những sinh vật ma pháp khát máu, những kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, coi con người chỉ là con mồi yếu đuối để săn đuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi, một nỗi sợ đến từ tận sâu trong linh hồn, đi kèm theo đó là sự khô khốc, hoang mang, khó tin, trộn lẫn với hi vọng mỏng manh mà hắn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ chạm tới được.

Dám bước qua c·ái c·hết để viết lại sự sống."

Tòa lâu đài ấy như được đúc nên từ ánh sáng trắng lấp lánh, nhưng ánh sáng ấy không mang lại hơi ấm, mà tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, tĩnh mịch.

"Cần gì chứ…"

Altheris không chỉ đơn thuần là kẻ mạnh nhất trong thời đại này.

Ngày hắn thức tỉnh ma lực, thứ đầu tiên hắn làm… là vô tình g·iết c·hết chính gia đình mình.

Máu không chảy.

Họ phải đấu trí, đấu lực với chính đồng loại - những phù thủy khác. Mâu thuẫn giữa gia tộc, xung đột giữa phe phái, cái tôi kiêu ngạo chia cắt những kẻ mang trong mình cùng một dòng máu ma thuật.

Để cầu xin câu trả lời cho câu hỏi mà cả đời hắn chưa từng buông bỏ, một câu hỏi hắn đã theo đuổi từ ngày những người thân đầu tiên hóa thành tro bụi trong vòng tay mình.

"Tử vong là không thể ngăn cản, nhưng… nó có thể bị lừa gạt."

Mà là cuộc chiến về ý chí giữa hai kẻ đã đi đến tận cùng con đường sinh tử.

Khi đôi mắt mở ra lần nữa, hắn đã đứng ở một thế giới hoàn toàn khác.

"Dạy chúng cách thấy lối đi khi bóng tối phủ xuống.

Đó là hình dạng quen thuộc của Tử Thần, như trong mọi truyền thuyết, như những câu chuyện mà bao đời nay nhân loại vẫn kể cho nhau nghe vào những đêm đông rét mướt.

"Sư tử sẽ lao vào lửa, nhưng ai sẽ dập tắt lửa khi cỏ đã cháy?

Xoẹt!

Từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ muốn g·iết ai.

"Là ngọn lửa cháy theo ý chí,

Đó là những điều mà Altheris đã trải qua, đã thấy, đã khắc sâu trong tâm khảm suốt những năm tháng dài bất tận.

"Ma thuật là duy tâm, là tự do, là vượt lên tất thảy.

Tử Thần lặng lẽ nhìn hắn, rồi cất giọng.

Các ngươi để lại ý chí, để lại tự do.

Nhưng chính hắn, có lẽ sẽ không có cơ hội đứng ở phía cuối con đường đó, nhìn họ giương cao lá cờ chiến thắng.

Đại bàng sẽ bay về phía mặt trời, nhưng ai kéo nó xuống khi gió thành lưỡi dao?

Đại bàng sải cánh v·út trời cao, lửng lặng lẽ giữ đất lành giữa ruộng đồng.

Âm thanh ấy khiến cả bốn người bất giác ngồi thẳng dậy. Trong lòng họ dâng lên thứ cảm giác kỳ lạ, như thể những gì được nói ra lúc này sẽ vượt lên trên cả những tiên tri về vận mệnh nhà trường, vượt qua số phận từng cá nhân… mà chạm đến bản chất thực sự của phép thuật, của thế giới họ đang sống.

Những câu nói ấy như xuyên qua thời gian, soi chiếu tương lai, cảnh báo họ về cái ngày mà ngôi trường, biểu tượng của đoàn kết, sẽ chia cắt thành những mảnh vỡ, mỗi nhà tự giam mình trong sự kiêu hãnh riêng biệt.

Tử Thần vẫn điềm nhiên, ánh mắt xanh trong hốc mắt trống rỗng càng bừng sáng:

"Cuối cùng, hỡi những người đặt viên đá đầu tiên,

Altheris tâm hồn chấn động.

