Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Ta lại lắc đầu.

Không bao lâu, Anh thúc chuẩn bị lên đường trở lại phương Bắc. Ta tìm hắn đổi chút bạc vụn, rồi cõng tiểu thư đi đi lại lại mua sắm đủ thứ. Xiêm y gấm vóc đã không thể mặc nữa, mà áo vải thô lại khó quen ngay, đành mua vải bông, dưới sự chỉ dẫn của bà môi giới ở nha hành, ta giặt giũ, vò xả, rồi may đệm vào lớp trong, làm cho thiếu gia và tiểu thư mỗi người một bộ.

Gia sản bị tịch thu, nhưng không ảnh hưởng đến hồi môn nguyên thủy của phu nhân. Tổng quản vốn là người nhà bên ngoại của phu nhân, muốn ở lại kinh thành thì vẫn còn nhiều việc phải lo liệu, may ra có thể lấy lại được phần nào gia sản cũ.

Miệng gọi tên muội muội, nhưng lời thì lại hướng về ta. Anh thúc bưng bát trà sứt bước vào, xác nhận tin tức ấy. Thì ra hoàng hậu vừa hạ sinh hoàng tử, hoàng thượng hạ chiếu đại xá thiên hạ, phủ họ Ngô cũng nằm trong danh sách được xá miễn.

Có lẽ là vì thấy ta sắp khóc, hoặc cũng có thể hắn mắng chán rồi, Anh thúc hừ lạnh:

Gia quyến nhà họ Ngô cũng nằm trong danh sách được đại xá, ta liền đi tìm Anh thúc, muốn đòi lại sáu trăm lượng bạc đã dùng để chuộc thiếu gia và tiểu thư.

Vừa nghe rõ ý định của ta, Anh thúc “choang” một tiếng, ném chiếc chén trà cũ kỹ của hắn đập xuống bàn, chỉ vào mặt ta mà quát:

“Đi thôi, nhà ta vốn ở Ninh Cổ Tháp.”

“Nếu không phải ta có con mắt tinh đời, nhìn ra được món ngọc ấy, ngươi lấy đâu ra bạc chuộc được thiếu gia tiểu thư nhà ngươi? Ngươi cái nha đầu lòng lang dạ sói, ơn chưa trả đã quay đầu tính toán với ta!”

Ta lắc đầu, vẫn đứng yên trước mặt hắn, không tránh không né. Hắn lấy ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn, rồi lại chỉ vào ta:

Ta buộc sợi thun cuối cùng lên búi tóc của tiểu thư, ngắm khuôn mặt hồng hào như ngọc, chỉ e rằng sắc xuân này không chịu nổi gió rét phương Bắc. Lại nhìn thiếu gia mặt mày như đã xem nhẹ sinh tử, ta không nỡ trêu chọc nữa, liền bế A Miên lên, vừa đi ra ngoài vừa để lại một câu:

“Kim chỉ ngươi khâu kiểu gì thế này? Hai năm nay chẳng lẽ ngươi ở phủ họ Ngô sống như tiểu thư sao? Hèn gì mà tốn tâm tốn sức chuộc về hai cái đuôi lằng nhằng kia.”

Lại chỉ vào tiểu thư:

Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp, phu nhân cũng một lòng muốn theo cùng.

06

Hắn một hơi mắng ta cả buổi. Ta vẫn không động đậy, cũng chẳng nổi giận, chẳng thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy cái điệu bộ hắn đang nổi cơn tam bành kia trông thật quen thuộc, sống mũi ta bỗng cay cay, khóe mắt cũng hoe đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng chắc gì đã mất đến sáu trăm lượng.”

Thấy thiếu gia mặc y phục với tay áo lệch lạc, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, ta cũng thấy áy náy không thôi.

Chương 4

“Muội ấy tên là Ngô Tiêu Miên, cứ gọi là A Miên.”

“Phiền cô rồi.”

Mọi người ôm nhau mà khóc, đợi đến khi khóc xong, tất cả ngồi bên một quán vằn thắn ven đường để bàn tính tình hình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy hai người vẫn còn ngồi yên tại chỗ, ta bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt họ, nhẹ giọng nói:

“Ngươi đòi bạc của ta, vậy ta mua người không phải mất tiền à? Ngươi thử hỏi xem Lý thư lại ở nha môn có chịu trả ta không?”

