Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại
Xí Tại
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Huyền Thanh cắt ngang ký ức của mẹ cô.
Chị Thanh, chị ấy đã kết hôn rồi...
Sau khi thu dọn đồ đạc vào vali, cô đi xuống siêu thị mua một đôi dép đi trong nhà, một ít đồ vệ sinh cá nhân và những thứ khác.
Nghe được tiếng ngáp yếu ớt phát ra từ trong điện thoại, khóe miệng Qúy Hành cong lên một đường cong huyền ảo.
"Đã như vậy thì tối nay con nên về nhà đi. Mẹ có đối tượng khác, buổi tối mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp mặt, còn vô số người cho con tha hồ lựa chọn"
“Mẹ.” Huyền Thanh nhịn không được ngắt lời mẹ mình.
Huyền Thanh tắt bếp, đáp: “Vâng, mẹ.”
Bây giờ cũng lại là Qúy Hành.
Chàng trai áp đầu lưỡi vào má và nghiến răng, đôi mắt chợt tối sầm như ngâm trong băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con thấy thằng bé đó không hợp với con à? Hay con cho rằng thằng bé đó có tính cách xấu? Sao con không nói với mẹ sớm..." Mẹ Huyễn vẫn đang lảm nhảm ở đầu bên kia điện thoại.
Huyền Thanh cúp điện thoại, nằm trở lại giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
"Có lẽ phải hai ba ngày nữa tôi mới có thể trở về Giang Thành. Đến lúc đó chắc em đã bắt đầu quay phim rồi."
Còn về hợp đồng hôn nhân cô đã ký và hộp nhẫn kim cương, Huyền Thanh đã khóa chúng ở ngăn kéo dưới cùng của bàn trang điểm.
Đầu ngón tay của cô gõ nhẹ nhịp nhàng lên mặt bàn đá cẩm thạch, giọng nói có chút thoải mái: "Chẳng phải Qúy Hành là đối tượng quá tốt rồi sao? Toàn bộ Giang Thành này còn có ai tốt hơn và hoàn hảo hơn anh ấy sao?"
Trong phút chốc, trong con ngươi đen láy của chàng trai hiện lên một tia mờ mịt và bất lực.
“Không có gì đâu mẹ.” Huyền Thanh không chút do dự nói: “Không phải mẹ muốn con đi xem mắt chỉ để tìm một người bạn đời tốt sao?”
Sau đó cô mới bắt đầu xem xét ngôi nhà một cách cẩn thận.
Đây là phong cách của anh.
Mẹ Huyền cau mày, không thể tin được.
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông trở nên vui vẻ nhắc nhở cô: “Với lại em cũng đừng quên nhập dấu vân tay vào ổ khóa.”
Cuộc gặp gỡ cha mẹ anh không thể diễn ra suôn sẻ.
Qúy Hành là con trai của chú Qúy, người hàng xóm cũ của nhà bọn họ và cũng là cháu trai của người bạn thân nhất của ông nội Huyền.
Ngoài ban công có một chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương chạm khắc màu vàng, cũng là món đồ nội thất duy nhất trong phòng không có màu đen, trắng và xám.
"Hả?" Huyền Thanh tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi có thể làm được."
Trình Tích như đột nhiên bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu ta liền ngẩng đầu lên: “Dì.”
Ban đầu bà ấy cho rằng quyết định gia nhập làng giải trí của Huyền Thanh là cuộc nổi loạn lớn nhất của cô.
Mẹ của Huyền Thanh biết Huyền Thanh từ nhỏ là một đứa bé ngoan và không bao giờ nói dối nên bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Huyền Thanh sẽ lặng lẽ kết hôn với người khác mà không nói cho cha mẹ biết trước.
Bên trong rất sạch sẽ, ga trải giường và chăn bông trên giường lớn đều mới toanh, tủ quần áo trống rỗng, không có mùi có người đã từng dùng qua.
Phong cách trang trí rất tối giản, đường nét gọn gàng, không khí lạnh lẽo, chỉ có ba tone màu chủ đạo: đen, trắng và xám.
"Xin lỗi, hôm nay không thể dẫn em đi gặp ông nội được." Qúy Hành trước khi lên máy bay đã gọi điện cho cô, giọng anh có vẻ khàn khàn, như thể cả đêm qua không ngủ.
Chàng trai trẻ đang đứng ngay ở lối vào, mái tóc đen bù xù xõa trước trán, lông mày cụp xuống, như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không biết cậu ta đã đứng đó bao lâu rồi.
Chiếc nhẫn này đêm qua cũng là của Qúy Hành tặng.
“Mẹ không cần sắp xếp cho con đi xem mắt nữa đâu.”
Cô hắng giọng: “Điều quan trọng bây giờ là: sau khi Qúy Hành về nước, chúng con lập tức yêu nhau, cảm thấy rất hợp nhau nên đã kết hôn.”
Nhưng tin đồn đã lan truyền gần cả một tháng trời mà cuộc hôn nhân giữa hai nhà vẫn chưa hoàn tất, sau đó Vưu Ngọc Dao quyết định ra nước ngoài học lên cao hơn.