Khắp bốn phía, những cột cây khô héo quắt lại, trên đó là những bộ xương thú treo lơ lửng như cờ hiệu của t·ử v·ong. Xen lẫn giữa chúng là những thân cây c·hết chóc mọc lên từ đất nứt nẻ, thân gỗ khô cong, rễ tua tủa như những bàn tay vươn ra từ địa ngục.

Rắn sẽ trườn đi trong bóng tối, nhưng ai giữ nó khỏi siết chặt đồng loại?

Thế nhưng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gọi là "vận mệnh định sẵn".

Thế nhưng, trên gương mặt Altheris…

Nhìn bốn người trước mặt, hắn biết… Họ rồi sẽ vượt qua tất cả.

Kẻ ôm giữ vật cuối cùng, sẽ chỉ nắm trong tay tro tàn.

Hắn chỉ muốn bảo vệ những người xung quanh mình.

Lại là vận mệnh… Cái thứ mà hắn ghê tởm nhất.

Chúng được phép sai, được phép ngã,

Ngươi giữ cúp, cúp sẽ rơi.

Ngay sau đó, bóng đen của thần lóe lên, lướt qua hư không, xuất hiện ngay trước mặt Altheris.

Người con gái hắn yêu tha thiết, từng nghĩ sẽ nắm tay nàng đến cuối cuộc đời, cuối cùng chỉ còn lại một mảng máu đỏ thẫm vương trên nền đất lạnh.

Nhưng con đường ấy không phải là con đường cứu rỗi, mà là con đường ngập tràn c·ái c·hết.

"Đừng để tường thành giam cầm trí tuệ.

Các ngươi xây bốn nhà, nhưng đừng để bốn bức tường c·hôn v·ùi tâm trí bọn trẻ."

"Ngươi không phải kẻ đầu tiên tìm đến đây, Altheris. Ngươi đến đây để tìm câu trả lời, nhưng câu trả lời ấy rất đơn giản. Hãy g·iết ta, thay thế ta, và ngươi sẽ đạt được tất cả những gì mình mong muốn."

Ma lực trên người hắn phun trào, nồng nặc đến cực điểm, không còn là dòng chảy bình thường nữa, mà hóa thành một cột sáng đen nhánh xuyên thẳng lên bầu trời.

Là vén màn quá khứ, là bước qua tương lai,

Khoảnh khắc đó, ngay cả hiện thế, thế giới của kẻ sống, cũng rung động theo, như thể tấm màn ngăn cách giữa sự sống và c·ái c·hết đã bị chạm đến.

Altheris Dumbledore lần cuối cùng lặng lẽ đánh giá cả bốn người trước mặt. Trong ánh nhìn sâu thẳm của hắn, vừa có sự ngưỡng mộ, vừa có chút tiếc nuối, lại đượm thêm cảm giác của một kẻ đang tiễn biệt những hạt giống hy vọng, biết rằng có lẽ bản thân sẽ không bao giờ được thấy chúng nở hoa.

Ngày đó, Altheris không khóc.

"Đừng để bọn trẻ theo dấu chân các ngươi.

Hắn hướng mắt về phía xa, nơi thấp thoáng giữa làn sương đen là một tòa lâu đài kỳ dị.

Nếu vậy… những bi kịch hắn từng trải qua, những mất mát đã dày vò hắn suốt mấy chục năm qua… chẳng lẽ cũng là vận mệnh đã an bài?

Bước qua hành lang dài lạnh lẽo, Altheris Dumbledore không buồn liếc mắt tới những bóng đen lặng lẽ đứng hai bên, những thủ vệ với hình hài xương khô khoác trên mình giáp trụ đã mục nát. Chúng bất động như những pho tượng, nhưng từ tận sâu trong những hốc mắt trống rỗng vẫn âm ỉ ánh lên tia sáng tàn lụi.

Cuối cùng, hắn dừng bước trước đại điện u ám, nơi thần đang ngự trên ngai vàng.

Hắn đã hại c·hết không biết bao nhiêu người.

Lưỡi hái sáng ngời vung xuống, vạch ra một đường cong hoàn mỹ, xuyên qua cổ hắn.