Hắn bực mình đến chẳng buồn nói nữa, xua tay đuổi:

“Phụ mẫu bị liên lụy, là nhi tử, ta nhất định phải kề cận phụng dưỡng họ. Ninh Cổ Tháp xa xôi rét mướt, điều kiện gian khổ, cô hãy đưa A Miên về quê đi. Sau này nếu nhà họ Ngô được rửa oan, ta nhất định sẽ đích thân đến báo đáp.”

Trước ngày lên đường, thiếu gia bất ngờ xông vào gian nhà nhỏ trong nha hành nơi ta trú, kích động nói:

Thiếu gia kéo vạt áo, hơi khom lưng hành lễ với ta:

Anh thúc—người vừa mới mắng người ta là đồ lòng dạ đen tối, bản thân lại cứng rắn không chịu nhả ra một đồng. Cuối cùng đôi bên nhượng bộ, bạc ta không lấy lại nữa, đổi lại hắn giúp ta tìm được phu nhân.

“Ngươi hiểu thế nào là bạc trao tay, người giao đủ không?”

Ta cúi đầu, mũi chân khép lại, nhẹ nhàng mài xuống sàn, giọng tuy nhỏ nhưng rõ ràng:

“Đa tạ Đông Vũ đã nhọc lòng. Từ nay không cần gọi ta là thiếu gia nữa, ta tên là Ngô Tiêu Minh, cô cứ gọi ta là Minh ca, như các tỷ tỷ bên ngoại gia là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khởi Nguyệt Tỷ tỷ vốn xuất thân từ trang viện vùng ngoại ô kinh thành. Từ khi bị bán vào phủ, gia đình đã xem như không còn nàng nữa, nhưng vẫn có một thanh mai trúc mã làm học đồ ở y quán ngày đêm trông ngóng.

Qua mấy lượt thương lượng, phu nhân rốt cuộc cũng được đưa ra, cùng với tổng quản, Lý ma ma và đại nha hoàn Khởi Nguyệt.

“Đông Vũ, đa tạ cô vì đã lo liệu cho ta và muội muội, còn vất vả chăm sóc A Miên. Nay ta muốn theo phụ mẫu tới Ninh Cổ Tháp.” Thiếu gia nhìn ta, đứng thẳng lưng, ánh mắt từ mê man hóa thành kiên định, nét ngây thơ năm xưa dường như đã phai nhạt.

“Biến!”

Tin tốt: Tội c.h.ế.t được miễn, gia quyến được ân xá.

Ngày hôm sau, Anh thúc đưa ta đến một nha hành khác. Khi thì cúi đầu cười gượng, khi thì cao giọng chau mày, lại còn đập mạnh vai bọn môi giới đối diện vang lên “bộp bộp”.

Anh thúc đứng bên cạnh đùa cợt:

Ta nhìn tay y—bị siết dây thừng hai lần khi xách nước mà đỏ cả vết hằn—rồi chậm lại tay đang chải tóc cho tiểu thư, nhẹ giọng nói:

“Ta là Đông Vũ, là nha đầu dưới tay Chương ma ma. Tiểu thư còn nhớ ta không? Ta từng đan ngựa con bằng cỏ cho người. Nay nhà gặp tai biến, mời thiếu gia tiểu thư cùng theo ta hồi hương. Phú quý không còn, nhưng ngày lành thanh sạch vẫn phải sống.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“A Miên! Phụ thân không phải chịu tội c.h.ế.t nữa rồi! Phụ thân không phải c.h.ế.t nữa rồi!”

Thiếu gia có vẻ bất ngờ khi ta phản bác, song vẫn kiên quyết nói:

“Vậy thì cùng đi. Không phiền gì cả.”

Tiểu thư mới chỉ bảy tuổi, nhìn ca ca một cái, rồi nhào vào lòng ta òa lên khóc. Thiếu gia dường như lớn hơn ta hai tuổi, nhưng lúc đứng dậy thì cũng cao ngang ta. Y nhìn muội muội đang khóc, nghẹn ngào gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4