Nhà của Qúy Hành là một căn hộ rộng rãi trong một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Vị trí rất tuyệt vời, rất gần khu kinh doanh và khu tài chính.
Mẹ Huyền dựa vào tay vịn cầu thang gọi cậu ta: "Tiểu Tích?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Huyền Thanh có thể nghe được trong giọng nói Qúy Hành như có chút tiếc nuối.
Chẳng trách mẹ Huyền lại bối rối như thế, khi đó cả Giang Thành đều đồn thổi hai nhà Vưu - Qúy sắp kết thông gia, những trưởng lão như bọn họ đều biết chuyện này.
Cuối cùng cũng có chút không khí thuộc về cô rồi.
Bà ấy sợ Huyền Thanh ngẫu nhiên kết hôn với người lạ sẽ gặp phải người không tốt...
Con gái bà ấy đã kết hôn và bà ấy thậm chí còn không biết đối phương là ai, hai đứa nó nhận giấy kết hôn từ lúc nào.
Phòng còn lại nằm đối diện theo đường chéo, diện tích nhỏ hơn một chút và được coi là phòng ngủ thứ hai.
Chàng trai tiến về phía trước hai bước, bình tĩnh mím đôi môi trắng nõn, cong khóe miệng, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
Lần trước ở trước cửa nhà, cậu ta ngồi trên xe máy, xuyên qua mũ bảo hiểm bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, trong ánh mắt đó tràn đầy cảnh giác và địch ý.
Sau khi nhấn nút trả lời liền truyền đến giọng nói thắc mắc của mẹ cô.
Cửa chưa đóng, Huyền Thanh liếc nhìn cửa liền ngửi thấy mùi gỗ lạnh lẽo quen thuộc.
Trên thực tế, những thứ Huyền Thanh cần mang theo cũng không có nhiều, chủ yếu chỉ là quần áo, giày dép, túi xách các loại vật dụng cá nhân.
Huyền Thanh tay cầm điện thoại siết chặt, cô hít một hơi thật sâu:
Thanh âm mẹ Huyền hơi khựng lại, bà ấy chợt không nói gì nữa: "Ý con là... Qúy Hành?"
Bước vào bên trong, ngoài phòng làm việc, phòng thay đồ và phòng tập còn có hai phòng ngủ.
Nhìn thấy biểu tình cậu ta kỳ quái, mẹ Huyền lo lắng hỏi: "Sao giờ này con lại về? Tâm trạng con không tốt sao?"
"Những thứ này không còn quan trọng nữa."
Bản thân mẹ Huyền cũng từng khen ngợi Qúy Hành là đứa trẻ ngoan ngoãn và có năng lực nhất trong thế hệ này.
"Hai người các con sao có thể làm như vậy?" Mẹ Huyền trong tiềm thức khẽ lẩm bẩm: "Mẹ nhớ Qúy Hành chẳng phải thích cái cô họ Vưu gì đó sao..."
Giọng nói nghe có vẻ nghiêm túc nhưng nếu nghe kỹ thì âm cuối có vẻ hơi run.
Khá tốt, còn bớt việc.
Giọng nói từ tính của người đàn ông không hề dừng lại:
Thế là Huyền Thanh lặp lại lần nữa:
Ngay khi cô ấy vừa đi, Qúy Hành ngay sau khi tốt nghiệp cũng theo cô ấy rời khỏi nước, tốc độ cực nhanh, thời gian trước sau chỉ chưa đầy một tuần.
Tài xế Trương nhận được cuộc gọi của Huyền Thanh liền vội vàng chạy tới, lên lầu giúp Huyền Thanh xách hai chiếc vali.
"Qúy Hành? Qúy Hành nào..."
Khi bà ấy quay người chuẩn bị đi lên lầu thì nhìn thấy Trình Tích không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Tấm trải giường màu đen, rèm cửa màu xám và đèn sàn màu trắng trông có vẻ lạnh lẽo và cũng trông đặc biệt vắng vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Huyền rõ ràng còn muốn nói thêm điều gì nữa: "Nhưng mà..."
Đây là phòng ngủ của Qúy Hành.
Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang trong mình sự chắc chắn và trang trọng không thể bỏ qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền Thanh đang làm bữa trưa trong bếp thì điện thoại di động của cô chợt reo lên.
Cậu ta chưa bao giờ quên khoảng thời gian chị Thanh từng chán nản và sa sút như thế nào vì Qúy Hành.
Phần lớn cơn buồn ngủ mơ hồ của Huyền Thanh lập tức biến mất.
"Con trai của dì Trần mà lần trước mẹ đưa con đi ăn tối, kể từ đó hai người không liên lạc với nhau nữa à?"
Cậu ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại qua điện thoại vừa rồi.
Khi các trưởng lão của các gia tộc khác tụ tập lại nói chuyện, ai nấy đều thở dài một tiếng, nói Qúy Hành là một đứa trẻ rất tận tâm.
Bất luận ở phương diện nào, Qúy Hành đều là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì công ty có việc gấp, Qúy Hành phải đi thành phố khác giải quyết nên sáng sớm hôm đó anh phải lên máy bay.