Đó là nơi Tử Thần ngự trị.

Phép thuật bộc phát, cha mẹ hắn hóa thành tro tàn trong tích tắc, ông bà hắn bị c·hôn v·ùi dưới đ·ống đ·ổ n·át, còn anh chị em… tan thành sương máu, vĩnh viễn không còn dấu vết trên đời.

Nhưng Tử Thần chỉ nhìn hắn, trong đôi mắt xanh thẳm, ánh lửa phảng phất một nỗi mệt mỏi vô tận.

Đừng để lòng nhân từ níu lại những bước phải đi."

Trên đường bay, cả thân thể hắn bỗng dấy lên ngọn lửa trắng chói lòa, thiêu đốt chính bản thân mình. Đó là ngọn lửa của Niết Bàn, là dấu hiệu của sự tái sinh, nhưng đồng thời cũng là một nghi thức để bước qua ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết, để tiến vào quốc độ chỉ dành cho n·gười đ·ã k·huất.

Là dẫm lên đất trời bốn cõi, nhưng vẫn đứng giữa chính mình.

Bọn họ biết hắn muốn đi đâu, muốn làm gì. Chính vì hiểu rõ, bọn họ lại càng không tin hắn có thể sống sót trở về.

Altheris bật cười, nhưng là tiếng cười méo mó, chất chứa điên cuồng, cay đắng và tuyệt vọng.

Dạy chúng vẽ ra con đường giữa mù sương.

Tâm trí là đôi cánh, không phải lồng son.

Dạy chúng đọc sách, nhưng cũng dạy chúng đốt sách khi cần.

không có xiềng xích, chỉ có tâm ý của kẻ thi triển."

Hắn không phải đang đe dọa.

Rowena Ravenclaw là người mở lời trước. Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm như nhìn xuyên qua hắn, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn bao giờ hết:

Ngôi làng nơi hắn sinh ra và lớn lên, nơi hắn từng nghĩ rằng dù đi đâu cũng sẽ quay trở về, đã bị chính ma lực hắn phát tán san bằng chỉ trong một đêm. Ba mươi năm sống ở đó, rồi chính tay hắn biến nó thành bình địa.

Không ai ngăn cản hắn cũng không ai cầu mong hắn quay lại.

Khoảnh khắc đó, cả vùng không gian chấn động kịch liệt, bầu trời trên cao như bị xé rách, mặt đất rung chuyển, mọi thứ xung quanh trở nên vặn vẹo như thể thực tại không còn chịu nổi sức ép của thứ sức mạnh khủng kh·iếp ấy.

Những lời đó không còn chỉ là tiên tri nữa.

Chỉ vì có kẻ đứng đó, tin rằng chúng sẽ đến.”

"Kẻ theo đuổi lời tiên tri, cuối cùng chỉ thấy hư vô.

Là dòng nước đổi dòng theo tâm tưởng,

Thân thể hắn dần hóa thành một luồng sáng bạc, rồi ngưng tụ thành hình dáng một con phượng hoàng trắng rực rỡ. Đôi cánh vẫy nhẹ, bốc lên cao, hướng về phía chân trời xa xăm.

Ý chí của hắn - ý chí đã bị vùi dập, đã từng sụp đổ, nhưng rồi lại đứng lên qua vô số đau khổ - một lần nữa bùng cháy mạnh mẽ.

Nhưng Altheris cảm nhận được rõ ràng, t·ử v·ong đã lan tràn vào trong cơ thể hắn.

Hắn biết rất rõ, những con người này rồi sẽ trở thành bốn cái tên bất hủ trong lịch sử giới phù thủy, là những người mở ra kỷ nguyên giáo d·ụ·c và đoàn kết.

Altheris đứng đó, mắt hắn đỏ lên, ánh nhìn vừa lạnh lùng vừa xen lẫn cầu xin.

Và cứ như thế…

Không vì nước là Slytherin.

Bạn bè hắn từng thề sống c·hết có nhau, rồi cũng lần lượt gục ngã dưới dòng xoáy của những cơn bùng phát ma thuật mất kiểm soát.

Cái c·hết như một thứ c·hất đ·ộc lạnh lẽo, bắt đầu ngấm dần từ cổ xuống, từng chút từng chút một ăn mòn mọi tế bào, mọi thớ thịt, thậm chí cả linh hồn của hắn.

Nhưng, hỡi những kẻ đặt viên đá đầu tiên,

Không phục chiếc cúp vàng.

Hắn quan sát bốn người và bốn người cũng đang âm thầm quan sát hắn.

Altheris không dừng lại.

Ngươi cầm kiếm, kiếm sẽ gãy.

Altheris Dumbledore là hiện thân của bất hạnh trong thời đại này, nhưng đồng thời, hắn cũng không phải là kẻ duy nhất chịu nỗi đau đó. Hắn chỉ là một ví dụ điển hình, một mảnh ghép giữa vô số bi kịch mà thời đại phù thủy hỗn loạn này đã sinh ra.

Đó là di ngôn.

Thần phát hiện ra rằng, tổng lượng ma lực của chính mình, thậm chí còn chưa bằng một phần trăm của kẻ đứng đó.

Giọng nói của hắn không còn là những câu nhắc nhở cá nhân từng người nữa, mà như khắc lên đá, chạm vào không gian, để lại dấu ấn vĩnh cửu cho những ai sẽ đến sau.

Nhưng kết quả, hắn chưa từng bảo vệ được bất kỳ ai.

Altheris Dumbledore khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa lướt qua bốn người học trò mà hắn xem như con cái của mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn không nói gì thêm, bởi tất cả lời từ biệt đều đã được khắc ghi trong tim họ.

Các ngươi không để lại tường gạch, không để lại ngai vàng.

Không còn kìm nén, cũng chẳng còn buông xuôi, cảm xúc tích tụ suốt mấy chục năm qua của Altheris như đập vỡ xiềng xích, bùng nổ thành ngọn sóng dữ dội.

Hoặc đúng hơn… là nơi khái niệm "Tử Vong" tụ hợp, là bản thể của c·ái c·hết, là kẻ nắm giữ vòng tuần hoàn của sự sống và diệt vong trên khắp thế gian.

Chương 87: Thư mời (3).

Tất cả bọn họ đều hiểu.

Giọng hắn khàn đặc, có chút vỡ vụn, như thể mỗi chữ thốt ra đều là kết quả của sự giằng xé nội tâm:

Không ai dám thở mạnh.

Nhớ lấy, hoàn hảo là không hoàn hảo.

Đây không còn là sức mạnh của phù thủy thông thường, mà là ma lực đủ khả năng vặn vẹo quy tắc thế giới, đủ sức viết lại những chân lý đã tồn tại từ thuở sơ khai.

Nhưng cũng chính vì hiểu rõ, không ai trong số họ có tư cách khuyên hắn đừng đi.

Tử Thần khẽ nâng tay sờ lên ngai vàng làm từ xương trắng, vuốt ve nó như đang chạm vào một vật đã đồng hành cùng mình qua vô số năm tháng.

Đứa con trai duy nhất mà hắn có, niềm hy vọng để hắn chuộc lại những lỗi lầm, đ·ã c·hết trước mắt hắn, trong một khoảnh khắc hắn tưởng mình đã kiểm soát được tất cả.

Thời đại này…

Altheris hít sâu một hơi, gắng kìm nén cảm xúc cuộn trào. Giọng nói hắn bỗng chốc trở nên lạnh như băng:

Rowena khẽ run lên. Godric siết chặt chuôi kiếm. Helga nhắm mắt lại. Salazar hơi cúi đầu.

Giọng hắn mỗi lúc một xa hơn, nhưng cũng khắc sâu hơn vào từng ngóc ngách của căn phòng, vào từng nếp gấp trong tâm trí những người đang ngồi lắng nghe.

"Vì cái gì… không g·iết ta?"

Đừng để huyết thống trói buộc chân tay.