Sau khi về nhà, Huyền Thanh đặt cây xương rồng lên ban công phòng ngủ thứ hai, sau đó nhìn xung quanh, nhếch khóe môi, rồi mới hài lòng vỗ nhẹ lớp bụi trên tay.
Sau khi đối phó xong với mẹ của Huyền Thanh, nhìn bà ấy biến mất ở góc tầng hai, đôi môi đang nhếch lên của Trình Tích lập tức mím xuống.
Khi trả tiền, ông lão thề rằng tất cả cây xương rồng ông bán đều sẽ nở hoa để cô có thể yên tâm chăm sóc.
"Là ba ngày trước, cùng Qúy Hành."
Huyền Thanh suy nghĩ một chút, sau đó xách vali đi đến phòng ngủ thứ hai, treo hết quần áo vào trong, thoáng cái quần áo đã chất đầy tủ.
Cô lại nhắm mắt lại, nheo mắt một lúc rồi quay người đứng dậy.
Không những bọn họ không liên lạc với nhau nữa mà còn không thèm trao đổi thông tin liên lạc của nhau.
"Con kết hôn rồi."
Im lặng hồi lâu, mẹ Huyền khống chế cảm xúc, nói: "Khi nào? Với ai?"
Ánh mắt cô lần nữa đảo qua và rơi vào chiếc hộp nhung đen nhỏ trên bàn trang điểm.
"Cái gì?"
“Mẹ, con đã kết hôn rồi.”
"Con không sao, con chỉ quay về lấy hai cuốn sách để quên mà thôi." Cậu ta giơ tay chỉ vào phòng mình trên tầng hai, dáng vẻ có chút ảo não: "Lần trước con vội về trường nên quên mang theo sách giáo khoa trở lại trường học."
Trên đường về cô gặp một ông lão đang dựng sạp hàng, chiếc xe ba bánh chất đầy các loại chậu cây xanh tươi.
Còn những thứ linh tinh khác thì đợi đến nơi xem còn thiếu gì rồi đi siêu thị mua sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến bầu không khí lạnh lẽo ở nhà Qúy Hành, Huyền Thanh liền mua một chậu xương rồng nhỏ rồi mới đi về nhà.
"Dạ, là anh ấy."
Không khó để tưởng tượng sẽ hấp dẫn đến thế nào khi nhìn ra cảnh đêm nhộn nhịp của Giang Thành từ đây khi màn đêm buông xuống và những chiếc đèn đường bắt đầu bật sáng, với những ánh đèn neon lấp lánh và hàng nghìn ngọn đèn nối tiếp nhau.
Mục đích là cắt đứt mọi khả năng và đường lui.
Sai khi cúp điện thoại, mẹ Huyền không khỏi thở dài.
Ở đầu bên kia chợt rơi vào im lặng.
Cho nên trong lòng bà ấy biết rất rõ - tất nhiên là không.
Không ngờ lúc này đây lại còn có sấm sét lớn hơn.
"Tôi đã để lại chìa khóa căn hộ chỗ tài xế Tiểu Trương. Trước khi dọn vào ở, em nhớ gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy tới đón em."
Nếu Qúy Hành không có ở nhà, hôm nay liền chuyển đến sẽ tốt hơn.
Huyền Thanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhận điện thoại, cô đang buồn ngủ dụi dụi mắt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, uyển chuyển trả lời: “Không sao đâu, công việc quan trọng hơn mà.”
Thấy cô hồi lâu không trả lời, giọng nói của người đàn ông mang theo nghi hoặc: “Huyền Thanh?”
Đó là thứ Quý Hành mặc cho cô trước khi lên lầu ngày hôm qua.
-
Ồ, hôm nay đã đến thời gian tiết lộ chuyện của bọn họ với người lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền Thanh dừng lại, nhẹ giọng nói:
Anh nhíu mày nói tiếp: “Nhưng thỏa thuận vẫn như cũ, hôm nay tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với bọn họ về chuyện của hai chúng ta.”
Qúy Hành. Trình Tích chậm rãi đọc đi đọc lại cái tên này trong lòng.
“Nói cho bọn họ biết về cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Cảm nhận được sự phản kháng của cô, mẹ Huyền có chút không vui: “Sao vậy?”
Tiểu Trương đặt vali ở lối vào, đưa chìa khóa cho Huyền Thanh rồi rời đi.
Một là phòng ngủ chính.
Huyền Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại khi thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác nam tối màu treo trên mắc áo.
Ba năm trước là Qúy Hành.
Cô khó chịu vỗ trán, hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ, đêm qua cô chỉ uống mấy ngụm rượu thôi mà, sao mà đầu óc cứ như hỏng hết rồi vậy?
Nhưng nó nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Đầu ngón tay trắng nõn của Huyền Thanh chạm vào hình chạm khắc ở góc bàn, không khỏi cười khúc khích:
Huyền Thanh chống tay lên giường ngồi dậy, trong đầu vẫn còn mơ hồ: "Hả? Nói cái gì cơ?"
Vưu Ngọc Dao của nhà họ Vưu là bạch nguyệt quang của Qúy Hành, thiếu chút nữa còn đính hôn với anh.
Chương 17
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.