Ngọn lửa trắng rực cháy, kéo theo bóng dáng phượng hoàng lướt qua bầu trời như một viên sao băng chói sáng trong đêm đen, xé toạc màn trời rồi dần tan biến vào hư không.

Không có thứ gì là cố định, không có thứ gì là bất biến.

Là thứ đã vượt khỏi mọi quy tắc mà thần vẫn tuân theo.

Dạy chúng làm vua, nhưng cũng dạy chúng biết cúi đầu.

Thân là học trò của hắn, họ hiểu rất rõ con người ấy, hiểu về câu chuyện của hắn, về những đau khổ chồng chất mà hắn chưa từng một lần gọi thành tên.

Ngươi giữ sách, sách sẽ hóa tro.

"Bốn tháp dựng lên, một cánh cửa mở lối.

Đừng để ngọn cờ dũng cảm t·hiêu r·ụi con đường về.

Phù thủy sống trong thời đại này, không có lấy một ngày yên bình.

Thế mà giờ đây, Tử Thần lại nói với hắn rằng tất cả đều đã được viết sẵn từ trước.

Dạy chúng giữ báu vật, nhưng cũng dạy chúng biết ném nó vào lửa để tìm điều cao hơn."

Thần ngồi đó.

Thứ duy nhất còn sót lại… là chính hắn, cùng với những nấm mồ hắn tự tay đắp lên.

Là một bộ xương khô khoác tấm áo choàng đen tả tơi, trên tay trái cầm lưỡi hái sắc lạnh, tay phải giữ đèn lồng u ám.

Trên những bức tường sáng ngời đó, thỉnh thoảng lại lướt qua những vệt đen u ám, như thể tử khí len lỏi giữa ánh sáng thuần khiết, khiến toàn bộ khung cảnh vừa thiêng liêng, vừa bi ai, vừa cao thượng, lại vừa tuyệt vọng.

Tuần hoàn nối tiếp tuần hoàn.

Mà giơ tay lên viết lại nó."

Vì chỉ khi đứng lên, chúng mới thấy mình lớn hơn trước đó."

Ngươi đội vương miện, vương miện sẽ nặng trĩu.

Không vì gió là Ravenclaw.

Dám lấy hư làm thực.

Đây là lựa chọn của hắn, cũng là con đường mà hắn đã bước đi suốt cả cuộc đời - con đường hắn đã sớm biết chỉ có thể dẫn đến một kết cục duy nhất.

Thế nhưng, dù mang dáng hình của c·ái c·hết, thần không toát lên vẻ dữ tợn hay oán độc. Ngược lại, từ hốc mắt đen sâu thẳm của thần, hai ngọn lửa xanh lam lóe lên rồi bùng cháy, soi rọi khoảng không xung quanh bằng thứ ánh sáng kỳ dị, vừa lạnh lẽo, vừa bao dung.

Họ phải trốn chạy khỏi lưỡi dao của những kẻ cuồng tín đội lốt thần giáo, những kẻ nhân danh đức tin để t·hiêu s·ống đồng loại chỉ vì họ có thể khiến chiếc thìa tự bay lên.

Mất mát là khởi đầu.

Giọng nói của thần vẫn như vậy, không hề dao động, chỉ có sự tĩnh lặng như biển cả sau cơn giông bão.

Ánh sáng đen tuyền ấy không chỉ u tối mà còn chói lóa đến mức dị thường, so với mặt trời, nó còn chói chang hơn; so với mặt đất, nó càng nặng nề hơn; so với hư không, nó còn sâu thẳm hơn.

Nhưng hiện tại, họ vẫn chưa phải là những cột trụ vững chãi của tương lai. Giờ đây, họ chỉ có thể gọi là những phù thủy có thiên phú xuất sắc, đứng ở lằn ranh giữa cái phi thường và cái tầm thường của thời đại.

"Ngài rất mạnh… nhưng nhiêu đó là chưa đủ để g·iết ta."

Là đất đá trỗi dậy dưới đôi chân ta,

"Ta tin rằng trên đời này tồn tại luân hồi. Rồi có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Thư mời (3).